Chương 794: Hồng Nguyệt và Tam tỷ

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Buông bỏ chuyện tiến giai thật ra cũng chỉ là hành động hành động bất đắc dĩ của Từ Ngôn, nhưng đó lại là một lựa chọn chính xác.

Bởi vì hắn còn trẻ, bởi vì hắn là tu sĩ Kim Đan duy nhất của cả Tình châu, thậm chí của cả nhân gian giới này.

Dù sau khi tiến giai sẽ có thực lực bạo tăng, Từ Ngôn vẫn lựa chọn buông bỏ. Đôi khi buông bỏ lại sẽ mang đến cơ hội càng thêm cường đại hơn nữa.

Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

Cảnh giới Nguyên Anh vốn như ngọc, còn cảnh giới Giả Anh cũng chỉ như gạch ngói. Dù Giả Anh có thể tạm được coi là cường đại nhưng lại coi như bóp chết con đường tu hành đi xa hơn.

Cổ tu Đại Nho cảm khái và tiếc nuối cũng chính là nguyên do trọng yếu khiến Từ Ngôn buông bỏ tiến giai Giả Anh.

Từ Ngôn không hối hận với lựa chọn này. Chẳng qua hắn càng thêm mê mang, không biết rốt cuộc thì Nguyên Anh chân chính sẽ thế nào.

Tự mình buông bỏ đột phá cảnh giới cũng sẽ nhận phải lực cắn trả. Cũng may thương thế của hắn đã sớm khôi phục như lúc ban đầu, dựa vào nhục thân mạnh mẽ cũng có thể đơn giản chống đỡ được.

Mở ra hơn mười viên Võ Thần đạn còn sót lại bên người, Từ Ngôn thở dài, lấy hai kiện pháp bảo Giao Nha và Hổ Cốt ra bắt đầu chữa trị.

Không chỉ có trường đao Giao Nha và Hổ Cốt bị hư hao, Liệt Phong giáp cũng cần phải tế luyện lại một phen. Tài liệu bên trong Thiên Cơ phủ đủ nhiều, vài ngày sau là ba kiện pháp bảo này đã được hoàn toàn chữa trị xong.

“Nếu như có thể luyện chế ra pháp bảo thượng phẩm chân chính thì tốt rồi…”

Từ Ngôn mang theo một tia tiếc nuối, thu hồi Thiên Cơ phủ, chạy tới Thông Thiên hà.

Không phải cứ nói luyện chế pháp bảo Thượng phẩm là luyện chế ra được. Bộ Hổ Cốt Yêu vương kia có có cơ hội luyện chế thành pháp bảo thượng phẩm đấy, thế nhưng trừ phi đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh, bằng không tu vi hiện nay rất khó tế luyện ra được.

Trăm yêu bị nổ một lần nhưng năng lực khôi phục của Đại yêu hơn xa Nhân tộc, sẽ nhanh chóng khôi phục lại được. Từ Ngôn định bụng chạy tới Thông Thiên hà trước, nhìn xem có cơ hội lưu lại thêm vài Đại yêu hay không.

Thông Thiên hà kéo dài qua Tình châu, bờ sông rất dài, Từ Ngôn cũng không rõ trăm yêu sẽ xuôi Nam từ nơi nào. Đến cạnh bờ, hắn lập tức thúc giục vài luyện hồn Đại yêu đồng loạt theo dõi mấy trăm dặm bờ sông này, còn mình thì ngồi xếp bằng cạnh bờ.

Nhìn dòng nước sông mãnh liệt, hàng mày Từ Ngôn nhăn chặt lại.

Hắn đã cố hết sức, suýt nữa còn bỏ lại tính mạng của mình vẫn không cách nào diệt trừ trăm Đại yêu kia được. Coi như lúc này có phá cảnh trở thành tu sĩ Giả Anh, với lực lượng một người, hắn có thể đấu lại được với mấy Yêu vương đây?

Không cách nào tránh được Bách yêu yến, chỉ đành trông chờ xem giới tu hành Thiên nam ứng phó thế nào thôi.

Phần lớn Tu hành giả đều lạnh lùng với chuyện phàm nhân. Nếu như trăm yêu có tụ tập lại một chỗ, từng nhóm phá tan thành trì phàm nhân thì có mấy tu sĩ sẽ ra mặt? Lại có mấy tu sĩ dám ra mặt đây?

