Chương 511: Tiễn đưa ngươi một trận sảng khoái

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ Ngôn ngoan lệ khiến Diêm Lâm Chử phải biến sắc mặt.

Hắn không ra tay với Trác Thiên Ưng đầu tiên, mà rõ ràng lại muốn giết chết thành chủ thành Phong Đô ông ta trước.

Không ai tự nguyện uống rượu độc cả, Diêm Lâm Chử biết khó tránh được một kiếp này, bèn lạnh lẽo lùi về phía sau hai bước, trầm giọng nói: “Bệ hạ, năm đó lão thần không đắc tội gì với ngài, sao lại phải nhận lấy sát cơ của bệ hạ? Sư môn lão thần là trưởng lão chấp sự Vương…”

“Rót hết.”

Không đợi đối phương nói xong, Từ Ngôn không kiên nhẫn khoát tay áo. Đừng nói sư môn ông ta là trưởng lão chấp sự, dù Diêm Lâm Chử có quỷ sứ làm chỗ dựa thì Từ Ngôn cũng không sợ.

Phỉ lão tam đứng bên nghe thấy hiệu lệnh, lập tức ra tay. Trường kiếm sau lưng bị gã vung lên, đồng thời miệng thét lớn, hơn mười tên đồng môn từ khu Tây theo đến lập tức xông lên vây chặt lấy Diêm Lâm Chử.

Vốn là một cuộc yết kiến của các lộ thành chủ, không ngờ lại biến thành một cuộc giết chóc. Đám thành chủ không liên quan đến chuyện vội vàng nhao nhao tránh đi.

Nếu như Quốc chủ đã muốn khai đao với Diêm Lâm Chử, tốt nhất nên tránh xa ra mới ổn thỏa.

Diêm Lâm Chử cũng định ra sức chống cự, có điều chưa kịp ra chiêu đã bị người ta quật ngã ra đất. Vốn đám gia hỏa khu Tây không phải là kẻ tử tế gì, hạ độc thủ lại càng ngoan lệ hơn.

“Từ Ngôn! Ngươi dám hại ta?”

Diêm Lâm Chử đã như hổ điên, khàn giọng hét to. Ông ta vừa há miệng, Phỉ lão tam đã thừa cơ đổ thẳng rượu độc vào cổ họng.

“Ta không hại ngươi, ta muốn giết ngươi a…”

Từ Ngôn thấp giọng tự nói, mắt nhìn Diêm Lâm Chử trúng kịch độc chỉ giãy giụa vài cái rồi hoàn toàn bất động. Phỉ lão tam còn lo ông ta chưa chết hẳn, bèn đến đạp thêm vài cái, xác nhận quả thật đối phương không còn thở nữa mới cười hắc hắc lui đến bên cạnh Từ Ngôn.

Diêm Lâm Chử chết thảm đã khiến các lộ thành chủ trở nên kiêng kị. Lúc này ai cũng nhìn ra được tính tình của vị Quốc chủ Từ Ngôn này.

Không thù không oán cũng có thể giết chết người ta, quả là một bạo quân mà!

Diêm Lâm Chử chết đã tính là xong chuyện. Trác Thiên Ưng thở dài một tiếng, hai mắt trừng lên, nghiêm giọng mắng: “Từ Ngôn! Ngươi dám giết oan người vô tội như vậy là có mục đích gì? Có phải định giết sạch hết tất cả chúng ta, để ngươi thoải mái nhất thống Đại Tề phải không?”

Để có thể nắm được một phần sinh cơ, Trác Thiên Ưng không tiếc kéo tất cả mọi người theo mình. Chỉ khi kéo hơn mười tên thành chủ đối đầu với Từ Ngôn thỉ ông ta mới có thể có được một phần sinh cơ xa vời mà thôi.

“Thiên Ưng nói không sai!” Bạch Dương bên cạnh Trác Thiên Ưng chỉ thẳng vào Từ Ngôn quát: “Từ Ngôn hắn là muốn từng bước lấn tới, dần đẩy chúng ta vào tuyệt cảnh, sau đó đánh chết từng người một.”

