Chương 957: Cái Chết Của Đại La Kim Tiên

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tốc độ nhanh tới cực điểm, bên trong hư không hắc ám xuyên toa phi độn rất nhanh.

Ngay sau đó chỉ qua vài lần hô hấp, tia quang hoa xẹt qua trời đêm, bỗng dưng lại có một đạo kiếm quang sáng chói bay lên.

Nhạc Vũ chỉ nghe “thương” một tiếng kêu vang, tiếp theo liền thấy màn trời tối đen bị mạnh mẽ xé mở, lộ ra nhật nguyệt tinh tú trên bầu trời.

Nhưng trong giờ phút này cho dù là mặt trời trên không trung cao cao cũng không cách nào áp chế được vẻ chói lọi của đạo kiếm quang kia.

Tinh quang huy hoàng sáng lạn, lại thê mỹ tới cực điểm, tiếp theo ngay sau đó trên bầu trời xanh lam bỗng nhiên rực lên ánh sáng lóng lánh, một viên tinh tú bỗng dưng từ trên không trung rơi xuống dưới.

Sau đó thế giới mù mịt tăm tối lại khôi phục như bình thường, màn trời tối đen chữa trị tụ tập lần nữa, đem nhật nguyệt tinh tú trên thiên không chặt chẽ che phủ.

Nhạc Vũ hít sâu một hơi rét lạnh, lập tức thu hồi toàn bộ tạp niệm, Vô Tướng Cửu Kiếp Lôi Lực cất chứa trong nguyên hồn lập tức rót vào trong cơ thể Chiến Tuyết, khiến Lôi Cức kiếm lại gia tốc nhanh hơn ba thành.

Trong hai mắt Ngao Tuệ cơ hồ tan rả mất hẳn tiêu cự.

– Thần hồn vẫn lạc, một Đại La Kim Tiên cứ vậy mà chết sao? Làm sao có thể? Sao lại như thế? Cho dù ở thời kỳ Nhai Tí toàn thịnh còn chưa khả năng hủy diệt hồn ấn của Đại La Kim Tiên…

Nhạc Vũ im lặng không đáp, dù nàng có được ngũ hành thần thông nhưng ở thời khắc này cũng không thể giúp được gì.

Hắn lập tức vỗ lên vai Ngao Tuệ, đem nàng đuổi về thế giới Diễn Thiên Châu, nhưng khóe miệng lại nổi lên vẻ cười khổ.

Bên trong hồng hoang thế giới, nói chung nhân vật nhất lưu như Đại La Kim Tiên hoặc những đại năng đã sinh ra từ khi hồng hoang sơ khai, bổn mạng đều có thể tương ứng với chư thiên tinh tú, ở bên trong hiện tượng thiên văn đều có riêng vị trí của mình.

Mà một màn mới vừa rồi, rõ ràng là dấu hiệu của một vị Đại La Kim Tiên vẫn lạc hiện ra.

Hiện tượng thiên văn dị biến, lưu tinh rơi xuống quả thật từng được ghi chép trong đạo điển, còn được gọi là nhân vong tinh vẫn.

Cơ hồ trong nháy mắt chiêu kiếm quang sáng ngời kia tiêu tán, hồn niệm của Nhạc Vũ đã cảm giác được có vô số ý niệm mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng ập đến, liên tục thôi diễn truy tung tìm tòi càn quét khắp mọi nơi.

Cả thế giới hắc ám cũng bị nứt thành khe hở, tựa hồ tùy thời đều sẽ bị hỏng mất.

Trong đó cũng có hồn thức thăm dò tới chỗ hắn, hắn dùng Diễn Thiên Châu bày ra mê chướng thiên cơ trùng điệp, khiến hồn niệm kia giống như tuyết băng gặp mặt trời nóng cháy, bị hòa tan biến mất với tốc độ kinh người.

Một kiếm kia vốn không phải hắn đánh ra, vì thế người khác cũng đừng mong ở bên trong thế giới bị Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận bao phủ dọ thám được sự tồn tại ngoài ngũ hành của hắn.

Nhưng vấn đề là giờ phút này hắn cũng đã bị dính vào nhân quả, cái chết của vị Đại La Kim Tiên kia cũng có quan hệ lớn lao tới hắn.

Trong tích tắc Nhạc Vũ đã lấy ra hơn mười ngân châm, liên tục cắm khắp đại huyệt trên thân thể mình, sau đó một tia huyết dịch súc tích trong huyệt vị bị bức bách ra, hướng trong đầu tràn đi, đem Diễn Thiên Châu tử kim sắc nhuộm thành diễm hồng sắc.

Mặt kính của Hi Hoàng Tàn Kính đồng thời cũng sản sinh hơn mười vết rách, trước đó tuy bị mạnh mẽ hợp lại, nhưng giờ phút này vì bị thúc giục tới tận cùng nên cuối cùng cũng hiện ra vết rạn.

Tiếp theo hắn liền cảm giác được hồn niệm truy kích đang giảm dần tốc độ.

