Chương 1240: Trước Cuộc Đại Chiến!

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngay trong thoáng chốc ánh mắt cực lớn kia bị dập nát, ở cách xa mấy ức dặm trên không đồng dạng có một đoàn vân quang viên hình bị sinh sôi xé nát.

– Một kích này đúng là xứng với danh xưng Thiên Đế của hắn! Trong dĩ vãng ta đúng là có chút khinh thị hắn, thần thông như thế nếu đổi lại là ta chỉ sợ không cách nào chống đỡ. Cũng không biết hai mươi lăm năm trước rốt cục là ai làm cho hắn thua bại ở Nam Hải Long mộ mà về?

Trước đoàn vân quang viên hình kia, có bốn người đang ngồi. Chính là Văn Thù, Ngọc Đỉnh cùng Dương Hạo, Dương Hạo đang ngồi xếp bằng, kim văn lóe ra toàn thân, tản ra từng trận kim quang.

Người cuối cùng dung mạo đẹp như nữ tử, một thân bạch y đạo sam, chính là Từ Hàng.

Trong miệng Văn Thù tán thưởng một tiếng, ánh mắt dần dần ý vị thâm trường.

– Bao nhiêu năm nay cũng phục hắn có thể ẩn nhẫn như thế!

Trong lời nói mặc dù có vẻ kiêng kỵ trào phúng, nhưng không thiếu địch ý, Từ Hàng ngồi bên cạnh cũng cau chặt mày.

– Hạo Thiên mạnh mẽ ta và ngươi cũng đã sớm có dự kiến. Ở chỗ sư tôn những năm gần đây năm lần bảy lượt đều đề cập tới. Người này từ thời thượng cổ, cũng từng nổi tiếng một phương, mới được tổ sư chọn lựa làm đệ tử. Tuyệt không khả năng là người bình thường! Ở trong mắt ta, ngược lại chính là đại trận cùng Nhai Tí thật khó giải quyết…

– Nhai Tí!

Vẻ mặt Văn Thù vặn vẹo, biến ảo không chừng, cuối cùng than nhẹ một tiếng:

– Đây là yêu nghiệt! Định Thần Hoàn vì sao lại rơi vào tay Uyên Minh. Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu đại pháp nếu có thêm Định Thần Hoàn, thế gian linh bảo ngoại trừ Côn Luân Kính hoặc thủy tổ nhị long sống lại, cơ hồ ta không nghĩ ra có loại linh bảo thần thông gì có thể khống chế! Dưới Hỗn Độn Kim Tiên cho dù có tới nhiều hơn cũng chỉ vô dụng. Mà có là Chuẩn Thánh nhân vật nếu chỉ mới đạt tới sơ cảnh vô luận là bốn năm vị hay bảy tám vị thậm chí là mười mấy hai mươi cũng chỉ có thể đánh ngang tay…

– Phương pháp duy nhất là dùng lực đánh phá!

Từ Hàng nhướng mày, cắt đứt lời nói của Văn Thù, tiếp theo cười khổ:

– Lần này chúng ta triệu tập nhiều Chuẩn Thánh, có thể thắng được Nhai Tí chỉ có một vị. Có mặt Hạo Thiên chỉ sợ cũng không được rảnh tay. Kế sách hiện giờ chỉ có thể khiến bốn năm vị Hỗn Độn Kim Tiên kiềm chế. Lần này cũng may sư đệ dùng Huyễn Mục Thiên Chiếu Pháp có thể nhìn thấy được Nhai Tí có Định Thần Hoàn. Bằng không chỉ sợ chúng ta không trở tay kịp!

Vừa nói tới đây chợt dừng một chút, Từ Hàng bỗng dưng phẩy tay áo, triệu tới một đoàn vân quang, khiến ba ngàn vạn dặm quanh Đào sơn đều hiện rõ trong mắt:

– Còn có tòa đại trận kia hơi có chút cổ quái. Dù là ta cũng xem không hiểu lắm! Đáng tiếc hai ngày này mười một vị Hỗn Độn Kim Tiên chỉ mới có sáu vị đến nơi. Nếu không như thế ta nhất định không cho hắn bố thành trận này!