“Quả nhiên là thủ đoạn tiểu nhân hèn hạ! Chư vị, chúng ta không thể để loại tiểu nhân này ức hiếp được, có lẽ nên bẩm báo tội trạng của hắn với các vị điện chủ đại nhân, để các cường giả Nguyên Anh trong tông môn chúng ta nhìn qua, xem xem Thiên Quỷ tông ta còn có loại tiểu nhân đến như vậy!” Kim Sơn bên cạnh vội phụ họa, ngôn từ đầy chính nghĩa, có điều chân đã run rẩy không thôi.

Trừ phi có thể kinh động đến các điện chủ Nguyên Anh, bằng không thì Từ Ngôn chính là bá chủ một phương trong Thiên Quỷ tông này.

“Năm đó ba người các ngươi suýt nữa đã giết chết ta, hôm nay lại vu vạ nói ta hèn hạ. Thật đúng là gái đĩ đòi lập bàn thờ trinh tiết a. Nếu lão mười bảy ta đây đã thành Hoàng đế rồi, thì hài nhi cũng nên chăm sóc nghĩa phụ trước lúc lâm chung mới phải đạo.”

Từ Ngôn lạnh giọng nói, gạt bỏ toàn bộ nghi hoặc của các thành chủ khác đi mất. Lúc này mọi người mới biết được, hóa ra kẻ đang ngồi trên ghế rồng kia lại chính là vị thập thất Thái Bảo Quỷ Vương môn năm đó!

“Giải ba người kia vào Thiên lao, còn các vị thành chủ khác cứ tự nhiên rời đi. Tài liệu cần giao phó cho Hoàng tộc bao nhiêu thì cứ đúng hạn giao đến là được, chiếu theo mấy năm vừa rồi mà làm theo.”

Từ Ngôn không hiểu gì về đạo quân vương, nhưng hắn thừa hiểu chọc giận nhiều người một lúc cũng không phải là ý hay. Mấy thành chủ khác không oán không thù với hắn, cho nên hắn cũng mặc kệ. Hơn nữa các lộ thành chủ còn có nhiệm vụ thu thập tài liệu đến, cho nên hắn cũng không để tâm nhiều, chỉ cần bắt giam ba người Trác Thiên Ưng, giết chết Diêm Lâm Chử là được rồi.

Đã có mấy lời này của Hoàng đế, mấy vị thành chủ môn chủ khác đã lập tức ngầm hiểu, khom người cáo lui. Không lâu sau, tất cả đều đã rời đi sạch sẽ.

Mọi người đi khuất cả, chỉ còn Trác Thiên Ưng khàn giọng chửi bới.

“Đến dũng khí mưu phản tông môn cũng không có. Trác Thiên Ưng, thật khiến người ta quá thất vọng.”

Năm đó kiêu hùng một phương, nay đã thành tù nhân nhát như chuột, sinh tử nằm trong tay Từ Ngôn. Nghĩ đến tao ngộ năm đó, ngoài cảm khái, Từ Ngôn chỉ có cười lạnh đầy băng hàn.

“Đưa đầu Diêm Lâm Chử về tông môn, giao cho Lâm Vũ.”

Từ Ngôn đứng dậy, phân phó một tiếng. Lập tức người cắt đầu Diêm Lâm Chử xuống, mang về tông môn.

Từ Ngôn đi về một phía của Thiên điện, vẻ mặt không vui không buồn, nói với Phỉ lão tam đi bên cạnh: “Đưa Trác Thiên Ưng đến Thiên điện. Ta sẽ tự tay tiễn đưa lão.”

Trác Thiên Ưng đã bị trói chặt, túi trữ vật trên người đã bị lấy mất, trở thành tù nhân thật sự. Lúc này đầu tóc lão rối bù, hai mắt đỏ thẫm, nhìn Từ Ngôn cao giọng mắng chửi.

