Chương 242: Hồn Nhiên Không Biết

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Sư huynh sao lại vội vã như vậy, theo ta biết Linh trận của hai vị tiền bối còn chưa hoàn thành đúng không?

Lúc này trên mặt Hà Phàm không còn nụ cười lúc buổi sáng, ngược lại đang cau chặt mày, vẻ mặt ngưng trọng.

– Kính xin sư huynh tha lỗi! Lần này bên phía Hình Điện đã đưa lời thông báo, trong vòng ba năm không thể để cho ngươi rời khỏi Vạn Tiên Quật nửa bước.

– Đến lúc nào rồi, ngươi còn nói với ta chuyện này? Tào Vấn này làm sao dám bất tuân môn quy? Lần này đi ra ngoài là có nguyên nhân!

Chân mày Tào Vấn cau lại, tức giận hừ một tiếng, bước nhanh về phía trước:

– Ngươi có biết Linh trận của Vương sư thúc tổ đã hoàn thành, hơn nữa chưa từng có một nét bút nào sai lầm?

– Tào sư huynh, việc khắc họa trận phù không cần bút thứ hai cũng không phải là cường hạng của ngươi hay sao? Đây có việc gì mà gấp?

Hà Phàm nghe vậy đầu tiên không giải thích được đưa tay ngăn cản, nhưng thoáng chốc thân hình của hắn chợt cứng đờ.

– Ý của sư huynh là người hoàn thành Linh trận không phải là ngươi mà là Nhạc sư điệt?

– Ngươi cho rằng ta vì sao lại vội vàng xao động như thế?

Tào Vấn cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Hà Phàm:

– Ngươi có biết hay không, thời gian hài tử kia hoàn thành cả Linh trận chỉ dùng hai canh giờ.

Sắc mặt Hà Phàm nhất thời biến đổi lần nữa, thần sắc tràn đầy vẻ kinh hãi khó tin. Mà giờ khắc này Tào Vấn lại phẩy tay nói:

– Thật không biết những người chịu trách nhiệm đo lượng tư chất của đệ tử nhập môn rốt cục làm sao mà trắc nghiệm. Người có thiên phú Linh trận bậc này, cứ như vậy nhét qua cho Tiểu Quan Phong! Ta phải đi tìm chủ tọa chân nhân, nếu ngươi còn muốn cản ta, cẩn thận ta trở mặt với ngươi đó!

Hà Phàm cũng không tức giận, ngược lại cười khổ một tiếng:

– Nếu như sư huynh muốn đi, vậy ta đi cùng ngươi. Nhưng trước tiên kính xin sư huynh cùng ta đến tiền điện, đem việc này bẩm báo với Điện Tôn.

Trong lúc nói chuyện, trong lòng Hà Phàm đang nhấc lên cơn sóng gió động trời. Trong nội tâm hắn muôn vàn ý nghĩ, nếu như nói lý do Điện Tôn Phong Vân Điện cùng với đông đảo cao tầng tông môn xem trọng hài tử kia, như vậy hôm nay hắn không thể không thừa nhận, thiếu niên thanh tú chưa đầy mười lăm tuổi kia đích xác có được tư cách này!

Vừa mới quay trở lại chỗ ở của mình tại Tiểu Quan Phong, Nhạc Vũ đã nhìn thấy Chiến Tuyết đang tu bổ hoa cỏ trong viện, cả đình viên cũng rực rỡ hẳn lên.

Thật ra nơi này cũng không có quá nhiều tro bụi. Bất quá Chiến Tuyết bài biện gia cụ trong nhà một lần nữa, sau đó sửa sang lại hoa viên, làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác lạ.

Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, hắn đang lo nghĩ nếu tìm đạo đồng về chiếu cố đình việc, như vậy thân phận Chiến Tuyết rất có thể sẽ bị bại lộ. Nhưng không nghĩ tới từ Vạn Tiên Quật trở về, phiền toái này đã được Chiến Tuyết tự mình giải quyết.

Vừa nhìn nữ tử đang chuyên chú trong công việc, trong ánh mắt Nhạc Vũ lại lộ ra vẻ mặt thật phức tạp. Vào lúc này trên gương mặt Chiến Tuyết tràn đầy hạnh phúc, đã cho hắn cảm giác khác lạ so với đêm qua. Mà cảm giác này lại làm cho hắn có chút không thích ứng.

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Vũ vẫn dậy sớm chạy tới từ đường. Lần này thời gian chậm hơn một chút, vừa lúc nhìn thấy có vài bóng người từ phương hướng khác bay ra cực nhanh, nghĩ đến cũng là những sư huynh đệ đồng môn tại Tiểu Quan Phong.

