Chương 1079: Tam Tài điện (trung)

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Phùng Nhất Nguyên nói xong, Tiêu Thiên Phục tức giận mắng: “Đều do tên quỷ Hoành Chí làm hại! Tìm thiên linh bảo cái gì, thiên linh bảo của Thông Thiên Tiên dễ tìm vậy sao? Tìm không thấy không nói, còn bồi luôn cả tính mạng ba Hóa Thần vào, đúng là lão ngu xuẩn.”

“Chúng ta không nên tới a. Linh bảo đã đủ xài rồi, đây là kết cục của lòng tham thiên linh bảo.” Phùng Nhất Nguyên thở dài một tiếng nói: “Thu hồi lực lượng Băng Hỏa đi, nếu không đám Kim Đan bên ngoài kia sẽ chết mất. Tông môn đã không mạnh bằng lúc trước, chúng ta đừng tiêu hao tính mạng hậu bối nữa.”

“Được, không đấu nữa. Lão phu sẽ thu hồi lực lượng huyền băng lại, có lẽ sẽ còn sống được thêm vài năm. Phùng Nhất Nguyên, ngươi có thu liệt diễm lại e là cũng không sống qua vài ngày.”

“Còn sống bao lâu nữa cũng không cần nhọc Tiêu sư huynh quan tâm.”

Thây khô và xương khô nói tới đây thì ngừng, sau đó đỉnh đầu hai người đồng thời hiện ra ba dải ánh sáng ngũ sắc sáng chói mắt đến mức Từ Ngôn cũng không nhìn nổi, còn có từng tiếng nổ vang lên, không gian Tam Tài điện như thể đang vỡ vụn mà sụp xuống.

Tiếng nổ vang kinh người nhanh chóng biến mất, ánh sáng đã thu liễm lại, thây khô và xương khô vẫn như trước. Chỉ là trên đỉnh đầu hai người đã có thêm một thứ bất thường.

Trên đỉnh đầu Thây khô Tiêu Thiên Phục lơ lửng một hạt châu cổ quái, nhỏ nhắn tinh xảo, trong đó có hỏa diễm tinh thuần bốc cháy, mơ hồ tản ra khí tức nóng rực như thể nham thạch nóng chảy. Có vẻ như là hỏa diễm ngưng thành châu.

Đỉnh đầu xương khô Phùng Nhất Nguyên thì xuất hiện một vầng trăng khuyết màu bạc, cong cong như cánh cung, giữa hai đầu nhọn cong được nối với nhau một sợi dây nhỏ xíu khó mà nhìn thấy được. Nhìn hình thù có lẽ là một thanh kỳ cung.

“Linh bảo Xích Hỏa châu!”

Triệu Như Phong đang vận chuyển linh lực nhỏ giọng hô lên một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ kinh hỉ và tham lam không cách nào che giấu được. Dị bảo này là truyền thừa chính thức của Nhị trưởng lão, nếu có thể đạt được thì hẳn y sẽ trở thành chí cường trong đám Nguyên Anh cùng giai.

“Long Thiệt cung!”

Lam Ngọc Thư bên kia cũng thấp giọng hô lên. Dù y chỉ là phân thân Mộc nhân ma không có nhiều biểu lộ nhưng trong mắt kia vẫn hiển thị rõ nét kinh hỉ.

Trong lúc hai vị trưởng lão đạt thành hiệp nghị, Từ Ngôn cũng không chút tiếng động tiến đến gần lão gia xương khô Phùng Nhất Nguyên, cũng hành động y hệt như mười Kim Đan đứng sau lưng Lam Ngọc Thư, giơ hai tay lên trời như toàn lực thi triển linh lực.

Từ đối thoại giữa hai Hóa Thần này, rốt cuộc Từ Ngôn đã hiểu vì sao Địa Kiếm tông tồn tại Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong, càng hiểu rõ lý do vì sao ba vị chí cường lại bị nhốt đến chết ở nơi này.

