Chương 945: Dịch Linh Đổi Bảo

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Qua một lát thì trong mắt nữ tử kia ánh lên vẻ kinh ngạc, sát cơ lóe lên nhìn sững vào Nhạc Vũ nói:

– Đạo hữu thật to gan! Dùng thi cốt Long tộc ta luyện kiếm, lại còn dám xuất hiện trước mặt ta, thật xem Ngao Nhược ta không giết được ngươi……

Linh thức thần hồn cảm giác như một cự sơn không thể lay động bỗng dưng áp đến lại bị hồn niệm cường hoành mang theo sát ý bạo ngược áp chế lùi về cơ thể.

Nhạc Vũ lkhông thèm để ý, trực tiếp chấn động Viêm Long Lệ Hỏa Kiếm, một đạo long hồn thoáng hiện trên thân kiếm.

Đồng thời toàn bộ thân kiếm cũng dấy lên nhiệt diễm rừng rực, ánh mắt mọi người trong phòng càng thêm nóng bỏng.

Nữ tử kia thấy thế liền giật mình:

– Đây là thần hồn Ngao Liên……

Nhìn kỹ bộ dạng long hồn lẫn Long Viêm lệ hỏa, thần sắc Ngao Nhược lộ vẻ phức tạp, giống như thương cảm lại vừa tiếc hận.

Bất quá nàng thu hồi sát ý, hừ lạnh một tiếng nói:

– Không biết đạo hữu định dùng kiếm này đổi lấy vật gì?

Nàng vừa nói ra khiến rất nhiều Thái Ất Chân Tiên còn lại trong phòng đều nhíu mày.

Lúc trước tuy thanh Viêm Long Lệ Hỏa Kiếm này trong mắt bọn hắn tuy là giá trị vô lượng nhưng lại lo lắng nếu được nó sẽ dẫn tới sự trả thù của Long tộc.

Nhưng theo như Ngao Nhược mới nói thì không thể nghi ngờ là nếu được kiếm này tuyệt sẽ không bị Long tộc truy cứu.

Nhất thời khát vọng trên mặt mọi người càng thêm dày đặc.

Nhạc Vũ im lặng không đáp, chỉ thôi động pháp lực trên thân kiếm khiến phù triện bên trong triển hiện thôi động Long Viêm lệ hỏa đến cực hạn.

Đến lúc hắn nhìn thấy thần sắc Ngao Nhược lộ vẻ ngưng trọng mới thu hồi pháp lực, tùy ý để thanh kiếm bay xung quang mình rồi nói:

– Linh Bảo bản thân muốn rất nhiều, chỉ cần là kỳ trân linh bảo tương đương với kiếm này đều có thể cân nhắc! Để xem chư vị có thể xuất ra thứ bản chân nhân thỏa mãn hay không.

Ngao Nhược nghe vậy cau mày suy ngẫm, mọi người còn lại cũng lộ vẻ do dự.

Ngao Tuệ tuy sốt ruột nhưng lại không thể hiện ra thân phận thương lượng với Ngao Nhược.

Thần thông của Tây Hải Long tộc tuy đồng dạng dùng thủy hệ làm chủ, bất quá cũng có chút biến dị, có thể khống hỏa chưởng lôi.

Thanh kiếm do Nhạc Vũ luyện chế ngoại trừ uy lực quả thực không kém, có thể đạt đến Tam phẩm Hậu Thiên Linh Bảo trong phi kiếm đỉnh cấp thì cấu tạo linh trận bên trong cũng có chút đặc dị có thể kích phát đặc tính Long tộc. Nếu như có thể để cho Long tộc đem luyện thành pháp bảo bản mạng thì giá trị càng không như bình thường.

Nhạc Vũ vừa rồi biểu hiện ra thứ này không biết nhị di (dì Hai) của nàng có phát hiện ra hay không.

Đang cảm thấy có chút bất đắc dĩ thì trong lòng Ngao Tuệ đột nhiên có sở cảm, quay đầu lại thì thấy trong một góc của đại điện có một thanh sam tu sĩ sắc mặt tái nhợt đang âm trầm nhìn nàng.

Vốn trong đại điện ngoại trừ Ngao Nhược thì phần lớn tu sĩ ít nhiều đều nhìn hai người vẻ ác ý.

Tuy nhiên trong đó thì người này biểu hiện rõ nhất, thần sắc dường như chỉ hận không thể dùng ánh mắt chặt Ngao Tuệ Nhạc Vũ thành hai đoạn.

Chỉ liếc qua thì Ngao Tuệ đã bật cười, người này chính là vị Thái Ất Chân Tiên bị nàng dùng Phân Quan Thác Ảnh kiếm chém bị thương.

