Chương 833: Tra hỏi

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từng bóng người từ đằng xa lướt đến, trước sau kéo đến bên ngoài Thiên Hải lâu.

Trọn vẹn mười khí tức Đại yêu triệt để khá kín tòa nhà nhỏ này. Văn Mai lạnh lẽo đẩy cửa mở ra.

Xì xì iii!

Cửa viện vừa mở, cửa phòng cũng đồng thời mở ra. Một con đại xà bò ra ngoài, đầu rắn nâng lên, từ trên cao nhìn nhìn chằm chằm xuống những người khách không mời mà đến này.

“Đại yêu… Vương xà!”

Văn Mai nói thầm mang theo một tia khiếp sợ. Nàng không tìm ra được muội muội trong Kim Tiền tông, lại gặp phải một con Đại yêu vương xà.

“Ngươi ở bên phía Kim Tiền tông hay ở phía Yêu tộc ta?”

Nhìn không thấu vì sao vương xà lại xuất hiện ở trong tông môn tu sĩ Nhân tộc, Văn Mai lên tiếng hỏi, giọng điệu chân thật đáng tin.

Ầm ầm.

Đuôi rắn chấn động, tòa nhà lập tức sụp đổ. Cử động này của nó đã tỏ rõ lập trường.

“Ngươi đã là Yêu tộc, thì cùng đi với chúng ta thôi. Trăm yêu đang hội tụ tại Thiên Nam.”

Phì phì!!!

Rõ ràng Vương xà nghe hiểu được lời của đối phương nhưng không nhúc nhích, chỉ phát ra tràng âm thanh phì phì chứa địch ý.

“Bách Yêu yến, liên quan trọng đại. Ngươi là Đại yêu nên xuất lực cho Yêu tộc ta!” Một Đại yêu Hồ tộc biến hóa thành hình dạng nam tử, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói.

“Chớ quên Yêu tộc chúng ta còn có chung chủ. Nếu yêu chủ tỉnh lại, nhất định sẽ thống ngự cả châu lục.” Một vị Đại yêu Hồ tộc khác ở bên cạnh khuyên bảo.

Văn Mai không nói gì thêm. Bởi nàng cảm giác được ánh mắt con Đại yêu vương xà này vô cùng lạnh lẽo, như thể không muốn dung nhập vào đội ngũ trăm yêu.

Lưỡi rắn đỏ tươi phụt lên một cái, sau đó vương xà quay người đi vào sâu trong dãy núi, không để ý tới đám Đại yêu này nữa.

“Đây là Đại yêu Thiên Nam? Chẳng lẽ chúng đã quên Bách Yêu yến?”

“Bắt nó lại, trăm yêu đã đến gần, Đại yêu Thiên Nam không được phép không xuất lực.”

“Con rắn ngu xuẩn!”

Mấy vị Đại yêu nhao nhao nói, tên nào tên nấy tức giận không thôi.

Văn Mai ngăn trở đám Đại yêu khác ra tay bắt vương xà, chỉ nhìn vương xà đã đi xa nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nếu như nó đã không muốn đi cùng, chúng ta không bắt buộc.”

Kiếm quang lóe lên, nữ tử bồng bềnh bước lên phi kiếm. Đám Đại yêu cứ vậy đi xa, rồi khỏi Kim Tiền tông đã thành hoang phế.

Văn Mai không muốn gây chuyện, cũng không nguyện dây dưa lâu dài ở tông môn Nhân tộc này. Bởi vì nhân tộc cũng có cường giả Thần Văn. Tuy nói Thần Văn e ngại Yêu Vương sẽ không xuất thủ ngăn cản Bách Yêu yến, nhưng vì vậy mà chọc giận Thần Văn thì kết cục ắt hẳn không quá tốt.”

Đến tông môn người ta còn phá hỏng, không đi ở lại đợi xui xẻo sao?