Ba trăm năm trước, ba vị chí cường Địa Kiếm tông liên thủ sáng lập ra hóa cảnh này là vì muốn tìm kiếm hoặc truy tìm chí bảo của Thông Thiên Tiên chủ. Chẳng qua kết cục lại quá thảm. Họ không chỉ không tìm ra được dị bảo còn sót lại của cường giả Tán Tiên mà còn bị bí pháp thi triển cắn trả. Có lẽ Đại trưởng lão Hoành Chí đã vẫn lạc tại chỗ, chỉ còn lại Nhị trưởng lão Tiêu Thiên Phục và Tam trưởng lão Phùng Nhất Nguyên bị nhốt trong đại trận kéo dài hơi tàn.

Tuy không chết nhưng chắc hẳn năm đó hai người này đã bị trọng thương, một người thân thể khô héo như xác khô, một người bản thể hư thối chỉ còn xương khô. Hơn nữa bên ngoài thân thể hai người còn có một tầng khí tức không người nhìn ra được bắt nguồn từ ba chân đỉnh lớn kia, hoàn toàn trói chặt hai chí cường tông môn này bên dưới đỉnh lớn, không thể nào động đậy được.

Chắc hẳn năm đó lúc chưa tới hóa cảnh, quan hệ giữa Tiêu Thiên Phục và Phùng Nhất Nguyên đã không tính là tốt đẹp. Phỏng đoán này của Từ Ngôn đã gần như tiếp cận tới chân tướng. Có điều Từ Ngôn không cách nào hiểu được vị Đại trưởng lão Hoành Chí có nhục thân không chút sinh cơ nhưng lại không bị mục rữa, không rõ lão đã dùng cách gì có thể chết mà không mục rữa được.

“Chẳng lẽ nhờ có trang sách kia?”

Nhìn về phía trang sách đang lơ lửng trên đầu Hoành Chí, Từ Ngôn cứ có một loại cảm giác như trang sách đó vô cùng trân quý, không thua gì Xích Hỏa châu trên đỉnh đầu Tiêu Thiên Phục hay Long Thiệt cung trên đỉnh đầu Phùng Nhất Nguyên cả.

“Có lẽ trận này cực hung, không chỉ có cơ hội tìm được dị bảo của Thông Thiên Tiên chủ mà còn có thể trấn sát cả người thôi động bí pháp, nếu không hai Hóa Thần kia sớm đã đoạt xá đi, không còn ở đây chờ chết nữa.”

Từ Ngôn trầm mặc chờ đợi thời cơ, hai tay giơ lên trời không ngừng thúc giục linh lực ra.

Lúc này hắn không dám lười biếng, trước mặt Hóa Thần mà không xuất toàn lực sẽ dễ dàng bị nhìn thấu ngay.

Hai cường giả Hóa Thần thu hồi linh bảo của riêng mình, ánh sáng dị bảo chói lóa cả mắt. Chỉ nghe Phùng Nhất Nguyên trầm giọng nói: “Long Thiệt ra, Xích Hỏa hiện, Tam Tài điện đến đây sẽ biến thành tử địa. Có dị bảo này rồi, sau này các ngươi không cần đến đây nữa. Phùng Nhất Nguyên ta sinh thời làm nhiều chuyện hối tiếc, lưu lại Long Thiệt cung coi như đền bù lại cho tông môn đi. Cung này từ tay Thông Thiên Tiên chủ mà ra, cấp bậc linh bảo, phối với mũi tên Thiên Thạch, chỉ cần kéo căng được thì sẽ là của các ngươi!”

Phùng Nhất Nguyên dứt lời, ánh hào quang rạng ngời khắp đỉnh đầu, bao phủ hết cả các tu sĩ Vân Hạ Phong sau lưng.

Ánh hào quang này không chỉ che phủ đám người Lam Ngọc Thư mà còn sinh ra một luồng khí tinh thuần, giữ vững một chân đỉnh lớn trên đỉnh đầu Phùng Nhất Nguyên lại.

