Chương 1048: Tình châu trăm năm (hạ)

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Nước sông Thiên Hà từ trên trời đổ xuống, đến nước sông còn bị khô cạn. Chẳng lẽ trời này, đã sắp thay đổi?”

Lão giả tang thương vẫn ở cảnh giới Nguyên Anh như trước. Lão nhìn con sông cạn khô nước, mặt mày ủ rũ.

Bắt đầu từ năm ngoái, nước sông Thông Thiên hà dần dần khô cạn. Chỉ mới qua hai năm, sông lớn vốn nhìn không thấy bờ bên kia hiện chỉ rộng chừng hơn trăm trượng, hơn nữa mực nước sông còn hạ thấp xuống đến mức biến hai bờ sông thành hai con dốc xéo thẳng xuống vực sâu.

“Trên bầu trời có còn xuất hiện thêm vết nứt nữa không đây?”

Khâu Hàn Lễ trầm giọng hỏi. Sau lưng lão truyền đến tiếng nữ tử trầm thấp trả lời: “So với tháng trước, có lẽ nhiều hơn.”

Nữ tử mặc một thân áo đen, đồng tử dựng thẳng đứng, toàn thân tản ra một luồng khí tức lạnh như băng, trên mặt tái trắng như tờ giấy không có lấy chút huyết sắc nào.

“Nghe nói mắt của Vương xà có thể nhìn xuyên qua U Minh. Nhân tộc chúng ta khó có thể nhìn thấy được vết nứt trên khoảng không bầu trời.” Khâu Hàn Lễ thở dài nói: “Sông khô cạn, trời nứt nẻ, rốt cuộc thiên hạ này làm sao vậy? Chẳng lẽ lại có hạo kiếp tiến đến?”

Nữ tử nghe nói vậy bèn trầm ngâm không nói, không trả lời. Nàng ta đúng là Thiên Nhãn vương xà.

“Chuyện đã hứa với Từ Ngôn, lão phu làm được rồi. Ít nhất quỷ sứ đã không gây họa Nhân tộc, còn chuyện mấy tên Yêu tộc bị gã giết chết ta không quản được.”

Khâu Hàn Lễ cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: “Không phải lão phu lợi hại mà có lẽ thiên hạ này đã không còn cường nhân đáng để Khương trưởng lão xuất thủ nữa. Ngoại trừ vận rủi ra, chỉ sợ phiến thiên địa này là thứ duy nhất gã còn để ý tới.”

Khâu Hàn Lễ lắc đầu, thở dài tràn ngập bất đắc dĩ. Vương xà hiện ra bản thể chở lão quay về Đại Phổ.

Vài ngày sau, Khâu Hàn Lễ xuất hiện ở biệt viện bên ngoài kinh thành.

Linh quả dưới đáy biển kia quả tất có hiệu quả. Lúc này Khương Đại Xuyên đã tâm bình khí hòa, đang ngồi trên ghế chủ tọa, tay cầm trường đao hai trượng, uy phong lẫm liệt như thể một vị đại tướng quân.

“Vẽ xong rồi chứ? Mất mẹ nó nửa canh giờ rồi!”

Khương Đại Xuyên trợn mắt hổ lên, nổi giận đùng đùng quát. Có một quyển họa đang trải trên bàn gỗ trong nội viện, một người tay cầm bút vẽ liên tục xin lỗi: “Nhanh thôi nhanh thôi, tranh lão phu vẽ chắc chắn sẽ rất sinh động, chỉ cần có chút khuyết điểm nhỏ đã đủ vũ nhục danh tiếng Họa Thánh ta a. Khương đại nhân an tâm một chút, chớ vội, sắp xong ngay đây, xong liền đây.”

Người vẽ tranh chính là Lưu Y Thủ. Vị Họa Thánh này là một người tiêu dao, suốt ngày ngâm thơ vẽ tranh khoái hoạt vô cùng. Đương nhiên đó là khi không dính dáng tới Khương Đại Xuyên, một khi đụng vào vị quỷ sứ đứng đầu này thì Lưu Y Thủ đừng mong có ngày tốt lành qua.