Ngay sau đó bên trong hồng hoang thế giới toàn bộ những phương pháp thi triển về kỳ môn độn giáp, tử vi đẩu số, thôi toán thuật số đều bị Diễn Thiên Châu ngăn chặn, khí thế liền biến thành đông cứng lại.

Một tia tơ máu tràn ra từ trong miệng Nhạc Vũ, chỉ cảm thấy cả người cực kỳ suy yếu. Cũng may chỉ sau một lát Chiến Tuyết đã theo ý niệm của hắn chỉ dẫn từ bên trong Đảo Điên Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận phá trận bay ra.

Ngay sau đó độn quang bẻ ngang, phá vỡ xuyên vào bên trong lòng đất, trong khoảnh khắc đã chạy ra xa mười vạn dặm, cuối cùng dừng lại trong phạm vi hải vực gần Dịch Linh thành.

Ẩn núp ở chỗ này thêm chốc lát, cảm giác không còn ai truy đuổi tới, Nhạc Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, tùy ý cho Chiến Tuyết mang theo chính mình xuyên ra mặt đất, đi lên mặt biển.

Lại nhìn về thế giới tối đen xa xa, vẻ mặt Nhạc Vũ không khỏi vô cùng phức tạp.

Khi nãy ra tay đánh tới hai luồng Ngũ Sắc Thần Quang gạt đi hồn thức ấn ký còn sót lại bên trong Thái Ất Huyền Quang Linh Lung Tháp, Nhạc Vũ quả quyết không thể ngờ tới, hắn luôn cho rằng vị kia trí tuệ tuyệt luân, lại hết sức lý trí không ngờ lại làm ra chuyện lớn như vậy.

Không ngờ dưới mí mắt của chư thiên đại năng ngang nhiên xuất kiếm, hơn nữa chỉ dùng một kiếm liền đem một vị Đại La Kim Tiên hoàn toàn giết chết.

– Mới vừa rồi là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm?

Vẻ mặt Nhạc Vũ vô cùng cổ quái, đồng dạng là một bộ kiếm quyết, cùng sở học của hắn tại Thiên Nguyên Giới lại giống như đúc nhưng cũng không giống chút nào.

Chẳng những càng thêm hoàn thiện, còn gia nhập vô số đại đạo pháp tắc.

Chính hắn dù trải qua thời gian mấy chục năm thay đổi Thiên Ý kiếm, nhưng so sánh mà nói lại giống như tiểu hài tử trêu đùa trước mắt gia gia mà thôi.

Chính là loại kiếm quyết này cũng có nhược điểm chính là giết đối phương nhưng cũng tự tổn thương chính mình, thực lực của vị kia mặc dù có bao nhiêu cường thịnh cũng chỉ là Đại La Kim Tiên, cho dù sau đó giết chết được Đại La Kim Tiên khác nhưng cũng không khả năng không có sự trả giá thật lớn.

Thật không biết hiện tại hắn gặp phải tình hình thế nào?

Là đồng quy vu tận hay chỉ bị thương nặng, duy nhất có thể đoán được chính là hiện tại Tử Vân đạo nhân cũng đang có mặt nơi đó.

– Sư huynh đang lo lắng cho tổ sư sao?

Chiến Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vẻ lo lắng nhìn về Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận nói:

– Hay là Tuyết nhi vào xem thử thế nào? Với thần thông của ta hẳn là đủ bảo vệ cho mình.

Ngữ khí tuy hờ hững thản nhiên, nhưng trong lời nói mơ hồ mang theo vài phần tự tin, Nhạc Vũ lại lắc đầu:

– Trong tình hình này mặc dù chúng ta biết được tin tức thì thế nào? Cuối cùng chúng ta không cách nào nhúng tay vào, cũng không giúp được họ. Ngược lại còn làm tăng thêm biến cố phiêu lưu…

Nói tới đây, Nhạc Vũ chợt khựng lại, trong lòng khẽ động liền đưa mắt nhìn về hướng Dịch Linh thành xa xa.

Chỉ thấy trên bầu trời đại thành dưới đáy biển, một nữ tử khí chất hoa lệ lãnh liệt đang lạnh lùng nhìn sang bên này.

– Ngao Nhược?

Nhạc Vũ cau mày, tiếp theo lại khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh nàng, sau đó mang theo vẻ kinh ngạc dời ánh mắt sang nơi khác.

Lần này Dược Sư Vương Phật mở đàn giảng đạo, Nhai Tí phá phong ấn đi ra, Tây Hải Long tộc từ đầu tới cuối cũng chưa từng thấy nhúng tay.

Với sự thông minh của Tây Hải Long Vương Ngao Thuận, tự nhiên sẽ không để cho tộc nhân bị cuốn vào trận phong ba, trở thành mục tiêu công kích.

Nhưng cũng phải tập hợp hảo thủ phòng ngừa vạn nhất, đây là việc cần thiết nên làm, đổi lại hắn là Ngao Nhuận cũng sẽ đem hết toàn lực dự phòng tình thế bị mở rộng.

Nếu vài vị Đại La Kim Tiên kia chỉ có một người lỡ tay thất thủ, bị tai ương sẽ chính là Tây Hải hải vực.

