Chương 622: Ở hiền gặp lành

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Điểm lên Sơn Hà đồ, quyển họa nhanh chóng rớt xuống, bắt đầu len lỏi trong khu rừng.

Khu vực vũng bùn này tuy có cây cối, nhưng bên dưới ngoại trừ rễ cây thì cũng chỉ toàn bùn là bùn. Chỗ nào cũng đầy bùn nhão, không rõ sâu bao nhiêu, thỉnh thoảng còn nhìn thấy hài cốt lập lờ trên mặt bùn, phần lớn là xương khô dã thú, cũng có thể nhìn thấy thi cốt con người.

Dựa vào trí nhớ của mình, Thường Tân đại khái tìm đến nơi này nhưng lại rất khó xác định địa điểm chuẩn xác mà Dương Lực gặp nạn.

Ba người ngồi trên pháp khí phi hành mở to hai mắt nhìn tìm tòi bốn phía, trong lúc Thường Tân còn không ngừng nhắc nhở Từ Ngôn cẩn thận khống chế pháp khí phi hành. Bởi vì đỉa bên trong vũng bùn có thể búng người lên rất cao, có thể săn giết được cả chim bay trên trời.

Tu vi Thường Tân quá thấp nên không thể nhìn xa, đứa nhỏ Đại Vũ lại càng không cần phải nói, chỉ có thị lực Từ Ngôn kinh người, không lâu sau đã phát hiện ra vài dấu vết để lại.

Ánh mắt hắn lóe lên, Sơn Hà đồ đổi hướng bay về một phía kia.

Mất hơn trăm trượng nữa, ngay vũng bùn giữa hai cây đại thụ, có một cái đầu người đang ngoi lên, tóc rối bù không rõ mặt mày thế nào, nhìn qua như thể con quỷ bùn ngoi lên từ đầm lầy.

Đi tới gần rồi, Thường Tân mới phát hiện đầu người, không khỏi hô to một tiếng: “Dương Lực huynh đệ!”

Tiếng gọi không nhỏ, đầu người kia rõ ràng nghe thấy tiếng gọi, miễn cưỡng giật giật. Xuyên qua đống tóc tai lộn xộn có thể nhìn ra người này đại khái chừng ba mươi tuổi, chẳng qua là sắc mặt vô cùng trắng bệch, hai mắt vô thần.

“Cha!” Đại Vũ cũng đã nhận ra người đang ngâm mình dưới bùn, bèn lo lắng hô lên.

“Đại Vũ..?” Đầu người bên trong vũng bùn chấn động mạnh một cái, cố ngẩng lên, đồng thời vô cùng suy yếu hô lên: “Đừng tới đây, đừng tới đây!”

Dương Lực ngăn cản đã chậm, Từ Ngôn lại như không nghe thấy, khống chế Sơn Hà đồ đi thẳng tới đối phương.

Sơn Hà đồ vừa đến, Đại Vũ đã chạy về phía rìa quyển họa, duỗi bàn tay nhỏ bé ra định cứu phụ thân mình. Lúc này, trong bùn nhão đột nhiên có bong bóng nổi lên, rồi một con quái trùng màu lam như một con cự mãng từ trong vũng bùn bắn ra ngoài, lao thẳng tới Đại Vũ trên Sơn Hà đồ.

“Cẩn thận!”

Thường Tân kinh hô lên, nhanh chóng tháo xuống một thanh trường kiếm cũ kỹ từ phía sau lưng. Trên trường kiếm đó có linh khí, chẳng qua là vô cùng ảm đạm.

Một kiện pháp khí hạ phẩm, còn là pháp khí hạ phẩm sắp tan vỡ.

Thường Tân còn không kịp xuất kiếm đã thấy một luồng sáng trắng chói mắt xuất hiện. Đến khi y nhìn lại thì con đỉa xanh đánh tới đã bị cắt ra hơn rơi xuống mặt bùn. Con Yêu vật này bị cắt rời mà chết!

Thường Tân kinh hãi nhìn về Từ Ngôn phía sau lưng, chỉ thấy đối phương đứng chắp tay như trước.

Người ta xuất kiếm thế nào còn không nhìn thấy rõ, trong lòng Thường Tân như có sóng lớn cuộn trào. Hai chữ Hư Đan kinh người đột nhiên hiển hiện trong lòng y.

Yết hầu Thường Tân bỗng nhúc nhích qua một cái. Y không nhìn ra được thanh niên đối diện rốt cục có tu vi thế nào, cũng không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng kéo đồng bạn trong vũng bùn đi ra.

Dương Lực là một tráng hán thanh niên, thân thủ còn có cảnh giới Tiên Thiên, cả người vốn khôi ngô. Thế nhưng lần này được kéo ra khỏi vũng bùn lại là một thân gầy trơ cả xương, tinh huyết toàn thân bị mất đến phân nửa. Trên người gã còn có một con đỉa kinh người đang quấn chặt lấy, bụng phình ra như đã ăn no xong.

“Súc sinh!”

Thường Tân hét lớn một tiếng, một tay bắt lấy Dương Lực, tay kia vung kiếm chém tới. Y cũng sợ chém trúng đồng bạn cho nên lực đạo không lớn, vừa vặn chém trụng bụng con đỉa xanh.

Thổi phù một tiếng phụt vang lên, máu tươi bắn tung toé. Sau khi Đỉa xanh ăn xong thường lâm vào trạng thái ngủ say, lúc này bị đau mới thức giấc, mở miệng cắn đến Thường Tân.

Thường Tân đang nắm lấy Dương Lực, nhất thời không cách nào phòng ngự được. Nguy cơ trước mắt, nhưng y lại thấy ánh kiếm hiện lên, đỉa xanh quấn trên người Dương Lực lại bị chặt đứt mấy đoạn, thi thể lả tả rơi xuống.