Văn Thù lại mỉm cười:

– Lời này của sư huynh thật cổ quái! Mấy ngày trước từng nói qua không tùy ý cho người này bày trận, với tính cẩn thận của Uyên Minh, chưa chắc toàn bộ không phòng bị, rơi vào sự tính toán của chúng ta đi? Lại nói có người kia, dù trận đạo của An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương này có tinh diệu thế nào, lại làm được gì đây?

Từ Hàng nghe vậy chỉ cười cũng không giải thích, quay đầu nhìn sang Ngọc Đỉnh vẫn ngồi yên không nói một lời bên cạnh.

Chỉ thấy Ngọc Đỉnh đang cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, không khỏi hơi kinh ngạc:

– Sư huynh, chẳng lẽ sư đệ bố trí có chỗ nào sơ hở?

Ngọc Đỉnh nghe vậy chợt tỉnh, sau đó lại lắc nhẹ đầu:

– Thiên la địa võng, bất kể suy tính như thế nào, người nọ đều không có cơ hội thắng! Khả năng người này bị chúng ta phong ấn dưới núi phải đạt tới chín thành! Nếu không được cũng làm cho hắn bị gãy cánh chim!

Trên mặt Từ Hàng cùng Văn Thù lộ ra vài phần ý cười, ngữ khí của Ngọc Đỉnh chợt chuyển đổi:

– Nhưng nhiều ngày nay, cũng chẳng biết tại sao Ngọc Đỉnh luôn có chút bất an, tựa hồ như sắp có tai kiếp giáng xuống…

Không chỉ là Văn Thù, ngay cả trong mắt Từ Hàng cũng không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó đều lâm vào suy ngẫm.

Ngọc Đỉnh chân nhân trong số các đồng môn, ngoại trừ Quảng Thành Tử cùng Vân Trung Tử chính là đệ nhất nhân. Một thân pháp lực đã đạt tới Hỗn Độn Đại La Thái Sơ Kim Tiên đỉnh phong cảnh giới.

Hai người bọn hắn lại là Nhân tộc, mặc dù được Nguyên Thủy sủng ái nhưng nhập môn quá muộn.

Bao năm nay mặc dù đều đạt tới Đại La Kim Tiên cảnh giới, nhưng tu vi so với vài vị sư huynh thời đại thái cổ thật sự kém hơn nhiều.

Không chỉ nói pháp lực, vô luận là kinh nghiệm kiến thức hay đối với sự hiểu biết ngộ tính về thiên đại đại đạo đều kém cỏi thật xa.

Dù linh giác bởi vì tiên thiên mà bị hạn chế, xưa nay không quá xuất chúng, nhưng có thể nói ra lời như vậy không thể không làm cho hai người xem trọng.

– Hoặc do ta ảo giác! Lấy mấy trăm vạn binh tướng, bốn năm vị Hỗn Độn Kim Tiên kháng cự bao nhiêu đại năng hồng hoang, còn có mấy ngàn vạn tiên tu, bất kể như thế nào cũng không thể chuyển bại thành thắng!

Ngọc Đỉnh cười tự giễu, tiếp theo trên mặt chợt lộ vẻ nghiêm túc:

– Chỉ là phòng ngừa vạn nhất, cuộc chiến Đào sơn lần này ta sẽ đi cùng Hạo nhi!

Nhất thời Văn Thù cau chặt mày:

– Trước khi đến sư tôn từng có dặn qua, sư huynh đệ chúng ta không được trực tiếp lây dính nhân quả…

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân hình Ngọc Đỉnh bỗng dưng biến hóa, biến thành hình quy long đầu, sau đó lại huyễn hóa thành một đạo nhân mặt đỏ lưng rùa.

– Bá Hạ?