Nếu đã kéo được cung là đạt được dị bảo trân quý này thì đương nhiên Lam Ngọc Thư sẽ phải gắng sức kéo căng cung. Phân thân Mộc nhân ma tuy không được coi là tráng kiện nhưng có sức lực rất lớn, hai tay vung ra có thể vận dụng man lực không dưới năm ngàn cân.

Trong lúc Mộc nhân ma dốc hết toàn lực kéo căng Long Thiệt cung, phía Tiêu Thiên Phục dối diện cũng nổi lên vầng ánh sáng chói mắt giữ vững lấy chân còn lại của đỉnh lớn. Viên châu trên đỉnh đầu có tên là Xích Hỏa cũng quay tít một vòng rồi rơi xuống.

“Đây là Xích Hỏa châu có được từ Lâm Lang đảo. Vô cùng ít gặp, hiếm có đối thủ trong cùng địa linh bảo, cũng là vật của Lâm Lang đảo chủ tương tự như Long Thiệt cung. Cầm lấy đi!”

Truyền thừa của Địa Kiếm tông lại là linh bảo của Tán Tiên không khỏi khiến đám môn nhân Kim Đan đỏ cả mắt.

Đây là linh bảo, là thiên hạ chí bảo, đứng trên cả pháp bảo cực phẩm!

Hơn nữa Long Thiệt cung và Xích Hỏa châu đều là từ trong tay của Tán Tiên mà ra, chỉ cần có một kiện, có bán đi cũng đổi được một lượng tài nguyên khổng lồ không cách nào tưởng tượng nổi rồi.

Nghe nói về Xích Hỏa châu và Long Thiệt cung, ánh mắt của Từ Ngôn chợt hiện gợn sóng.

Nếu hai linh bảo này đều xuất từ tay Ngôn Thông Thiên, vậy trang sách lơ lửng trên đỉnh đầu đại trưởng lão kia lại càng trân quý hơn!

Xem ra hẳn là Bách thần đạt được sau kỳ Thiên Anh sẽ cùng nhau đến Lâm Lang đảo, nếu không mấy dị bảo này còn đang ngủ say trong động phủ Tán Tiên mới phải.

Ý niệm này chỉ chợt hiện lên trong đầu hắn rồi biến mất. Hắn không dám suy nghĩ nhiều. Lúc này là thời điểm cường giả Hóa Thần Địa Kiếm tông truyền thừa, hắn không có cơ hội nhúng tay vào linh bảo, chỉ có thể ở một bên phòng bị mà thôi.

Không chiếm được linh bảo không sao, chỉ cần có thể bình yên rời khỏi hóa cảnh này là được. Từ Ngôn không tham lam, bởi hắn thừa hiểu kết cục của tham lam đa phần có khả năng hài cốt không còn.

Một tràng âm thanh bong bóng khí ùng ục ục truyền đến từ nơi xa, một người nữa lại xuất hiện trong Tam Tài điện. Người này đi tới, nhìn nhìn hai tốp tu sĩ rồi nhắm thẳng hướng Triệu Như Phong mà đi.

Người này là Phong Thái Hoa, bước chân nhẹ nhàng, thần sắc an ổn, nhanh chóng đến cạnh rồi đứng sóng vai cùng Triệu Như Phong.

Phong Thái Hoa đến đây khiến sắc mặt Triệu Như Phong lập tức biến đổi, có điều y nhanh chóng che đậy lại.

Y và Phong Thái Hoa đều ở bên Vân Thượng Phong, Xích Hỏa châu của Nhị trưởng lão lại chỉ có một, cho nên giữa hai người đã định trước sẽ có một người không được truyền thừa linh bảo.

Triệu Như Phong thầm cảm thấy không thoải mái, còn tự nhủ quả không đúng lúc. Nếu Phong Thái Hoa đến chậm một bước thì Xích Hỏa châu đã là của y rồi.

Hạt châu đỏ rực nhẹ nhàng rơi xuống lơ lửng trước người hai thiên kiêu kia. Có điều Tiêu Thiên Phục còn chưa lựa ra được người nhận truyền thừa thì dị tượng trong Tam Tài điện chợt nổi lên!