Hồ tộc rời đi, thế nhưng vương xà lại không đi xa. Sau khi leo lên một ngọn núi, Thiên Nhãn vương xà cực lớn dựng thẳng người, mắt lạnh lùng nhìn nhìn chằm chằm vào đám Đại yêu đi xa. Mãi đến khi đối phương biến mất ở chân trời, nó mới theo đường núi bò về Kim Tiền tông.

Đi vào cạnh thi thể Lý Mục, vương xà há to miệng, một bóng người an ổn ngồi trong miệng rắn xuất hiện.

Từ Ngôn vuốt vuốt một cái túi trữ vật, mỉm cười nhẹ nhìn nhìn chằm chằm vào thi thể dưới chân. Hắn không nói gì, chỉ ào ào đổ túi trữ vật ra.

Có đủ thứ đồ rơi xuống mặt đất, pháp khí, linh đan, linh thảo cùng các loại tài liệu. Trong đó có một miệng ngọc bội liên tục biến hóa ra ba loại màu sắc nhìn qua đặc biệt nhất.

Hắn phất tay đánh ra một đạo linh lực. Ngọc bội cứng rắn chợt lóe hào quang, bên trong có ba đạo yêu hồn bay ra, là một con hạc, một con rắn, một con chuột. Bọn chúng đều là Đại yêu cả, chẳng qua ảm đạm không thôi, nhìn qua hẳn đã rất lâu năm rồi.

Hắn dễ dàng vây khốn lấy hồn phách của Đại yêu này, rồi lẩm bẩm: “Chồn chuột Hứa gia, Tuyết ưng Bàng gia, vũ hạc Lê gia, vương xà Vạn gia. Để tập hợp đủ tứ linh này hẳn đã có không ít người chết rồi. Hứa Xương tính kế nhiều năm, không ngờ lại đưa mình vào bụng rắn.”

Túi trữ vật là từ Thiên Nhãn vương xà đấy.

Xác thực mà nói, đó là túi trữ vật của Hứa Xương bị vương xà nuốt vào bụng năm đó. Trong đó trân quý nhất chính là hồn phách của ba Đại yêu.

“Cho nên mới nói, to miệng quá cũng không có gì hay ho. Ngươi nói có đúng hay không, Lý đường chủ?”

Từ Ngôn liếc mắt nhìn thi thể dưới chân, chợt nói: “A đúng rồi, thật có lỗi, thật có lỗi. Một tên Hư Đan nho nhỏ như ta đây không có tư cách chất vấn Lý đại đường chủ ngươi. Là tại hạ vô lễ.”

Từ Ngôn nói chuyện với thi thể nhìn như quỷ dị, thế nhưng Lý Mục lại có thể nghe được rõ ràng.

Tuy rằng thân thể đã chết, Nguyên Anh Lý Mục vẫn còn. Thần hồn hội tụ thành Nguyên Anh thể, có thể rời khỏi thân thể mà vẫn sống được.

“Không lâu trước đây ta có gặp một con Đại yêu hổ. Thân hổ bị hủy diệt, yêu hồn đào thoát. Ngươi đoán xem về sau con hổ đó thế nào?”

Từ Ngôn ngồi xổm người xuống, nhìn thi thể nói: “Con Đại yêu hổ kia có thể dùng yêu hồn xâm nhập vào một con Yêu linh, rõ ràng có thể dùng con Yêu linh đó trùng sinh, có được thân thể Hổ tộc. Ngươi vẫn còn Nguyên Anh, không bằng cũng học theo con Đại yêu hổ kia, tìm một tên Hư Đan tầm thường thử xem. Nói không chừng ngươi có thể đoạt xá trùng sinh được đấy. Thấy chủ ý này thế nào?”

Đoạt xá chỉ là một lời đồn cổ xưa, hồn phách Đại yêu lại mạnh mẽ hơn hồn phách Nhân tộc nhiều, cho nên mới có thể đoạt lấy đồng tộc nhỏ yếu mà trùng sinh, thế nhưng Nhân tộc cơ bản không cách nào thi triển loại pháp môn quỷ dị này để đoạt xá được cả.

Bởi vì hồn phách Nhân tộc vô cùng nhỏ yếu, một khi Nguyên Anh rời đi sẽ nhanh chóng tiêu tán.