Từ Hàng kêu lên một tiếng kinh dị, trên mặt hiện ra vẻ ngoài ý muốn. Tiếp theo sau lại cười:

– Như thế cũng tốt! Nếu có sư huynh trấn thủ lần này Từ Hàng càng thêm yên tâm một ít. Chỉ là thỉnh sư huynh ghi nhớ không đến cuối cùng tuyệt đối không thể ra tay!

– Vi huynh tự nhiên ghi nhớ! Trừ phi Hạo nhi có nguy hiểm thân vẫn, nếu không vô luận tình thế nào vi huynh đều chỉ nhìn xem!

Ngọc Đỉnh hơi gật đầu, vẻ mặt lộ ra vài phần do dự.

Tuy trong lòng hắn vô cùng bất an, nhưng đồng dạng cũng cảm giác hành động lần này hoàn toàn là không cần thiết.

Ngay trong lúc ba người Ngọc Đỉnh còn đang nghị luận, trong tầng mây cách Đào sơn vài ức dặm.

Một nữ tiên chừng ba mươi tuổi mắt hiện kim mang đang đứng trên cao nhìn xuống địa vực Đào sơn.

– Một tòa đại trận thật tốt! Tuy còn có chỗ không thông hiểu, nhưng lại đạt hết tinh hoa của huyễn trận, không kém hơn Côn Luân Cửu Liên trận chân chính. Nhân vật bực này thật có chút đáng tiếc…

Bên cạnh lại có một nam tử mặt trắng không râu khoảng ba mươi tuổi, khí chất ôn văn nho nhã lại kiêm cả khí độ hùng hồn nghe vậy lắc đầu nói:

– Lời này của sư tỷ tốt nhất chỉ nên nói trước mặt ta. Gần đây trong giáo có nhiều đệ tử hận hắn thấu xương, ước gì Uyên Minh lập tức thân vẫn đạo tiêu. Nếu biết được Kim Linh sư tỷ có thái độ như vậy, nhất định sẽ sinh lòng bất mãn!

– Ta không cần quản bọn hắn thế nào!

Kim Linh thánh mẫu trực tiếp hừ lạnh, tràn đầy ý khinh thường:

– Sư tôn thu đồ đệ thật sự rất loạn, tốt xấu lẫn lộn! Những người này thầm nghĩ khống chế Uyên Minh làm Yêu tộc không còn mặt mũi, lại hô hào vì hảo hữu chí giao, bênh vực kẻ yếu giữ gìn Bắc Câu Lô Châu. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, chính mình cũng là đệ tử Tiệt giáo? Nhân tộc chấn hưng đối với sư tôn mà nói cũng là việc rất có ích!

Vẻ mặt nam tử ngẩn ra, tiếp theo cười khổ một tiếng:

– Sư tỷ dụng ý gì như thế? Nhân tộc chấn hưng đối với sư tổ mà nói dĩ nhiên hữu ích. Nhưng Tiệt giáo chấn hưng cũng chứng thật là mượn nhờ khí vận của Yêu tộc. Hiện giờ hỗn tạp chung một chỗ, không còn cách nào phân biệt được, Yêu tộc suy vong đối với Tiệt giáo cũng không có ưu đãi!

Kim Linh thánh mẫu nghe vậy trên mặt cũng hiện lên vẻ khổ sáp, cuối cùng khẽ thở dài:

– Điều này ta tự nhiên cũng hiểu! Nhưng Uyên Minh cũng là người mà ta cực kỳ xem trọng. Mặc dù cùng phương bắc Yêu tộc có huyết hải thâm cừu, mấy năm nay giết chóc vô số. Nhưng chỉ cần không xúc phạm tới hắn, chưa từng làm kẻ địch của hắn, lại cũng có thể ở chung hòa thuận, cũng không hề kỳ thị. Ta vốn tưởng rằng với khả năng của hắn cuối cùng có một người sẽ thống ngự Bắc Câu Lô Châu. Khiến giữa Nhân tộc cùng Yêu tộc sẽ sống hòa bình. Nhưng không ngờ hôm nay hắn lại nhất định đến Đào sơn, đã đạt được chín thành thành tựu lại nửa đường gãy cánh…