Tu sĩ Nguyên Anh Thiên Nam cũng không có bao nhiêu người, lại còn phân chia chính tà, đối mặt với hạo kiếp ngàn năm này chỉ e là Thiên Nam bây giờ đã không còn có tu sĩ, chỉ còn lại vô số phàm nhân mơ mơ màng màng không hiểu gì.

Đối mặt với tai nạn không cách nào ngăn cản được, có lẽ tránh đi mới là thượng sách. Với tâm cơ lão luyện của Vương Bát Chỉ và Mập Cửu, lúc này hẳn đám tu sĩ môn hạ đã dời ra hải ngoại tị nạn cả rồi.

“Có lẽ sẽ có người ở lại. Nhân tộc có thể sẽ bị diệt sạch trong hạo kiếp, nhưng không thể bị diệt cả trong miệng trăm yêu được….”

Nhớ tới sư huynh của mình, sắc mặt Từ Ngôn mới chuyển sang tốt đẹp hơn vài phần. Với kiêu ngạo của Sở Bạch Bào, nếu trơ mắt nhìn trăm yêu tàn sát bừa bãi Thiên Nam thì y đã không phải là Trấn Sơn Vương rồi.

Càng nghĩ, tâm càng loạn. Sông lớn vô biên ngăn cách khiến Từ Ngôn không cách nào nhìn thấy được cố hương, chỉ có thể nghe tiếng nước sông gào thét càng lúc càng ầm ĩ.

Mai Hương lâu, kinh thành Đại Phổ, Thiên Nam.

Hai nữ tử đang ngồi ngồi đối diện nhau, trên bàn gỗ trang nhã bày biện một bình trà thơm, chẳng qua cả hai dường như đã không còn tâm tư phẩm trà nữa.

“Tam tỷ, tỷ là tỷ tỷ phu quân ta, cũng là tỷ tỷ của Bàng Hồng Nguyệt này. Nếu tỷ không rời khỏi đây, lỡ như phu quân trở về nhất định sẽ trách móc ta.”

Khuôn mặt Bàng Hồng Nguyệt gầy đi nhiều. Những năm này nàng đã đi khắp Đại Phổ, in dấu chân khắp các quốc gia xung quanh nhưng vẫn không có nửa điểm tung tích của phụ thân và phu quân mình.

Lần này nàng tới Mai Hương lâu là muốn đưa Mai Tam Nương đi trước khi hạo kiếp tiến đến. Bởi vì nữ nhân trước mặt nàng lúc này chính là người thân duy nhất của phu quân nàng.

“Có tin tức về tiểu tử thúi kia không?” Mai Tam Nương chưa nói đi hay không, chỉ hỏi thăm tin tức hỏi thăm về đệ đệ mình.

Bàng Hồng Nguyệt lắc đầu đáp: “Còn chưa tìm được, chẳng qua Tam tỷ yên tâm, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm được phu quân. Chỉ cần hắn không chết.”

“Hắn sẽ không chết. Tiểu tử thúi kia nhất định đang ở đâu đó tính kế người khác ấy.”

Mai Tam Nương dịu dàng nở nụ cười. Vì đã ăn Trú Nhan đan vào, dung mạo của nàng vẫn luôn cố định ở tuổi ba mươi như vậy.

“Đệ đệ Mai Tam Nương ta đâu phải quỷ đoản mệnh. Tiểu tử kia rất láu cá, kẻ nào chọc đến hắn đều không có kết cục tốt. Hơn nữa hắn thích nhất là lừa người, đừng nhìn bình thường chỉ như con heo ngốc nghếch chỉ biết ăn với ngủ, hắn thật sự ăn, đó chính là rồng là hổ a.”

Nhớ tới đệ đệ của mình, Mai Tam Nương đầy kiêu ngạo, sau đó nhẹ nhàng thành khẩn nói với Bàng Hồng Nguyệt: “Tu hành giả các ngươi có thể phi thiên độn địa, tu luyện thì cứ tu luyện, đừng có vứt bỏ hết cả tình cảm đi mới được. Vợ chồng không phải như chim trong rừng, có tai vạ đến thì tự mình bay đi mất như vậy. Cho dù có bay đi, thì cũng phải bay cùng nhau mới được.”

