Chương 536: Hoa Vương lôi (hạ)

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ta đã đến, Hồng Nguyệt…”

Không ai nghe thấy lời nhẹ giọng như lẩm bẩm của hắn, có điều hai trái tim của đôi trẻ như được nối kết với nhau, cho nên Bàng Hồng Nguyệt như nghe thấy rõ ràng lời nói khẽ đó của Từ Ngôn.

Sau một khắc, trên lôi đài hình cánh hoa có thêm một hòa thượng đầu trọc, đứng ngay trung tâm lôi đài.

“Từ Ngôn!” Hứa Mãn Lâu kinh ngạc nhìn đối phương, nghiến răng quát.

“Từ sư đệ!” Nhiếp Ẩn trợn tròn con mắt nhìn vị đồng môn đã không gặp ba năm rồi.

“Hắn chưa chết!” Trưởng lão Linh Yên các Ngụy Minh biết rõ Từ Ngôn thực hiện nhiệm vụ nắm chắc phải chết, cho nên hai mắt cũng trợn trừng.

“Ngôn ca ca!” Linh Nhi kiễng chân vẫy tay, hai mắt híp lại như hai vầng trăng lưỡi liềm.

“Thiên Môn hầu mà đến, khắp nơi hoang tàn nha.” Bàng Thiếu Thành vốn hiểu rõ Từ Ngôn nhất, bèn rung đùi đắc ý nói, miệng cười hắc hắc không ngừng. Y phát hiện tông môn đã trở nên thú vị hơn rồi.

“Phu quân…”

Bàng Hồng Nguyệt mỉm cười đầy thâm tình, như thể tự nói, tuy rất khẽ nhưng lại không thua gì một lời tuyên cáo chắc chắn: “Hắn là phu quân ta, dù là ở giới phàm tục hay là giới tu hành thì đều là phu quân Bàng Hồng Nguyệt ta.”

“Sao ngươi còn chưa chết?” Lúc này Hứa Mãn Lâu đè nén kinh hãi trong lòng xuống, lạnh giọng hỏi.

Từ Ngôn thản nhiên nở nụ cười, nói: “Ngã phật từ bi, nói ta chém không đứt hồng trần, cho nên thế giới cực lạc không thu, chỉ thu nhận loại lòng lang dạ sói như ngươi. Cho nên hôm nay ta cố tình đến đây tiễn ngươi quy thiên, thiện tai thiện tai, từ bi từ bi.”

Từ Ngôn lấy lí do chẳng ra làm sao cả, làm người nghe không hiểu hắn là tăng sư hay đạo sĩ nữa. Có điều lại làm Hứa Mãn Lâu nổi giận lôi đình, cầm trường kiếm chỉ một cái, quát: “Tiễn ta quy thiên? Khẩu khí thật lớn, đã dám trèo lên lôi đài thì chịu chết tại đây đi.”

Hứa Mãn Lâu quát lạnh một tiếng, ba con chồn chuột cạnh gã lập tức nhe nanh lao tới.

Chồn chuột ngang với Yêu vật, có năng lực dốc sức chiến đấu với Trúc Cơ, đệ tử bình thường rất khó ngăn cản được. Nếu Từ Ngôn đã còn sống trở về, Hứa Mãn Lâu cũng không có ý định buông tha đối phương.

Vừa gặp mặt đã ra tay, coi như Hứa Mãn Lâu chiếm cứ một phần tiên cơ.

Gã đại khái nhìn ra được Từ Ngôn hẳn đã đã phá vỡ đại trận tông môn mà xuất hiện, dùng tu vi Trúc Cơ lao ra đại trận chắc chắn phải tiêu hao rất lớn. Cho nên gã nhe răng tươi cười, mệnh lệnh cho ba con chồn chuột tiến lên.

Lôi đài khôi phục lại thành ba tòa, thế nhưng Hứa Mãn Lâu và Từ Ngôn đều đang đứng ở tòa lôi đài trung tâm. Hai người vừa ra tay, mấy đệ tử chân truyền khác định lên đài lập tức do dự.

Nếu như hai vị kia thi đấu trên một tòa lôi đài thì nhất định sẽ có kẻ leo lên hai lôi đài còn trống kia. Dù sao Hứa Mãn Lâu có được cái danh Hoa vương cũng không chắc có thể thắng lợi đến lúc cuối cùng. Chiến bại năm người chỉ đạt được một phần danh tiếng và ban thưởng một kiện pháp khí cực phẩm, thế nhưng tràng diễn võ tông môn vẫn đang tiếp tục đấy.

Bên phía Linh Yên các không còn ai lên đài không có nghĩa là chi mạch khác đã không còn cường nhân. Chỉ có điều Từ Ngôn và Hứa Mãn Lâu chiếm cứ lôi đài trung tâm, mấy kẻ muốn lên đài thi đấu cũng chỉ đang chờ đợi, đồng loạt đứng dưới đài xem thế nào đã.

Đối mặt với ba con chồn chuột hung mãnh kéo tới, Từ Ngôn không đổi sắc mặt vung tay lên, ba hòn phi thạch bay ra.

Ba tiếng rắc rắc giòn vang, hòn đá nhỏ bị ba con chồn chuột cắn nát bấy, căn bản không cách nào cản ba con hung thú nửa bước.

Hòn đá vừa vỡ, Từ Ngôn lập tức bối rối, vọt người nhảy lên, chạy quanh lôi đài tránh né. Phía sau hắn là ba con chồn chuột theo đuổi không bỏ.