“Cao mười trượng, rộng năm trượng, phải dùng vàng ròng chế tác. Lưu lão đầu ngươi vẽ xong rồi nhớ tìm thợ thủ công khởi công đi. Ngươi chịu trách nhiệm giám sát, chế ra pho tượng lão tử phải thật uy vũ bất phàm mới được. Sau đó bày tượng trong hoàng cung Đại Phổ, để tới ngày lễ ngày tết đám hoàng thân quốc thích kia còn tế bái. Ai dám không tế bái lão tử, hừ hừ!”

Khương Đại Xuyên cười lạnh một tiếng nói: “Đến lúc đó nhận lấy xui xẻo đi!”

Gần hai năm này, Khương Đại Xuyên một mực ưa thích đặt tượng mình khắp chốn Thiên Nam Thiên Bắc, không phải vì gã thích khoe mẽ mà vì cảm thấy có thêm tượng thì vận rủi của mình như thể được chia nhỏ ra thêm chút ít.

“Danh tiếng Họa Thánh quả nhiên danh bất hư truyền a, thật giống như tạc.” Khâu Hàn Lễ đi vào biệt viện, đưa mắt nhìn bức họa dưới ngòi bút của Lưu Y Thủ, thật lòng tán thưởng một câu.

“Đó là đương nhiên! Chỉ là vẽ mà thôi, dù có vẽ cả trời đất này thì có sá gì. Ngày nào đó lão phu còn muốn vẽ lại toàn bộ Thiên Nam Thiên Bắc, vẽ ra toàn bộ thiên hạ!” Lưu Y Thủ đắc ý nói. Lão vừa cùng Khâu Hàn Lễ nói chuyện, vừa hoàn thành những nét vẽ cuối, rồi thổi khô nét mực. Quả thật chân dung Khương Đại Xuyên trên bức vẽ vô cùng sinh động.

“Tốt! Cứ dựa theo bức họa này tạc tượng cho ta!” Khương Đại Xuyên tóm lấy quyển họa, xem qua rồi gật đầu. Quả nhiên danh tiếng Họa Thánh không phải là nói chơi.

“Sông càng ngày càng khô cạn, chỉ e không tới vài năm nữa sẽ cạn sạch nước.”

Khâu Hàn Lễ trầm giọng nói: “Vết rách không gian trên bầu trời cũng càng ngày càng nhiều. Hạo kiếp ngàn năm đã được Từ Ngôn chặn đứng. Nay mới qua trăm năm, sông lớn đã cạn đi, có phải báo hiệu thời tiết Tình châu chúng ta lại thay đổi nữa?”

“Sao Thông Thiên hà có thể cạn khô được? Quá kỳ quái. Chẳng lẽ bọn Từ Ngôn tìm được bảo bối gì đó, dẫn hết nước sông Thiên Hà đi rồi?” Lưu Y Thủ nhíu nhíu mày.

“Chỉ là một con sông nhỏ mà thôi, cạn thì cạn, có gì đặc biệt đâu?” Khương Đại Xuyên nói xong chợt ngẩng đầu nhìn trời, trong ánh mắt lập lòe ánh sáng vàng.

Phần cuối nơi ánh mắt gã, có thể lờ mờ thấy được vài vết nứt nhỏ tí ti.

Ở chỗ sâu trong vòm trời kia có vết nứt biểu thị không gian sâu trên bầu trời kia cực kỳ bất ổn. Tuy trên mặt đất nhìn lên, vết nứt kia không lớn nhưng nếu lại gần, chắc chắn đó sẽ là vết nứt không gian đầy khủng bố đến mức có thể nuốt chửng mọi thứ trên thế gian này.

“Khâu lão đầu, ta bảo lão luyện chế pháo kia mà, bao lâu nữa thì xong hả?” Khương Đại Xuyên nhìn về phía không trung, ánh mắt lóe lên một tia hung lệ.

“Khoảng mười năm.” Khâu Hàn Lễ nhíu chặt hai hàng lông mày, lo lắng nói: “Thật sự định dùng đạn pháo uy lực kinh người này sao? Vết nứt không gian trên cao kia đã cực kỳ nguy hiểm, chỉ e không thể về được.”

Khâu Hàn Lễ biết Khương Đại Xuyên muốn gì, cũng biết Khương Đại Xuyên định nhờ hỏa pháo kia xuyên qua vết rách xuyên qua không gian, đi ra vòm trời bên ngoài.

“Ta còn không sợ, lão sợ cái gì!”