Từ Ngôn hai lần ra tay, nhưng Thường Tân đều không nhìn thấy rõ người ta là dùng đao hay kiếm nữa.

“Thể chất quả nhiên không tệ, như vậy mà còn chưa chết.”

Nhìn xem Dương Lực được cứu nằm trên Sơn Hà đồ, Từ Ngôn tán thưởng một câu. Nghe được, Thường Tân lại đầy bất đắc dĩ.

“Mất máu quá nhiều, có lẽ không cứu sống được…”

Một câu nói kia của Thường Tân đã khiến đứa bé trai khóc rống lên, tay ôm phụ thân không buông.

Thường Tân nói không sai. Dương Lực không chỉ mất máu quá nhiều, mà sinh cơ cũng không còn thừa bao nhiêu. Bị đỉa xanh hút máu hết một ngày, cơ hồ như toàn bộ huyết dịch trong cơ thể gã bị hút sạch. Nếu không phải gã có thân thể khỏe mạnh, huyết mạch tràn đầy, đổi lại là người khác thì đã sớm chết rồi.

Tuy rằng cứu được Dương Lực trở về, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn gã tắt thở, không bằng không cứu. Ít nhất không cần tận mắt nhìn thấy thân nhân chết đi.

Đại Vũ oa oa khóc lớn, Thường Tân lại than thở, còn Từ Ngôn thì bình tĩnh lấy ra một hạt đan dược, bóp miệng Dương Lực đổ vào.

“Có thể sống hay không, phụ thuộc vào mạng ngươi thế nào rồi.”

Vỗ vỗ đầu Đại Vũ, dưới chân Từ Ngôn điểm Sơn Hà đồ một cái, quyển họa phóng lên trời, xuyên ra khỏi rừng cây, phóng lên không trung. Không lâu sau đó, bọn họ đã tới Bách Lý trấn, đáp xuống bên trong khách sạn.

Một đường phản hồi khách sạn, ánh mắt Thường Tân càng ngày càng sáng. Bởi vì từ lúc Dương Lực nuốt đan dược vào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy đã chuyển biến tốt đẹp hơn vài phần, thân hình tuy khô gầy như trước nhưng ánh mắt đã sáng hơn nhiều.

Có biến hóa tất có hi vọng, Đại Vũ nín khóc, nhìn chằm chằm không nháy mắt vào phụ thân, đang mong đợi kỳ tích phát sinh.

Đến khi nữ nhân trong nhà vừa nhìn thấy nhi tử trở về, vội vàng ra đón. Nàng nhìn thấy trượng phu của mình rõ ràng được cứu về, lập tức nhào tới, ào ào chảy nước mắt như mưa.

“Mẹ Đại Vũ à, nếu không phải có Từ huynh đệ thì chồng của ngươi lần này chết chắc rồi. Còn không bái kiến ân công!” Thường Tân ở một bên nhắc nhở, nữ nhân lập tức sụp xuống đất làm đại lễ bái tạ, nghẹn ngào đến không thốt nên lời.

“Việc nhỏ mà, người đã mang về, ta không cam đoan còn mạng hay không. Cái này là dựa vào chính gã rồi.”

Từ Ngôn khoát tay áo, ý bảo nữ nhân đứng lên, nói: “Ngoại thương không quá nặng, đại khái kinh mạch không ngại. Chẳng qua là không còn nhiều máu nữa. Nơi đây còn có ba hạt Dung Huyết đan, cách mỗi canh giờ cho gã ăn vào một hạt.”

Từ Ngôn đưa cho nữ nhân kia một bình sứ nhỏ lại khiến Thường Tân khiếp sợ không thôi.

“Linh đan, quả nhiên là Linh đan!” Thường Tân cưỡng chế lấy khiếp sợ trong lòng, nói: “Vừa rồi Dương Lực đã ăn qua một hạt rồi, lại có ba hạt, có lẽ còn sống được. Có lẽ còn sống được đấy… Nhanh, mẹ của Đại Vũ à, nhanh đưa Dương Lực vào nhà đi.”

Vài người hàng xóm nghe động cũng chạy qua, thấy vậy vội đưa Dương Lực đi vào, nữ nhân mở khách sạn chăm chú nắm lấy bình sứ, lần nữa bái tạ Từ Ngôn một phen, vội vàng đi vào theo.

Dung Huyết đan chỉ là đan dược hạ phẩm khôi phục khí huyết, trong túi trữ vật của Từ Ngôn có không ít. Nếu như đến ba hạt Dung Huyết đan vẫn không cứu được Dương Lực thì người này coi như hết thuốc chữa rồi.

Từ Ngôn nhất thời xuất thủ tương trợ không xuất phát từ thiện tâm, mà là để ý tới đứa trẻ kiên cường Đại Vũ kia mà thôi. Thường Tân không rõ ràng điều này, cho nên lấy làm mang ơn, chỉ xoa xoa tay không biết nói cái gì cho phải.

“Người ở hiền tất gặp lành, phần ân tình này của Từ huynh đệ, người Bách Lý trấn chúng ta đều sẽ ghi tạc. Tất cả nguyện ghi tạc trong lòng.”

Thường Tân nhất thời nghẹn lời, vành mắt đỏ lên. Từ Ngôn chẳng qua chỉ cười cười nhàn nhạt, mời đối phương lên phòng mình ngồi một chút, để nghe qua về chuyện giới tu hành Thiên Bắc, còn có nghe ngóng từ phía Thường Tân một phen mà thôi.

Về phần người ở hiền tất gặp lành kia thì chỉ là lời đầu môi mà thôi, Từ Ngôn không cần nghe tới. Nếu như hắn là người lương thiện thì e rằng trên đời này không có ác nhân rồi.