Chương 485: Tài liệu cuối cùng

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ý định của Từ Ngôn là bắt đầu làm quen với vị Khâu trưởng lão này trước, rồi sau đó mới nghĩ cách tìm hiểu tung tích Minh Kim thạch. Không nghĩ tới hắn chỉ thuận miệng nói một câu đã làm đối phương nhảy dựng lên rồi.

Kỳ thật Từ Ngôn biết rõ Pháp luyện có ý vị gì, thế nhưng hắn không nghĩ Khâu Hàn Lễ lại cực kỳ coi trọng Pháp luyện như vậy. Như thể với lão, trên đời này không thể có tu hành giả Trúc Cơ cảnh nào dùng được thủ đoạn Pháp luyện.

“Rất khó sao?”

Từ Ngôn có chút hối hận, sớm biết như vậy đã gợi chủ đề khác, lúc này hắn đành kiên trì hỏi thăm.

“Khó hơn cả lên trời đấy! Đừng mơ tưởng, đám đệ tử bình thường các ngươi không có khả năng học được đâu. Lão phu nghiên cứu luyện khí gần sáu mươi năm, tới nay còn chưa có cách nào dùng Pháp luyện luyện khí tùy tâm sở dục được cả.”

Khâu Hàn Lễ lắc đầu lộ ra vẻ thất vọng. Lúc này lão chợt nhận ra Từ Ngôn, hỏi: “Ngươi là tên đệ tử xuất ra Thần Võ đạn vài ngày trước phải không? Còn Thần Võ đạn nữa không?”

Trưởng lão đã hỏi, Từ Ngôn bèn trực tiếp lấy ra mười viên

Khâu Hàn Lễ cầm viên Thần Võ đạn lên nâng trước mắt nửa ngày trời, mới thở dài nói: “Chỉ thiếu một ít, thiếu một ít mà thôi. Rốt cuộc trong Thần Võ đạn còn có thứ gì nữa, cắt ra sẽ nổ, không cắt lại không nhìn thấy, thật khiến người ta uất hận a…”

Vừa nhìn thấy Thần Võ đạn, Khâu Hàn Lễ như quên mất Từ Ngôn và Phỉ lão tam. Lão vừa tự lẩm bẩm, vừa cầm Thần Võ đạn nhìn trái nhìn phải. Cuối cùng còn đưa lên tai nghe ngóng, nhìn bộ dạng đầy ngứa ngáy khó chịu.

“Bên trong … Có một chút tia sét.” Từ Ngôn nhìn thấy đối phương xoắn xuýt như vậy, bèn mở miệng nhắc.

“Tia sét? Tia sét … Là tia sét?”

Khâu Hàn Lễ bỗng nhảy dựng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thần Võ đạn trong tay, lớn tiếng: “Chẳng lẽ là Nham Lôi tinh? Chẳng lẽ phần tài liệu cuối cùng là Nham Lôi tinh!”

Sau khi vui mừng một lúc, đột nhiên Khâu Hàn Lễ chụp lấy Từ Ngôn lại, hỏi: “Làm sao ngươi thấy được trong Thần Võ đạn có ánh sét?”

“Lúc Thần Võ đạn nổ tung có thứ rất giống với tia chớp, cho nên đệ tử suy đoán thế. Cũng không có chứng cứ.” Từ Ngôn lắc đầu đáp.

“Thần Võ pháo nổ vang, trời long đất lở, khó trách ngươi có suy đoán như vậy. Có lẽ ngươi đã đoán đúng, trong Thần Võ đạn thật sự chứa tia sét.” Khâu Hàn Lễ thả Từ Ngôn ra, lại tiếp tục quan sát hạt châu.