Hắn khẽ do dự, cuối cùng đành điều khiển Xuyên Vân Toa nhanh chóng rời đi. Kết giao với sư huynh đệ, tạo thành căn cơ kiên cố trong Quảng Lăng Tông cũng là chuyện hắn nên làm, nhưng giờ phút này việc hắn cần phải làm thật sự quá nhiều, hệ thống trí năng phụ trợ tiến hóa, phân tích càng nhiều thi thể của tu sĩ Nguyên Anh cùng Kim Đan, còn có phân tích một phần thích hợp với mình trong ba chiêu kiếm của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, sau đó sáng tạo ra bộ kiếm thuật mới, ngoài ra còn phải luyện khí luyện đan. Đủ thứ chuyện bận rộn làm thời gian của hắn tràn đầy, chuyện lui tới kết giao với người khác hắn chỉ đành đẩy lùi phía sau.

Bay tới cửa từ đường, vẫn là Hà Phàm tự mình nghênh đón. Chẳng qua không biết tại sao, rõ ràng thần sắc người này tuy không khác hôm qua. Nhưng Nhạc Vũ vốn cảm giác được đối phương tựa hồ có chút khác thường.

Đợi đến khi được dẫn tới tầng thứ ba, chỉ thấy vẻ mặt vị sư thúc Tào Vấn vẫn âm trầm lãnh đạm như hôm qua. Ngoài ra trên mặt đất, cũng có một Linh trận còn chưa hoàn thành. Duy nhất khác nhau chính là đổi một động quật khác.

– Cho ngươi hai canh giờ rưỡi hoàn toàn một nửa Linh trận còn dư lại. Kết thúc không xong thêm phạt, sau khi hoàn thành cứ tự rời đi, hai canh giờ rưỡi sau ta sẽ trở lại xem xét.

Bỏ xuống những lời này, lại ném qua một quyển trận đồ, Tào Vấn phất tay rời khỏi, chỉ để lại Nhạc Vũ âm thầm cười khổ, nghĩ thầm may là mình giữ lại một chút, bằng không thật không làm được như lời yêu cầu của Tào Vấn, làm sao có thể hoàn thành được trong hai canh giờ như hắn đã quy định.

Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ mở trận đồ ra xem, phát hiện trận đồ hôm nay cũng không khác hôm qua bao nhiêu. Nghĩ đến bởi vì công pháp của vị tiền bối này khi còn sống từng tu tập, cùng tình huống cơ thể hôm nay bất đồng nên có điều biến hóa.

Hắn đối với chuyện này cũng không để ý, chẳng qua so sánh một lúc, sau khi hiểu rõ hoàn toàn, liền thu hồi trận đồ. Lần này hắn cũng không dò xét phân tích thi thể vị Kim Đan tu sĩ ngồi trong trung ương, mà trực tiếp vẽ phù trận. Dù sao cơ hội tiếp xúc vẫn còn, cho dù bây giờ mạnh mẽ phân tích, cũng chỉ đạt được không bao nhiêu, vì vậy Nhạc Vũ cũng lười lãng phí.

Nhưng ngay khi bàn tay Nhạc Vũ hướng tới chỗ đặt dụng cụ tài liệu, chuẩn bị điều chế linh mặc, vẻ mặt chợt giật mình.

– Hèn chi hôm qua lúc rời đi, trong lòng ta vốn cảm giác có chút không ổn, nguyên lai là vì chuyện này. Thật không biết vị Tào sư thúc kia rốt cục có chú ý tới hay không?

Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi dâng lên cảm giác bất an. Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, nhìn bộ dáng Tào Vấn tựa hồ không hề phát hiện. Lại nói cho dù có phát hiện ra, nghĩ đến cùng không phải chuyện lớn gì. Cho nên hắn chỉ thoáng cau mày, liền bỏ qua.

Nhưng sau đó hắn vẫn cẩn thận quan sát bốn phía, cho đến khi phát hiện không có bất kỳ dị thường nào mới bắt đầu bắt tay điều chế linh mặc.

Cùng lúc đó ở trong tiền điện từ đường, mấy người từng xuất hiện hôm tế điện lại tụ tập một lần nữa. Chẳng qua trong số những người này, lại xuất hiện một vị đạo nhân trung niên vẻ mặt xanh mét, cùng Tào Vấn và Hà Phàm đang xuôi tay đứng nghiêm túc bên cạnh.