Cũng may cho hắn là hai thanh tiên binh trong tay nàng chỉ mới đạt tới tam phẩm, không như các loại linh bảo nên kiếm ảnh tuy nhiều nhưng lực sát thương chưa đủ, đến cùng vạn kiếm trọng kích cũng chỉ thể đánh người này trọng thương bỏ chạy mà thôi.

Không ngờ sau đó người này vẫn còn có thể xuất hiện trong Dịch Linh thành.

Ngao Tuệ nhếch miệng, nhứ quyền đầu mang theo ý khiêu khích trừng mắt ngược lại phía thanh sam tu sĩ, đến khi người này biến sắc xấu hổ tránh sang bên cạnh mới cười thỏa mãn.

Bất quá sau một khắc, trên mặt Ngao Tuệ lại lộ vẻ kinh dị.

Chỉ thấy Ngao Nhược lấy từ trong tay áo ra một ngọc niệm đặt ở trước người. Đến khi mở nắp hộp ra thì có hai thanh huyền binh trong suốt thoát ra, gần như vô vô hình vô ảnh chạy về bên ngoài cửa điện liền bị Ngao Nhược từ xa hút lấy rồi nói với Nhạc Vũ:

– Hai vật này chính là một đôi, tên gọi Thư Hùng Thừa Ảnh Kiếm, do một vị đại tiên thượng cổ chế tạo, đạt tới Tam phẩm kim hệ, trải qua hơn bảy vạn năm đã thành Hậu Thiên Linh Bảo. Cho dù không thể so với vật trong tay ngươi nhưng nếu gom thành một đôi thì có thể. Không biết chân nhân có thỏa mãn……

Nhạc Vũ bất giác nheo mắt, hai thanh tiên binh này quả thực linh kỳ, nhưng vật mà hắn để ý nhất thì Ngao Nhược lại không đưa ra trao đổi.

Tuy nhiên nếu có một bộ Hậu Thiên Linh Bảo này thì chiến lực của Ngao Tuệ gần như có thể vượt lên tất cả Thái Ất Chân Tiên trên thế gian một bậc.

Lúc thi triển Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng Kiếm, Ngọc Thanh Xiển Môn Phân Quang Thác Ảnh Kiếm thì ngay cả hắn cũng phải lựa chọn nhượng bộ lui binh.

Ánh mắt lập lòe, Nhạc Vũ suy tư một lát rồi khẽ lắc đầu:

– Hai kiếm này mặc dù tốt nhưng đối với Long tộc thì không thể so với thanh Viêm Long Lệ Hỏa Kiếm. Nếu Ngao Nhược đạo hữu thật sự muốn trao đổi thì mời xuất thêm vài thứ. Nếu là thượng phẩm Ngũ Hành tinh hoa thì không còn gì tốt hơn.

Những Thái Ất Chân Tiên khi vừa thấy Ngao Nhược xuất ra hai thanh kiếm thì đều lộ vẻ ảm đạm, lúc này nghe vậy đều kinh ngạc.

Thanh kiếm trong tay Nhạc Vũ quả thật có tiềm lực vô cùng, qua mấy vạn năm bồi dưỡng sẽ có khả năng tiến lên nhất giai.

Bất quá lúc này nếu bàn về giá trị thì nó còn kém xa Thư Hùng Thừa Ảnh Kiếm.

Tất cả bất giác vui vẻ, cho là Nhạc Vũ không muốn giao dịch với Tây Hải Long tộc nên nói tránh ra vậy, nếu thế thì bọn họ còn có cơ hội.

Ngao Tuệ ngớ ra, không ngờ Ngao Nhược lại xuất ra hai thanh kiếm này để trao đổi.

Bộ phi kiếm này rõ ràng để chuẩn bị cho nàng, trong lòng tuy hơi tức giận vì Nhạc Vũ nhưng lại không tiện nói tiếp.

Trong điện yên lặng một hồi rồi Ngao Nhược đột nhiên lấy ra từ trong tay áo năm viên đá tròn có màu sắc khác nhau nói:

– Ngũ Hành tinh hoa thì Tây Hải ta quả thật có chút, bất quá tồn lượng không nhiều lắm. Vật tầm thường có thể mua được chắc chân nhân cũng không để vào mắt. Chỉ có năm viên linh châu này hợp thành một bộ miễn cưỡng có thể xem như Tứ phẩm Tiên Thiên linh bảo. Ta gọi nó là Ngũ Hành uẩn quang thạch, may ra có thể lọt vào mắt đạo hữu.

Màu sắc của năm viên đá tròn này hoặc đen hoặc hồng vừa đối ứng với ngũ hành, sau khi rời khỏi tay áo Ngao Nhược thì tự tạo thành một vòng tuần hoàn trong không trung. Tương sinh Ngũ Hành có chút tương tự với Ngũ Hành phù trận bên ngoài của hắn.