Khương Đại Xuyên hừ lạnh một tiếng, mặt mày trở nên âm trầm, nói: “Ta có thể cảm giác được, cảnh giới hôm nay đã tới ngưỡng cuối rồi, nếu cưỡng ép đột phá chắc chắn cũng chỉ là Giả Anh giống như các ngươi. Ta không thèm đồng vai phải lứa với mấy những lão gia hỏa các ngươi. Lão tử là điện chủ Hung điện, bay lên trời tính là cái đếch gì!”

Hai năm trước, lúc không gian trên bầu trời xuất hiện vết rách, Khương Đại Xuyên cũng cảm giác được cơ hội của mình đã đến, đã quyết định thừa cơ bay ra khỏi vòm trời bên ngoài dò xét đến cùng. Bởi gã cảm giác trên mặt đất này đã không có cơ mật gì mà gã không biết nữa.

Thậm chí gã còn biết được sự tồn tại của cổ tu Đại Nho, cũng biết về Giả Anh, càng đoán được kẻ mà gã oán hận nhất là Từ Ngôn rất có khả năng là Kim Đan tu thành cảnh giới Chân Anh. Nếu không chỉ với tu vi cảnh giới Giả Anh, căn bản hắn không thể nào đối chiến với Yêu vương được, chứ đừng nói đến chuyện đi tới phần cuối của thế giới.

Khương Đại Xuyên nhìn như vô địch khắp thiên hạ những năm này, kỳ thật là gã đã tịch mịch suốt trăm năm.

Hiện tại gã rất muốn biết năm đó Thần Văn và Yêu vương đi xa là đã đi tới nơi nào, đã bay ra khỏi vòm trời bên ngoài, hay đã chết trong nhân gian này rồi.

“Nhân sinh trăm năm ngàn năm, vạn năm, rồi thế nào đây…”

Quỷ sứ đứng đầu nhìn lên trời cao, vẻ mặt có hơi cô đơn, nhỏ giọng cảm khái một câu: “Tiến tức lùi, tu vi trì trệ không tiến, không đối thủ, trường sinh vạn năm để làm gì? Cứ như vậy mãi, ta sợ sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nổi điên mất. Lão tử mà nổi điên, Tình châu này ắt biến thành tử địa!”

“Cầu chúc Khương đại nhân bay trên trời thành công, thẳng đến Tiên giới!” Họa Thánh nghe xong vội vàng bày tỏ thái độ: “Khương đại nhân yên tâm, chắc chắn lão đầu sẽ tế luyện ra được hỏa pháo. Ta sẽ giúp lão ấy. Mấy năm tới lão phu sẽ không đi đâu cả, toàn lực hiệp trợ trưởng lão luyện chế ra hỏa pháo có thể bắn vang trời.”

Khương Đại Xuyên muốn mượn nhờ lực lượng hỏa pháo xuyên qua vết nứt không gian, sao Lưu Y Thủ có thể can ngăn chuyện tốt như vậy? Tốt nhất Khương Đại Xuyên một đi không trở lại, như vậy Tình châu mới tính là hoàn toàn bình an.

Sông cạn thì sao? Nhân tộc không thiếu nước đấy.

Trời nứt thì sao? Chỉ cần không sập là được.

Thế nhưng tai họa như Khương Đại Xuyên vẫn nên nhanh chóng biến mất mới tốt. Lưu Y Thủ nhủ thầm trong lòng, hận đối phương sao không sớm bị vết rách không gian hút đi mất.

Dù sao thì người này vận rủi liên tục, sau gáy khắc hai chữ không may, người khác bay lên trời có thể không chết nhưng Khương Đại Xuyên mà bay trên trời, không chết mới lạ!

Không biết là vì không nghe ra được tiếng lòng của Họa Thánh, hay là không còn tâm tư để ý tới Lưu Y Thủ, Khương Đại Xuyên chỉ nhìn lên bầu trời đến mức xuất thần. Mãi một lúc sau gã mới lẩm bẩm: “Cơ hội khó được, sao có thể bỏ qua. Thật sự muốn nhìn bên ngoài kia đến tột cùng là nơi nào a. Từ Ngôn, ngươi nhất định chưa chết. Ta có thể nhìn thấy ác ý của ngươi để lại giữa trời đất này… Đừng vội, sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta gặp lại nhau. Lão tử muốn cho người trong thiên hạ này biết, Khương Đại Xuyên ta, mới chính là kẻ cùng hung cực ác!”