Từ Ngôn dùng mắt trái có thể nhìn thấy tia sét trong Thần Võ đạn, thế nhưng người khác không thể nhìn ra. Khâu Hàn Lễ gần như muốn nổ tung đầu khi phá giải phương pháp luyện chế Thần Võ đạn này, thậm chí còn không tiếc công chạy về biên quan Đại Phổ ăn trộm vài viên Thần Võ đạn cùng với Thần Võ pháo. Qua nhiều năm nghiên cứu, rốt cuộc lão cũng suy tính ra hơn mười loại tài liệu dùng để luyện chế Thần Võ đạn, thế nhưng vẫn không cách nào luyện chế ra một viên Thần Võ đạn chân chính nào cả. Lão có thể chắc chắn thủ pháp của mình không sai. Chẳng qua chỉ thiếu một phần tài liệu mịt mờ cuối cùng không cách nào suy diễn ra được.

“Thần Võ đạn là cơ mật của đám người Sở gia. Lão hủ đã suy diễn nhiều năm, chỉ còn thiếu một loại tài liệu cuối cùng là có thể luyện chế ra rồi. Xem như ngươi hôm nay nhắc nhở cho ta, rất tốt.”

Khâu Hàn Lễ thoả mãn gật đầu nói: “Từ Ngôn đúng không? Hôm nay lão hủ không rảnh chỉ điểm cho ngươi được. Ta muốn bế quan luyện khí, ngươi muốn ban thưởng gì, nói đi?”

Không nghĩ tới chỉ là thuận miệng nói ra lại có thể cởi bỏ được khúc mắc phức tạp nhiều năm của Khâu Hàn Lễ, Từ Ngôn mở trừng hai mắt nói: “Không biết Khâu trưởng lão là có loại tài liệu Minh Kim thạch hay không?”

“Ngươi muốn Minh Kim thạch?”

Khâu Hàn Lễ khẽ ngẩn người. Đối phương há miệng ra không phải là Pháp luyện thì là tài liệu luyện khí đặc thù, quả nhiên hoàn toàn khác biệt với đám đệ tử khác. Ít nhất khẩu vị tên này lớn gấp trăm lần mấy tên đệ tử kia.

“Quả thật lão hủ có một miếng Minh Kim thạch, chẳng qua nó có giá trị xa xỉ, không thể cho ngươi. Trừ phi chờ đến khi ta chính thức luyện chế ra một viên Thần Võ đạn.”

Khâu Hàn Lễ do dự một chút, nói: “Nếu như một phần tài liệu cuối cùng kia quả thật là Nham Lôi tinh, có thể giải mở nan đề khúc mắc nhiều năm qua của lão hủ, ta đưa ngươi một miếng Minh Kim thạch cũng không coi vào đâu.”

Nghe nói có cơ hội, hai mắt Từ Ngôn lập tức sáng ngời.

“Khi nào thì trưởng lão bắt đầu luyện chế?”

“Nhanh thôi, khoảng một tháng sau.”

Từ Ngôn nghe xong, thiếu điều trợn trắng mắt. Không có giải dược, một tháng sau hắn đã hóa thành vũng máu rồi.

Phỉ lão tam ở bên cạnh nghe xong mới hỏi một câu: “Nếu như trưởng lão đã muốn phá giải phương pháp luyện chế Thần Võ đạn đến thế, hiện sao không động thủ liền đi? Đợi cả tháng sau quá bứt rứt đi a.”

“Ngươi tưởng lão hủ muốn đợi sao?”

Khâu Hàn Lễ tức giận nói: “Lão hủ suy tính rất nhiều năm, hôm nay xem ra đã sắp thành công, ta còn gấp gáp hơn các ngươi nhiều. Nhưng mà tài liệu có hạn, phần lớn tài liệu của ta đã dùng hết sạch rồi, trong tông môn cũng không còn bao nhiêu, ta cần phải đi ra ngoài mua sắm một phen. Chưa kể còn phải luyện hóa Nham Lôi tinh, nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng nữa mới chuẩn bị đủ tài liệu.”

“Chúng ta có thể giúp ngài.” Từ Ngôn đưa mắt liếc qua ra hiệu với Phỉ lão tam, rồi nói.

“Đúng, chúng ta hỗ trợ. Trưởng lão ngài cần gì cứ việc phân phó. Khu Tây chúng ta có rất nhiều người, cứ giao chân chạy việc cho chúng ta là được.” Nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Từ Ngôn, Phỉ lão tam ngầm hiểu, vội vàng mở miệng nói.