Năm viên hợp lại vừa bước vào cánh cửa Tiên Thiên linh bảo!

– Hay cho Ngũ Hành uẩn quang thạch! Bản chân nhân xem ra là không đáp ứng không được……

Nhạc Vũ cười ha hả đánh thanh phi kiếm hỏa hồng về phía Ngao Nhược. Ngao Nhược cũng đem Ngũ Hành uẩn quang thạch lẫn Thư Hùng Thừa Ảnh Kiếm ném cho hắn.

Nhạc Vũ không tiếp mà phất tay đem cả hai thứ linh bảo này cho Ngao Tuệ, trong lòng mắng thầm, xem xa là thiệt thòi với nhà ngoại rồi.

Vốn hắn định dùng Viêm Long Lệ Hỏa Kiếm đổi thứ tốt hơn nhưng không biết vì sao Ngao Nhược rốt cuộc xem thấu thân phận hắn.

Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ lại lấy tiếp ra 50 viên Hóa Long Đan cực phẩm đặt ở trước người.

Viêm Long Lệ Hỏa Kiếm mặc dù tốt nhưng đối với Long tộc mà nói vẫn không quý giá như Hóa Long Đan.

50 viên cực phẩm coi như tương đương với một thanh Tam phẩm Hậu Thiên tiên binh, thậm chí không thua kém Viêm Long Lệ Hỏa Kiếm, cũng không biết Ngao Nhược dùng vật gì để đổi, nếu như lại như thứ vừa rồi thì coi chừng hắn lập tức trở mặt.

Thần sắc Ngao Nhược quả nhiên ngưng tụ, trong mắt hiện ra vẻ kinh dị, thân hình đột nhiên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Nhạc Vũ.

Mọi người trong điện cũng động dung nhưng vẻ khát vọng trong mắt lại giảm đi một chút.

Dù sao Hóa Long Đan cũng chỉ hữu dụng đối với Long tộc, đối với tu sĩ nhân loại thì tuy có thể tinh luyện chút huyết mạch Long tộc thì tác dụng không lớn.

Ngao Nhược đang định lên tiếng thì một vị đạo nhân ăn mặc quái dị đối diện với Nhạc Vũ đột nhiên đứng lên nói:

– Chân nhân giống như là muốn tìm Ngũ Hành tinh hoa, vừa khéo ta lại có một chút……

Lời còn chưa dứt thì người này đã đem ra năm bình ngọc đánh về trước người Nhạc Vũ, bên trong có năm loại hương thơm khác nhau bay ra thơm ngát.

Ngao Tuệ hít hà, trong đầu ngây ngất, mơ màng hướng về miệng bình, đến khi Nhạc Vũ ho nhẹ một tiếng mới bừng tỉnh, lộ vẻ xấu hổ.

Cũng không phải trong bình là mê hương, ngược lại đều là nhũ dịch hay linh lộ Ngũ Hành tinh thuần nhất.

Ngao Tuệ tu tập Ngũ Hành phù trận trong ngoài nên theo bản năng bị hấp dẫn.

Thần sắc Ngao Nhược tái nhợt:

– Tân Độ La, nhất mạch Tây Phương Giáo các ngươi vẫn không chịu buông tha tu tập Bát Bộ Thiên Long hay sao? Có Tây Hải Long tộc ta thì bọn ngươi vĩnh viễn đừng mơ thực hiện…..

Trong lời nói của nàng lộ ra vài phần sát ý, bất quá đạo nhân ăn mặc kỳ dị vẫn thản nhiên thi lễ, khẽ cười nói:

– Ngao đạo hữu nói sai rồi, đây là đại hội khai hải của Tây Hải Long tộc các ngươi. Đã giao dịch tự nhiên yêu cầu công bình, đổi hay không đổi còn phải xem ý chân nhân này.

Sau khi nói xong thì hắn quay sang hỏi Nhạc Vũ:

– Không biết đạo nhân có thỏa mãn năm bình Ngũ Hành tinh hoa này…..

Hô hấp Ngao Nhược chợt trở nên dồn dập, do dự một thoáng rồi cắn răng lấy ra một vật. Nhìn lại là một giọt thủy dịch được phong ấn trong một khối hổ phách, lam quang mờ mịt chiếu rọi cả căn phòng.

Nhạc Vũ nhíu mày rồi lộ vẻ vui mừng, cái này gọi là đi mòn giày sắc không tìm được, tìm được lại không tốn chút công phu.

Vật hắn ao ước nhất lần này đang ở trước mặt, có vật này thì không cần nghĩ đến chuyện bản mạng linh thủy.