Còn tưởng rằng hòa thượng đầu trọc trên đài có lai lịch khó lường gì, hóa ra vừa quăng ra ba hòn đá đã vội quay đầu bỏ chạy, các đệ tử vây xem đều trào phúng bật cười.

“Năng lực Hứa Mãn Lâu có thể đánh bại năm người cùng giai, hòa thượng kia muốn chết a.”

“Là đệ tử chi mạch nào vậy? Lúc lên đài khí thế kinh người, thế nhưng năng lực thế kia…”

“Hình như là người của Linh Yên các? Linh Yên các đây là không chịu thua, quyết lấy mạng lấp vào sao? Với loại phế vật này thì có trăm tên cũng vô dụng a.”

“Một trăm tên thì sao lại vô dụng? Ít nhất cũng đủ ba con chồn chuột kia ăn no căng. Đến lúc chúng nó no quá đi không nổi, chẳng phải là linh cầm Hứa Mãn Lâu thành vô dụng rồi sao?”

“Cao kiến! Một chiêu cao minh, hặc hặc, nhìn xem chồn chuột Hứa Mãn Lâu ăn được mấy tên đệ tử Linh Yên các. Một đám gia hỏa chỉ biết luyện đan luyện khí, đóng góp được gì cho Hoa Vương lôi đây?”

Phần lớn các đệ tử đều không rõ chuyện, lời nghị luận đều mang theo khinh thường nhìn tiểu hòa thượng trên đài. Nhưng mà sắc mặt đám trưởng lão Hư Đan lại không có chút khinh thường nào, bọn họ không nhìn lên khán đài mà chỉ nhìn vết rách vẫn còn tồn tại trên hư không.

“Đây không phải là tiểu tử biết Pháp luyện sao? Hắn vào bằng cách nào, chẳng lẽ bị nhốt trong đại trận hộ sơn, tự mình phá trận mà ra sao?” Từ Trạch nhìn chằm chằm vào vết rách hư không, nghi hoặc không thôi.

“Đích xác là vết rách đại trận, năm ngoái ta từng tiếp nhận qua nhiệm vụ chữa trị đại trận tông môn, hẳn là chỗ đó…” Lâm Tiểu Nhu không cãi nhau với Từ Trạch nữa, mà ngưng trọng nhìn qua vết rách, nói: “Vậy hẳn là vị trí mắt trận đi, là chỗ yếu kém nhất trong đại trận.”

“Nói như vậy, là hắn bị nhốt trong đại trận thật rồi. Đám đệ tử chấp sự chịu trách nhiệm trông coi trận pháp đều là phế vật cả sao? Có đồng môn bị đại trận vây khốn còn không biết?” Từ Trạch mắng một câu.

“Chưa chắc là không biết, cũng có thể biết rõ đồng môn bị nhốt lại giả bộ như không biết đó thôi.” Một vị trưởng lão Hư Đan khác của Linh Yên các trầm giọng nói: “Trước kia hoàn toàn chính xác có chuyện đệ tử tông môn bị nhốt chết trong đại trận. Chẳng biết từ lúc nào mà bình chướng của đại trận hộ sơn bảo hộ các đệ tử không bị ngoại giới quấy nhiễu, không bị địch nhân nhìn trộm lại thành công cụ trả thù của vài kẻ tiểu nhân rồi. Hừ, tông môn đệ tử bây giờ càng ngày càng không có triển vọng.”

Trong Kim Tiền tông không thiếu người sáng suốt, rất nhiều trưởng lão Hư Đan nhìn ra được manh mối, mà vẻ mặt cường giả Nguyên Anh trên khán đài lúc này cũng đã khác biệt.

Nhất là tông chủ Nhạn Hành Thiên, ánh mắt lạnh lùng như đầm băng.

Một đệ tử của tông môn lại không ra khỏi đại trận được, chỉ có thể phá trận mới tiến được vào tông môn. Đây rõ ràng là chuyện cười!

“Có thể tự mình tìm ra được nơi yếu kém nhất trong đại trận, tiểu tử này không tệ a. Chẳng lẽ là thiên tài trận đạo? Môn hạ ai vậy? Không cần thì Vũ Khúc điện ta nhận vậy?” Chư Cát Tuấn Hùng mập lùn bên cạnh chặc lưỡi khen ngợi.

“Kẻ lỗ mãng như vậy, dù là thiên tài trận đạo cũng không có triển vọng. Nếu không phải Kim Tiền tông ta là chính phái thì chỉ cần tội danh phá mở đại trận đã đủ đánh chết hắn rồi.” Bóng dáng của Đường chủ Tự Linh đường Lý Mục vẫn mơ hồ như trước, rõ là cũng không phải bản thể đến đây.

Ý kiến của mấy cường giả đồng môn không thống nhất như vậy, cho nên Nhạn Hành Thiên có tức giận với tên đệ tử chấp sự trông coi đại trận cũng không tiện nói gì thêm. Thế nhưng Lý Mục vừa mới nói câu đem đánh chết, nữ tử váy xanh bên cạnh lập tức lạnh lùng nói.

“Chuyện xử trí đệ tử Linh Yên các ta thế nào không phiền Lý đường chủ hao tâm tổn trí.”

Hôm nay Liễu Phỉ Vũ mặc một thân áo váy màu xanh khói, vừa nói xong thì Lý Mục bên kia cũng không nói thêm gì. Lão cũng không muốn trêu chọc đến các chủ Linh Yên các đang đại biến tính tình này.

Trong khi đám đệ tử tông môn nhao nhao nghị luận, chỉ trỏ thì các cường giả Nguyên Anh lại không nhiều lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía lôi đài.