Lời đề nghị của Từ Ngôn rõ ràng đã khiến Lý Mục động lòng. Tuy ông ta không cách nào đoạt xá, nhưng đã ở vào Nguyên Anh thể này thì sống hay chết cũng không có nhiều ý nghĩa. Dù sao trước mắt đã có sẵn một tên Hư Đan, không bằng liều mạng thử một lần!

Vù!

Gió lạnh nổi lên, đỉnh đầu thi thể Lý Mục bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, rồi một Nguyên Anh trong suốt từ Thiên Linh Cái vọt ra.

Nguyên Anh thể nhỏ nhắn hết sức yếu ớt, toàn thân trong suốt, mặt mày y hệt Lý Mục.

Chỉ cần chui vào Tử Phủ đối phương là có một đường sinh cơ. Lý Mục cũng hận thấu xương tên Từ Ngôn đang ngồi châm chọc trước mắt này. Dù sao ông ta đã không có thân thể, tông môn không còn mấy người sống sót, có Hư Đan đưa tới cửa thuận tiện nếm thử đoạt xá một phen!

Lý Mục định bụng dùng thân thể Từ Ngôn trùng sinh, dù tiến hành đoạt xá hầu như không có chút cơ hội nào nhưng ông ta vẫn bất chấp.

Nguyên Anh Lý Mục đầy điên cuồng, giương nanh múa vuốt đánh tới. Chỉ có điều vừa mới vọt tới trước mặt Từ Ngôn, ông ta lại không thể động đậy được.

Linh lực Kim Đan hậu kỳ như thực chất, tạo thành một bàn tay bóp lấy Nguyên Anh thể của Nguyên Anh, Từ Ngôn lạnh giọng nói: “Lý đường chủ quá nóng lòng, không thấy ba hồn phách Đại yêu bên kia còn bị ta giam cầm dễ dàng hay sao? Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng.”

Nghe thấy câu này, Nguyên Anh Lý Mục bỗng biến sắc.

Thật sự là ông ta đã quên mất, hồn phách ba Đại yêu bên cạnh kia như có người giam cầm lại, nói rõ Từ Ngôn căn bản cũng không sợ hồn phách Đại yêu, lại càng không sợ Nguyên Anh Nhân tộc!

“Ngươi không phải Hư Đan!!!”

Cho tới bây giờ, rốt cuộc Lý Mục đã nhìn ra được tu vi Từ Ngôn căn bản đã không ở cảnh giới Hư Đan. Bởi vì Hư Đan có cường thịnh cách mấy cũng không cách nào giam cầm hồn phách Đại yêu được, càng không thể trói buộc Nguyên Anh thể được.

“Lý đường chủ có ánh mắt rất tinh tường.” Từ Ngôn tán thưởng một câu, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ, nói: “Không biết thực lực như thế có tư cách chất vấn cường giả Nguyên Anh như Lý đường chủ đây không?”

Ân đền oán trả, kẻ nào chọc phải Từ Ngôn đã định trước sẽ không có kết cục tốt. Đây không phải là lời thắc mắc, mà là tra hỏi.

“Ngươi không dám hủy Nguyên Anh ta. Coi như ngươi có tư cách chất vấn thì như thế nào?” Lý Mục đầy vẻ điên cuồng, bén nhọn rít: “Ngươi vĩnh viễn sẽ không gặp được Bàng Hồng Nguyệt!”

Chân truyền của Thái Thượng, trưởng lão của chính phái, thân phận Từ Ngôn đã định rõ hắn là người của chính phái, theo lý sẽ không dám hủy diệt cường giả Nguyên Anh trong tông môn. Nhưng những đạo lý này chỉ có Lý Mục mới dám chắc chắn mà thôi.

“Ngươi nói đúng, Lý đường chủ.”

Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên một nụ cười giả tạo, một tay khẽ động trực tiếp thi triển ra pháp môn luyện hồn.

“Ta không dám hủy Nguyên Anh ngươi, ta chỉ hủy đi nguyên thần của ngươi thôi a.”