“Ta muốn đến phường thị Phổ quốc một chuyến, tốc độ các ngươi nhanh hơn ta sao?”

Khâu Hàn Lễ liếc mắt nhìn hai người, nói: “Lôi Nham thì ta lại có dư một chút. Nếu như các ngươi có thể giúp ta đề luyện ra Nham Lôi tinh, nói không chừng nửa tháng sau sẽ bắt đầu luyện chế Thần Võ đạn được rồi.”

Lôi Nham là một loại nham thạch có thể đề luyện ra tài liệu Nham Lôi tinh. Chẳng qua quá trình tinh luyện rất phiền toái mất công, đến Khâu Hàn Lễ cũng phải mất vài ngày mới luyện ra được một ít. Một khối Nham Lôi tinh lại không đủ, bởi chưa từng luyện chế Thần Võ đạn thành công nên ít nhất cũng nên chuẩn bị tám, mười khối đấy.

“Đệ tử nguyện thay trưởng lão giải mối lo.”

Từ Ngôn mở miệng nói: “Đệ tử cũng có chút kinh nghiệm về luyện khí, khi trưởng lão thu thập đủ tài liệu trở về thì Nham Lôi tinh nhất định sẽ được chuẩn bị xong xuôi.”

“Thật chứ?”

Khâu Hàn Lễ lại đầy kinh ngạc. Lão thừa hiểu Nham Lôi tinh không dễ luyện chút nào, không nghĩ tới người ta lại nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

Khâu Hàn Lễ do dự một chút, rồi ném một túi trữ vật ra, bên trong có chứa hơn mười khối nham thạch cực lớn, nói: “Cũng tốt, ngươi thử tinh luyện trước xem sao. Lần này lão hủ đi ra ngoài, trong vòng nửa tháng nữa nhất định trở về.”

Khâu Hàn Lễ Lại lấy ra hơn mười linh thạch, nói: “Trong Sa động có địa hỏa, phí tổn mỗi ngày một khối linh thạch. Cầm lấy đi, coi như không tinh luyện ra lão phu cũng không trách tội các ngươi.”

Không nghĩ tới vị Trưởng lão này lại hào phóng như vậy, còn đưa trước cho cả linh thạch để sử dụng địa hỏa. Từ Ngôn nhận lấy, luôn miệng nói cảm tạ.

Xem ra Phỉ lão tam nói không sai, Khâu Hàn Lễ thật sự là người tốt. Ít nhất thì đến Kim Tiền tông cũng hiếm có người làm trưởng lão nào suy nghĩ cho đệ tử như vậy.

Uống sạch chén trà, Khâu Hàn Lễ vội vã đi khỏi tông môn.

Suy diễn Thần Võ đạn đã rất nhiều năm, nay lại có cơ hội phá giải, cho nên Khâu Hàn Lễ nôn nóng khó kềm được. Lão chỉ hận không thể lập tức động thủ luyện chế, thậm chí còn không muốn chờ đợi thêm thời khắc nào mà nhanh chóng chạy thẳng tới phường thị Phổ quốc.

Khâu Hàn Lễ vừa đi, mặt mày Phỉ lão tam đã đầy ủ rũ.

“Từ gia, loại tài liệu Lôi Nham này … Không dễ luyện hóa a. Nghe nói còn khó hơn tinh luyện Mặc Văn kim vài lần đấy. Khu Tây chúng ta không có bao nhiêu kẻ tinh thông luyện khí cả, coi như hai chúng ta ngày đêm tinh luyện không ngơi nghỉ thì cũng chưa chắc nửa tháng luyện ra được một khối.”

Phỉ lão tam rầu rĩ, thế nhưng tâm tình Từ Ngôn lại đầy thoải mái. Với người khác, chuyện tinh luyện tài liệu là nan đề khó giải, nhưng với hắn thì chuyện đó lại không tính là gì.

“Chuyện này không cần ngươi quản, chỉ cần không được truyền ra ngoài là tốt rồi.” Từ Ngôn nói xong, quay đầu bước đi.