Nhưng giờ phút này những thanh y tu sĩ đứng quanh người Ngao Nhược lại không thuộc Long tộc nhất mạch. Khí tức lại giống như tu sĩ nhân tộc, chỉ là khí tức có chút âm trầm quỷ dị, lại có chút tương tự như tu sĩ mắt xanh lục bị hắn chém giết trước đó.

Hơn nữa trong đầu hắn gần như theo bản năng cảm giác được có cỗ nguy hiểm đến gần, sóng lòng bắt đầu khởi động, thần hồn như bị kim châm.

Trong những người này phần lớn là Thái Ất Chân Tiên tu sĩ. Nhưng người cầm đầu là một lão giả khuôn mặt khô héo lạnh lùng, tinh mang hưng thịnh còn hơn Ngao Nhược, ánh mắt sắc bén tựa như đao kiếm, lạnh lùng xuyên tới làm da thịt kẻ khác như bị kim đâm đau nhức.

Nhạc Vũ theo bản năng cau mày, lúc sau làm như không có chuyện gì, nuốt vào một viên tiên đan nói:

– Tuyết nhi, có thể đi rồi!

Chiến Tuyết nghe vậy hiểu ý, lập tức xuất ra độn quang mang theo Nhạc Vũ nhanh chóng rời xa.

Lôi Cức kiếm chính là ác binh, không thể xuất hiện trước mặt người khác công khai, Chiến Tuyết cũng không dùng tới, chỉ dùng Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp tụ tập thất thải cuồng lôi hướng xa xa bay đi.

Tốc độ mặc dù không nhanh như trước đó, nhưng viễn siêu Thái Ất Chân Tiên bình thường, nhưng ngay sau đó khóe mắt Nhạc Vũ liền nhìn thấy Ngao Nhược mở miệng, tựa hồ nói lời gì đó.

Tiếp theo chỉ thấy lãnh diện lão giả lộ ra vài phần ý cười âm lãnh, bỗng dưng đánh ra mười thanh sắc đạo phù, xuyên qua thời không thẳng chỗ hai người mà đến, chỉ nháy mắt đã truy tới phía sau thất thải độn quang.

Chiến Tuyết thấy thế nhướng cao mày, một đạo sát khí màu đỏ từ trước người nàng ngưng tụ thành kiếm, tùy tay chém ra liền đem mười đạo phù toàn bộ chém thành bột mịn.

Ngay sau đó thất thải lôi quang lại tăng tốc, trực tiếp phá vỡ hàng rào không gian, nhanh chóng phi độn bên trong vô số mảnh nhỏ thời không, dần dần thần hồn cũng không còn cảm giác được khí tức của Ngao Nhược cùng lãnh diện lão giả ở phía sau.

Tiếp theo ngay sau đó ánh mắt Chiến Tuyết co rụt lại thành châm nhọn, chỉ thấy hư không xa xa bỗng dưng hiện ra một chiếc chuông lớn phảng phất giống như bạch cốt luyện thành, đón gió liền trướng, từ mười trượng biến thành phạm vi ngàn trượng.

Ngay lập tức nhô lên cao áp chế, không cấp cho hai người kịp thời phản ứng, trực tiếp bị chụp lên trên người.

Ngay sau đó thế giới trước mắt nhất thời biến đổi, chỉ thấy vô số âm hồn quay quanh, chỉ nhìn thấy bạch cốt dày đặc, vô cùng thê lương. Âm hồn sát lực cùng ngũ hành linh lực đều bị phong tỏa.

Phía chân trời biến thành một mảnh âm u, so với thế giới bên trong Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận cũng không khá hơn được bao nhiêu.

Trong lòng Nhạc Vũ trầm xuống, lạnh lùng đánh giá chung quanh, sau đó hai mắt híp lại:

– Đây là tiểu thiên thế giới?

Thái Thanh Huyền Tiên nắm giữ thời không pháp tắc đầy đủ là có thể mở được không gian mật cảnh. Đem tiểu thiên thế giới phong ấn bên trong bảo vật sử dụng, bên trong hồng hoang hắn chỉ nghe qua có vài món bảo vật mà thôi, đều được truyền lại từ thời thượng cổ.

Trong mắt Chiến Tuyết lộ ra vài phần buồn bực, hừ lạnh một tiếng, cầm Bạch Đế kiếm trong tay. Chỉ trong chốc lát, liền ngưng tụ ra vô số sát lực truyền trong thân kiếm, cũng không biết có bao nhiêu Tham Lang chân hình quay quanh, cuối cùng tụ thành một khối hòa thành ba đầu cự thú nhìn qua giống như hổ như lang, lại có hai cánh, chính là Cùng Kỳ chân hình, hung uy cuồn cuộn.

Tiếp theo liền trực tiếp chém thẳng xuống mặt đất một kiếm, sát lực đập vào, cả mặt đất ầm ầm vỡ vụn. Vô số vết rách như mạng nhện lan tràn khắp xung quanh, toàn bộ thế giới đều giống như muốn hỏng mất.

Ngay khi khe hở thời không mơ hồ tạo ra, trong hư không truyền ra một tiếng hừ lạnh, sau đó cả thế giới đầy bạch cốt không chút âm thanh tự động khép lại.