– Hắc! Hài tử này cũng thật cẩn thận, nếu không phải lần này thỉnh được pháp thuật do lão tổ tông lưu lại…

Vu Duy khẽ mỉm cười, phá vỡ không khí ngưng trầm bên trong điện. Trước mặt hắn có một tấm kính đồng xanh rộng chừng ba thước, từng cử động nhỏ nhất của Nhạc Vũ bên trong động quật đều thông qua mặt kính kia hiển lộ trước mặt những người trong điện.

– Ta xem hắn không phải là cẩn thận, mà là bệnh đa nghi quá nặng!

Cung Trí ngồi ở bên trái nhíu mày nói:

– Như vừa rồi ta từng nói qua, thật không biết có phải là ảo giác hay không, ta luôn cảm giác hài tử này tựa hồ đối với bất kỳ người nào đều có lòng phòng bị.

Nói tới đây, Cung Trí nhìn thấy Tào Vấn đang nhìn vào mặt kính, ánh mắt chợt sáng lên, chân mày hắn nhất thời khẽ nhảy:

– Tào sư điệt nhìn thấy cái gì?

– Tinh chuẩn!

Tào Vấn khẽ lắc đầu, vẻ mặt khó tin:

– Đệ tử không biết rốt cục hắn làm sao làm được. Nhưng phân lượng tỷ lệ của tài liệu hoàn toàn chuẩn xác. Bản lĩnh ở phương diện này còn vượt qua đệ tử! Dùng linh mặc hắn điều chế đem ra vẽ phù triện, cho dù là một người mới không hiểu biết, thành tích cũng sẽ không quá kém.

Ánh mắt Cung Trí ngưng lại, như có điều suy nghĩ vẫn duy trì trầm mặc. Hắn vốn nghĩ tới mọi người hợp lực che chở Nhạc Vũ, muốn hắn tự mình âm thầm trưởng thành không xen tay vào.

Không ngờ thời gian vừa qua hai ngày, lại xảy ra chuyện này. Trong nội tâm hắn thầm mắng Tào Vấn thật sự nhiều chuyện, sau đó lại quay đầu trợn mắt nhìn Phong Vân. Nói cho cùng là do một sư phụ như hắn trêu chọc ra chuyện này.

Nông Dịch Sơn lại không thể yên lặng, hắn vuốt râu, cuối cùng thở dài:

– Xương sư đệ, tình hình của hài tử này ngươi nên hiểu rõ ràng mới đúng. Có chuyện hôm đó, lúc ấy chúng ta đã không còn kịp làm kiểm tra tiếp tục cho hắn. Lúc ấy không phải Xương sư đệ cũng không ở tại chỗ sao? Nếu chuyện đã được định ra, cần gì phải thay đổi nữa đây?

Trung niên họ Xương vẫn yên lặng không nói, ánh mắt không hề rời khỏi khung kính. Khi Nhạc Vũ bắt đầu hạ bút, không chút trì trệ vẽ trận phù, trong điện lại khôi phục sự yên lặng.

Không bao lâu ánh mắt trung niên họ Xương dần dần sáng lên, mấy người khác cũng nín thở. Ở trong mắt bọn họ giờ phút này Nhạc Vũ vẽ phù triện, chính là một loại nghệ thuật mỹ lệ, làm người ta vô cùng say mê.

Nhưng tình hình kế tiếp làm mọi người đồng loạt mỉm cười. Sau khi hoàn thành xong một góc Linh trận, Nhạc Vũ lại tăng thêm chút tài liệu cùng Linh Quy Huyết vào linh mặc, sau đó quấy lung tung. Đây là vì muốn kéo dài thời gian khô ráo của linh mặc, làm cho người ta nhìn không ra lai lịch.

– Nói hài tử này tâm tư cẩn thận, thật không quá đáng. Hôm qua lộ ra sơ hở, hôm nay đã biết đền bù. Hơn nữa lấy tuổi tác của hắn, đã hiểu được đạo lý nên giấu diếm tài năng, xem như là rất tốt.

Vu Duy thấy thế, trên mặt dở khóc dở cười:

– Nhưng hài tử này chỉ sợ thật không biết, một ít bút vừa rồi đã lọt sơ hở. Ta xem trước kia hắn chưa từng nhìn thấy người khác vẽ phù triện Linh trận!

Trong điện vẫn không ai trả lời, Nhạc Vũ lại tiếp tục vẽ. Lần này tay của hắn lại tiếp tục thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người trong điện. Vẫn như cũ từ đầu tới cuối làm liền một mạch, không hề có nửa điểm sai lầm.