“Tam tỷ dạy bảo, Nguyệt Nhi ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không dám quên.” Bàng Hồng Nguyệt đứng dậy hành một lễ vạn phúc. Tu vi Hư Đan lại thi lễ với một nữ tử phàm nhân thế này quả là cảnh tượng mà giới tu hành tuyệt khó mà gặp được.

Mai Tam Nương vội vàng tiến lên nâng em dâu mình lên. Hai người trò chuyện một lúc lâu, Bàng Hồng Nguyệt mới nghiêm túc lần nữa khuyên bảo Mai Tam Nương rời đi.

“Tam tỷ già rồi. Không đi đâu. Nơi này là nhà của ta, nếu vì tị nạn mà trôi dạt khắp nơi, không bằng ngồi trong nhà chờ chết.”

Mai Tam Nương khẽ thở dài một tiếng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thầm thì: “Tam tỷ đã từng nếm trải cảnh bị thân nhân trục xuất khỏi gia môn, cho nên cái chữ “nhà” này với ta mà nói là vô cùng trân quý. Tam tỷ chỉ là phàm nhân, sống chết có số, không như tu hành giả các ngươi có gan dám nghịch thiên mà đi như vậy.”

Mai Tam Nương không rõ vì sao Bàng Hồng Nguyệt cứ muốn đưa mình rời khỏi kinh thành, thậm chí là rời khỏi lục địa này. Thế nhưng chủ nhân Mai Hương lâu lão luyện với nhân tình thế thái hiển nhiên đã mơ hồ nhìn ra được dấu hiệu tai vạ đến nơi.

“Tam tỷ, lần này Thiên Hà tràn lan không như bình thường đâu. Không đi, sẽ chết.” Bàng Hồng Nguyệt thấp giọng nói, giọng điều lại đầy nặng nề.

“Dân chúng Đại Phổ đều đi cả sao?” Mai Tam Nương cười cười, vấn đề này nàng tự biết rõ được đáp án.

Bàng Hồng Nguyệt nặng nề lắc đầu, không mở miệng nói gì.

“Trời sập xuống, có nhiều người ở đây cùng nhau chống đỡ, không chống được thì cũng nhau chết cũng được. Ta không sợ. Hồng Nguyệt, muội phải tự mình cẩn trọng, giới tu hành các ngươi còn nguy hiểm hơn phàm tục này nhiều.”

Một thân một mình chạy nạn, chờ đợi Mai Tam Nương chỉ là vĩnh viễn cô tịch mà thôi.

Bởi vì nàng không phải là tu sĩ, đã định trước không cách nào dung nhập vào giới tu hành. So với việc rời khỏi Đại Phổ, trở thành người cô đơn, không bằng nàng ở đây đồng sinh cộng tử hạo kiếp tiến đến cùng với những phàm nhân khác.

Khuyên Mai Tam Nương không được, Bàng Hồng Nguyệt đành phải thôi. Thật ra chính nàng cũng hiểu rõ, cho dù có đưa Mai Tam Nương đi được, thì kết cục của vị Tam tỷ này cũng sẽ không tốt lắm. Một phàm nhân rất khó sinh tồn ở hải đảo nơi mà tu hành giả tụ tập. Bởi vì hải vực không hề yên ổn, mà đám hải thú lại càng đáng sợ hơn.

Bàng Hồng Nguyệt rời khỏi Mai Hương lâu, tiếp tục tìm kiếm tung tích người nhà mình.

Bàng Hồng Nguyệt lo lắng cho người nhà mình, lại không biết phụ thân của nàng đang ở Lam Vũ quốc cách xa Thiên Nam. Còn phu quân của nàng, thì ở Thiên Bắc, còn cách xa nơi này hơn nữa.

“Thịnh yến trăm yêu, sắp bắt đầu rồi…”

Lam Vũ quốc ở Thiên Nam, trong nhà gỗ trên núi hoang, một nữ nhân áo vải đang nâng ngón tay trắng muốt chỉ vào Bàng Vạn Lý đang hấp hối trong bóng tối, trầm giọng nói với một con heo đen to lớn bên cạnh: “Ăn sống lão, ngươi sẽ chính thức trở thành Yêu tộc!”

Khò khè… Ở bên trong nhà gỗ âm trầm, tiếng heo vang lên không còn khờ ngốc như nhiều năm trước nữa, mà đang mang đầy quỷ dị và hung lệ.