Phỉ lão tam nghe nói không cần gã hỗ trợ lập tức vui mừng hớn hở, vội vâng dạ đuổi theo sau. Rồi gã lại thúc ngựa tỏ lòng trung thành, rằng nếu để người khác biết chuyện, Phỉ lão tam gã sẽ tự mình cắt đầu xuống làm trái bóng đá chơi.

Tại Thiên Quỷ tông, đệ tử Trúc Cơ muốn tinh luyện tài liệu thì phải đến Sa động. Bởi vì nơi đó có địa hỏa được cường giả tông môn dẫn xuất đến. Sử dụng địa hỏa trong Sa động một ngày tốn phí một khối linh thạch.

Phỉ lão tam vuốt mông ngựa lần này lại không đoán trúng tâm tư của Từ Ngôn. Gã còn tưởng hắn muốn đến Sa động, không ngờ hắn không đi mà quay về chỗ ở của mình.

Phỉ lão tam lộ vẻ khó hiểu, cũng không dám nghe ngóng. Thấy Từ Ngôn không còn phân phó gì nữa, gã bèn thức thời lui xuống.

Từ Ngôn dùng Pháp luyện luyện hóa hơn mười khối Lôi Nham không khó. Thực tế thì sau khi hút sạch một cái linh nhãn tinh túy ở Kim Tiền tông xong, linh khí trong mắt trái hắn đang tồn trữ đã đạt đến mức kinh người, hao phí chút ít đề thăng uy lực Viêm Hỏa quyết là một chuyện dễ dàng.

Trở về không lâu sau thì đã có người đưa đồ ăn tới.

Từ khi Từ Ngôn đánh chết Chấn Thiên Hổ và Độc Nhãn Long thì nhà bếp đã chuyên môn phái người đưa cơm đến cho Từ gia rồi.

Người đến là Lâm Vũ, bày thức ăn xuống bàn rồi, nàng bận tâm hỏi thăm: “Có nghe ngóng được gì không?”

“Nửa tháng sau, có lẽ sẽ đạt được một khối Minh Kim thạch.” Từ Ngôn lại không phòng bị Lâm Vũ, còn kêu đối phương ngồi xuống ăn cùng.

Tuy rằng Từ Ngôn chỉ tùy ý như vậy, nhưng nghe thấy đối phương bảo mình cùng ngồi ăn, Lâm Vũ có chút gượng gạo. Thậm chí trên gương mặt thanh lệ của nàng thoáng có nét bất an.

Dù sao nàng cũng không tính hiểu rõ Từ Ngôn, không biết đối phương kêu lưu lại thế này sẽ có chuyện gì xảy ra. Chẳng qua nàng cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ đành buồn bực cắm đầu ăn cơm. Chưa và được mấy miếng, Lâm Vũ đã giật mình ngẩng đầu lên vì âm thanh ăn uống như hổ đói phía đối diện.

Bình thường Từ Ngôn nhìn qua thập phần trầm ổn, toàn thân lại mang theo một tia lạnh lẽo. Thế nhưng một khi ăn cơm, cơ bản thì hắn không kém quỷ chết đói đầu thai bao nhiêu, một bộ dạng không chú ý đến ai cả. Không lâu sau, cả bàn đồ ăn đã cạn sạch rồi.

“Cô làm đồ ăn?” Từ Ngôn ợ một cái, khen ngợi: “Nấu ăn rất ngon, tay nghề không tệ, so với Mập Cửu được rồi.”

“Mập Cửu?” Lâm Vũ tròn hai mắt, mờ mịt hỏi.

“A, là một gã bạn đầu bếp, nấu đồ ăn rất ngon.”

Từ Ngôn ăn uống no nê rồi mới nhìn đối phương, vẻ mặt có chút cổ quái.

Lâm Vũ đầu trọc, kỳ thật dung mạo cũng không tệ, dáng người lại vô cùng dễ nhìn. Do vậy mà lúc trước làm việc ở Tàng Thư điện, nàng sợ người khác nảy sinh ý xấu với mình mới cố ý cạo một đầu trọc lóc, lại cố tình ăn mặc nhếch nhác khó coi. Hôm nay đi vào khu Tây rồi, xác định mình không gặp phải nguy hiểm gì, nữ tử này đã sửa sang lại bản thân một chút. Dù nàng vẫn mặc bộ áo bào đệ tử bình thường, thế như so với ở Tàng Thư điện thì đã trở nên dễ coi hơn nhiều lắm.