Phỉ lão tam sớm lui ra ngoài, trong Thiên điện chỉ có hai người Từ Ngôn và Trác Thiên Ưng. Hắn đưa tay vuốt vuốt một tảng ngọc thạch óng ánh, trầm mặc một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu liếc mắt điên cuồng nhìn cừu nhân mình.

“Vốn định luyện hồn ngươi, cho ngươi nếm trải cảm giác tra tấn đau đớn. Đáng tiếc, ta lại nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, vẫn nên tiễn ngươi thống khoái một chút…”

“Từ Ngôn! Ngươi là gia hỏa hèn hạ vô sỉ, coi như có thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!”

Trác Thiên Ưng đã sớm đánh mất lý trí, điên cuồng quát mắng. Cả đời lão đầy âm độc, không ngờ lúc chết đi lại là chết trong tay kẻ còn tàn nhẫn âm độc hơn cả lão.

Trong đại điện, máu tươi phun ra, Trác Thiên Ưng bị xuyên thủng ngực, chỉ biết há to miệng, có điều không còn phun ra được câu mắng chửi nào nữa. Phẫn nộ trong mắt cũng biến thành mờ mịt, rồi cuối cùng chết đi.

Một oan hồn từ trên đỉnh đầu thi thể trôi nổi thò ra, Trác Thiên Ưng tràn đầy oán hận giương nanh múa vuốt đánh tới Từ Ngôn. Sau đó, bị mắt trái Từ Ngôn biến thành tro bụi, rơi vào kết cục hồn phi phách tán.

Giết chết được kẻ thù nhiều năm trước xong, thế nhưng Từ Ngôn vẫn bình tĩnh đến cực điểm.

Một đời chủ nhân của Quỷ Vương môn cũng chỉ có thể run sợ chờ đợi cái chết, đến cơ hội đánh đấm sinh tử với kẻ thù cũng không có. Có lẽ đây mới là bi ai lớn nhất của Trác Thiên Ưng.

“Ta đã giữ lời, tiễn đưa ngươi trước lúc lâm chung rồi…”

Từ Ngôn thấp giọng lẩm bẩm, chỉ có thi thể lạnh như băng là nghe được lời này. Trên nền máu đỏ rực, ánh mắt Từ Ngôn càng trở nên rét lạnh.

Phân phó Phỉ lão tam giải Kim Sơn, Bạch Dương đến Thiên điện xong, Từ Ngôn nhắm hai mắt chờ đợi trận sát phạt kế tiếp.

Môn chủ và đám hộ pháp Quỷ Vương môn phải chết, đó là đại thù cũng là một phần chấp niệm của hắn.

Rất nhanh, hai vị hộ pháp chật vật không chịu nổi bị áp giải đến. Khi nhìn thấy thi thể Trác Thiên Ưng xong, hai người đều hoảng sợ đến biến sắc mặt.

“Từ Ngôn, ngươi điên rồi.” Kim Sơn nổi giận đùng đùng quát: “Nói như thế nào thì hắn cũng là nghĩa phụ của ngươi, nói giết là giết, ngươi…”

“Oan có đầu nợ có chủ, nếu như Từ quốc chủ đã báo thù xong, có thể buông tha huynh đệ chúng ta một mạng hay không?”

Kim Sơn quát mắng lại bị Bạch Dương cắt ngang. Rõ ràng vị này nhìn thấu được thế cục, biết rõ đại thế đã mất, chỉ đành hèn mọn nói: “Hộ pháp chúng ta cũng có nỗi khổ tâm, không thể không làm việc được. Nếu ngươi có thể buông tha chúng ta, Bạch Dương ta nguyện thần phục Quốc chủ.”

Xem ra Bạch Dương quả là một kẻ thức thời. Gã vừa mở miệng, Kim Sơn khẽ sững sờ, rồi cúi đầu không lên tiếng nữa.

“Kim Sơn, Bạch Dương, Thanh Vũ…” Từ Ngôn cười như không phải cười, nhìn chằm chằm vào hai người, hỏi rõ một điểm nghi vấn nằm sâu trong lòng mình nhiều năm.

“Vị hộ pháp thứ tư của Quỷ Vương môn, là ai đây?”