– Nguyên lai sư tỷ có ý tưởng như vậy! Là sư đệ đã hiểu sai ý…

Nét mặt nam tử hổ thẹn, tiếp theo trong mắt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa nói:

– Người này thật đúng là kỳ tài! Nhưng cũng bởi vì quá mức xuất chúng, không biết thu liễm, tính cách quá mức kiên cường, mới chọc người kiêng kỵ. Nếu có thể giấu tài, chỉ cần qua mấy ngàn năm, từng bước tằm ăn lên, Bắc Câu Lô Châu đối với hắn mà nói chỉ là vật trong bàn tay mà thôi!

Sau một tiếng thở dài, nam tử bỗng cười:

– Nhưng ta thường nghe nói vị An Thiên Huyền Thánh đại đế này thủ đoạn siêu phàm, trí kế xuất chúng. Lần này có thể bình yên thoát thân hay không thật cũng khó nói. Nói không chừng hắn có thể xoay chuyển càn khôn?

Kim Linh thánh mẫu lắc đầu, thần tình đầy vẻ mỏi mệt:

– Như thế nào có thể? Từ Hàng bố trí ta và ngươi đều rõ ràng, cơ hội thoát thân thật là bé nhỏ. Cho dù có thể bình yên về bắc, cánh chim mất hết, căn cơ hủy diệt. Trong vòng vạn năm thật khó thể hồi phục…

Trong lời nói mang theo vẻ tiếc nuối tràn đầy lẫn thở dài không thôi. Nam tử kia nghe vậy cũng không phản bác, nhìn về phương hướng Đào sơn trong ánh mắt mang theo vài phần tiếc hận.

Cơ hồ cùng một thời gian, ở phương bắc xa xôi đồng dạng có hai bóng người đang khoanh tay đứng thẳng trên trời cao.

Người đứng phía trước mái tóc màu lam, mắt lạnh như băng, chính là Côn Bằng, ánh mắt sâu kín nhìn thẳng phương bắc.

– Từ thời thái cổ, ta tung hoành hồng hoang đến nay đã hơn hai mươi vạn năm, từ khi lọt lòng tới nay chưa từng bị thua bại trong tay người nào!

– Không ngờ trong ba mươi năm nay, trước có Nhai Tí bị quản chế, hơn mười yêu thánh thân vẫn. Sau có Chư Kiền vẫn lạc, Đương Đồ bội phản tại Cực Lạc Thiên. Liên tục hai lần đều bị bại trong tay một Thái Thanh Huyền Tiên cảnh nho nhỏ! Khiến Yêu tộc ta mất hết Nam Chiêm Bộ Châu!

Thanh âm trầm thấp, lại tràn đầy tức giận, khiến sóng biển bên dưới khuấy động, cuồng phong gào thét, bão tố dâng trào.

Thanh âm giận dữ dù cố gắng cưỡng chế vẫn vang vọng ra xa.

– Thậm chí cho tới bây giờ muốn cùng người nọ đánh một trận chiến công bình cũng không hề có kế hay. Lần này cho dù mượn lực lượng Nhân tộc kiềm chế cũng không mười phần nắm chắc khôi phục được mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu! Chẳng phải thật sự buồn cười?

Hắn cười lạnh một tiếng, bỗng dưng quay đầu nhìn ra sau. Chỉ thấy trong biển mây do hắn dùng yêu lực khôn cùng tạo thành đang có ngàn vạn yêu thú ẩn giấu bên trong không ngừng vũ động.

Nhưng giờ phút này Côn Bằng chỉ nhìn chăm chú vào một người mặc kim y, khuôn mặt phiếm xanh, trong đôi mắt lấp lóe điện mang!

– Vũ Dực Tiên! Ngươi có nguyện giúp ta?