Trời đã chuyển sang đêm, ánh nến chập chờn, mùi rượu đã nồng hơn, trong phòng tràn ngập một bầu không khí quái dị. Hơi thở nữ tử dường như cũng phập phồng theo ánh nến, càng lúc dồn dập hơn. Nữ nhân buông mắt nhìn xuống, đầy khẩn trương đứng ngồi không yên, lại không dám bỏ đi. Nàng chỉ có thể chờ đợi cái giá mình phải trả lại.

“Trứng rắn ăn ngon không?”

Ánh mắt Từ Ngôn đầy chờ mong, hỏi một câu hắn rất muốn biết. Vì vậy khiến Lâm Vũ ngốc chát ngồi ngây người, phải một lúc sau, nàng mới nở nụ cười.

“Ngươi không muốn ta trả nợ sao?” Vẻ mặt nữ tử khổ sở hỏi: “Cái giá đã cứu ta.”

“Cô giúp ta nhận biết Lân Oa, xem như giúp ta một đại ân, còn phải trả giá gì nữa?” Từ Ngôn thắc mắc nhìn đối phương hỏi: “Ta giống một kẻ có lòng tham không đáy sao?”

“Kẻ thủ ác trùm khu Tây, không thể có lòng tham không đáy?” Lâm Vũ khẽ nghiêng đầu, có chút không hiểu.

“Bị ép, bất đắc dĩ mới ra tay. Ta không phải ma đầu ưa thích giết người.” Từ Ngôn bất đắc dĩ giang tay ra, nói: “Kỳ thật ta là đạo sĩ đấy!”

“Ngươi là đạo sĩ thì ta là hòa thượng rồi.” Lâm Vũ sờ lên cái đầu trọc của mình. Rồi cả hai cùng bật cười.

Những kẻ đáng thương bị hãm sâu nơi tử địa thường dễ dàng trở thành bằng hữu với nhau nhất. Nhìn ra Từ Ngôn không có tà niệm, nữ tử rốt cuộc yên tâm lại, vội gom hết đồ thừa vào chén cơm của mình, nhặt nhạnh ăn sạch.

Từ Ngôn có chút lúng túng. Hắn ăn quá nhanh, chỉ còn lại đồ ăn thừa cho người ta ăn cơm. Loại ông chủ như hắn quả là mất mặt.

“Phòng bếp không thiếu đồ ăn, gọi bọn hắn làm tiếp là được mà.” Từ Ngôn lúng túng nói.

“Lãng phí không tốt, ta xuất thân là người cùng khổ, không chê những thứ này.” Ăn xong miếng cuối cùng, nữ tử khẽ cười nói.

“Cô là người Tề quốc?” Từ Ngôn hỏi.

“Nhà ta ở một tiểu trấn ngoại ô thành Phong Đô Tề quốc, hôm nay trong nhà chỉ còn một mình ta mà thôi.” Đề cập đến chuyện nhà mình, Lâm Vũ chợt lộ vẻ cô đơn. Thậm chí Từ Ngôn còn nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương mang theo một tia hận ý nhàn nhạt.

Kỳ thật nếu ở phụ cận thành Phong Đô thì cũng tính là nửa đồng hương với Từ Ngôn. Chẳng qua lúc Từ Ngôn ở Phong Đô thì Lâm Vũ đã sớm tiến vào Thiên Quỷ tông rồi.

Nói đến Phong Đô, Từ Ngôn thuận miệng hỏi một câu: “Thành chủ thành Phong Đô, hẳn vẫn là Diêm Lâm Chử chứ!”

Rắc!

Từ Ngôn vừa nhắc đến Lâm Chử, hai tay của Lâm Vũ cũng đồng thời siết chặt lại, mặt trở nên trắng bệch.

Phát hiện đối phương khác thường, Từ Ngôn nhíu nhíu mày không nói gì. Mãi một lúc sau, dường như Lâm Vũ mới từ trong hồi ức bừng tỉnh lại, đắng chát bảo: “Người nhà của ta, là bị Diêm Lâm Chử giết chết đấy.”

Thâm thù nhà tan cửa nát khiến Từ Ngôn kinh ngạc không thôi. Nghe Lâm Vũ chậm rãi kể lại, rốt cuộc Từ Ngôn mới rõ thân thế đối phương.

Nhà của Lâm Vũ tương đối nghèo khó, dùng buôn thảo dược mà sống. Tuy rằng vất vả nhưng vẫn có thể lấp đầy bao tử cho cả nhà. Thế nhưng trong một lần Lâm gia thu mua thảo dược ở một sơn thôn xa xôi đã chọc phải đại họa sát thân.

Phụ thân Lâm Vũ ngoài ý có được một gốc sơn sâm chừng hai trăm năm tuổi. Vốn tưởng rằng nhà mình sắp được phú quý, không ngờ lại rước lấy ánh mắt nhòm ngó của thành chủ. Chỉ trong một đêm, cả nhà Lâm gia bị giết sạch sẽ, duy chỉ Lâm Vũ nhờ vào thân thủ Tiên Thiên võ giả trốn thoát được.

Lâm Vũ mai danh ẩn tích, giả dạng thành ăn mày mà sống. Sau mấy tháng lần theo tung tích sơn sâm kia, mới phát hiện nó đã rơi vào trong phủ Thành chủ.

Ngày đó Lâm Vũ chẳng qua chỉ là võ giả Tiên Thiên mà thôi, còn Diêm Lâm Chử là tu sĩ Trúc Cơ là chân chính rồi. Với nàng, báo thù không thua gì vọng tưởng. Cho nên trong một lúc nảy sinh ngoan độc, nàng đã tìm được cơ hội liều chết tiềm nhập vào phủ Thành chủ, đánh cắp được một hạt Trúc Cơ đan, từ đó về sau trở thành tu hành giả, bái nhập vào Thiên Quỷ tông.

Nữ tử có thiên phú bình bình, dù có đến Thiên Quỷ tông vẫn không cách nào báo thù rửa hận được bởi thân phận Diêm Lâm Chử đã là đệ tử hạch tâm. Lúc này nàng mới không tiếc mạo hiểm trộm lấy một quả trứng vương xà.

Lâm Vũ chỉ định dựa vào trứng rắn giúp tu vi mình tăng lên chút ít. Chỉ cần nàng trở thành đệ tử hạch tâm, sẽ có cơ hội đi tìm Diêm Lâm Chử báo thù. Rốt cuộc lại bị trưởng lão phát hiện, đánh rớt xuống làm đệ tử nô lệ.

Nghe nói Lâm Vũ kể lại mọi chuyện, Từ Ngôn khẽ thở dài một hơi.

Chuyện trên thế gian, có rất nhiều bất bình. Loại thành chủ xưng bá một phương như Diêm Lâm Chử sẽ không thể có chuyện trên tay không vương chút mạng người. Chỉ có thể trách Lâm gia không may, không nên có gốc sơn sâm khiến cho cả tu hành giả phải đỏ mắt như vậy.

Ngoài cảm khái, vẻ mặt Từ Ngôn cũng dần biến đổi.

“Diêm Lâm Chử là đệ tử hạch tâm? Như vậy có phải môn chủ Quỷ Vương môn Trác Thiên Ưng cũng là đệ tử hạch tâm của tông môn hay không đây?”

Lâm Vũ nhẹ gật đầu. Nàng đến từ Phong Đô, tất nhiên có nghe qua môn chủ Quỷ Vương môn.

Trác Thiên Ưng, đích xác là đệ tử hạch tâm của Thiên Quỷ tông.

Biết được tin tức này, Từ Ngôn không khỏi hít một hơi lạnh.

Hắn vẫn luôn để tâm đến kịch độc Dung Cốt đan, lại không để ý đến một kẻ thù khác của mình.