Chương 357: Thập Phương Chi Môn

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngay cả Lý huynh cũng là cho là như vậy sao? Ta cũng có cảm giác như thế! Lẽ ra có siêu phẩm pháp bảo Thập Phương Môn nơi tay, Hoa Tập Nhân có ưu thế. Nhưng sao ta vẫn thấy hài tử này không thể đánh bại Nhạc Vũ. Nông chưởng giáo, Nhạc Vũ là đồ tôn ngươi, không biết ngươi cảm thấy ra sao?

Người nói chuyện là một lão nhân mặc đạo bào màu xanh, vừa lên tiếng vừa nhìn chằm chằm vào Nhạc Vũ.

Nông Dịch Sơn nghe vậy cũng thản nhiên vuốt chòm râu dài nói:

– Nói ra thật xấu hổ, thật không biết ai sẽ thắng.

Trong lòng lão cũng hết sức bất đắc dĩ, những lời này không phải hư ngôn mà thật sự nhìn không ra, lại hết sức kinh dị nhìn cánh cổng phía sau Hoa Tập Nhân!

Một Vân Mộng Tông đã như thế, tâm thái của các đại môn phái Trung Nguyên khác chắc cũng đồng dạng, những trọng bảo mà đệ tử môn phái họ mang theo dù không bằng Thập Phương Môn nhưng cũng không khác nhau lắm!

Quảng Lăng Tông bọn họ mặc dù cũng là đại tông môn nhưng lần này lại lộ ra vẻ nghèo túng.

Đoan Mộc Hàn bên kia thở dài:

– Ta không nhìn lầm chứ? Cái kia lại là Thập Phương Môn! Trọng bảo bậc này đem cho một tu sĩ Linh Hư cảnh, chẳng lẽ Vân Mộng Tông sợ người khác đoạt?

Trầm Như Tân khẽ nhếch môi, sát niệm và hận ý rừng rực trong mắt, sau đó cười lạnh nói:

– Bọn họ làm sao có thể có sợ? Những thứ này trừ phi là cao nhân chân chính đã đến cảnh giới Đại Thừa có thể cầm tỏa không gian thì sao có thể cướp đi? Những cao nhân tới cảnh giới đó cũng có thể xuyên toa không gian, không cần vật này, cần gì đắc tội với năm tu sĩ đã phi thăng của Vân Mộng Tông? Nếu là Sơ Tam ngày sau có thể tiến thêm mấy cấp, với thần thông thiên phú của nó cũng có thể đoạt lấy vật này, nhưng hiện giờ bắt nó xuyên qua quỹ tích của Thập Phương Môn, mặc dù có Ngũ Sắc Thần Quang thì chắc cũng không làm được gì.

Đoan Mộc Hàn liếc hắn một cái, sau đó lại lo lắng:

– Vân Mộng Tông vì chuyện Tử Vân Tiên Phủ cũng ra rất nhiều tiền vốn. Chẳng qua là Tiểu Vũ muốn đánh bại Hoa Tập Nhân không khó, nhưng nếu cộng thêm Thập Phương Môn, lại chỉ sợ không phải là đối thủ.

– Hắn làm sao có thể bại?.

Ở phía sau hai người, Trương Kim Phượng vẫn đứng yên lặng, rốt cục không nhịn được mở miệng nói:

– Hơn nữa mặc dù sư huynh nếu thật sự là thua chẳng phải tốt hơn, tránh cho những người cố kị tông ta sau khi tiến vào Tử Vân Tiên Phủ lại cản trở.

– Không có đơn giản như vậy!

– Trầm Như Tân khe khẽ thở dài nói:

Tu sĩ thượng cổ tu sĩ tuy là nặng nhất hai chữ cơ duyên nhưng vẫn quan tâm tư chất ngộ tính. Phần lớn cấm chế linh trận đều là chuẩn bị cho người thông minh tuyệt đỉnh. Với thiên phú của Nhạc sư đệ, sau khi tiến vào tiên phủ nhất định là có vô số ưu thế, sao không khiến người khác kiêng kỵ? Bất quá chuyện này chắc đã có chưởng giáo chân nhân tính toán, không tới phiên chúng ta đi nghị luận

Trương Kim Phượng nửa hiểu nửa không, chỉ có thể mơ mơ màng màng gật đầu. Nàng tuy biết siêu phẩm pháp bảo quý trọng vô cùng nhưng cũng không biết rốt cuộc cụ thể thế nào, chẳng qua chỉ có chấp niệm là sư huynh mình không thể bại.

Trầm Như Tân cũng nhíu mày, lúc nãy hắn còn mấy câu chưa nói, Cô Sơn Tông và Thái Nhất Môn của Dực châu tuy không thể như Quảng Lăng Tông có lực uy hiếp Vân Mộng Tông nhưng chắc sẽ không vui vẻ nhìn Quảng Lăng Tông có loại thiên tài có thể khiến thực lực tông môn đột khởi như Nhạc Vũ.

Chẳng qua là mới vừa rồi Cung Trí đã nói như vậy chính là tính toán bảo Nhạc Vũ biểu hiện thực lực áp đảo, chấn nhiếp đệ tử có lòng bất chính.

Về phần Nhạc sư đệ, kể từ khi năm trước đột phá Linh Hư cảnh thì khí chất ngày càng sắc bén, phảng phất cả thế giới này không có trở ngại, không có gì có thể khiến hắn sợ hãi, chắc đã chuẩn bị khiêu chiến nguy nan, không nguyện giấu diếm phong mang.

Khẽ mỉm cười, Trầm Như Tân vội vàng thu hồi suy nghĩ, Hoa Tập Nhân tuy đã dựng sẵn thế bất bại nhưng hắn vẫn hết sức mong đợi trận chiến này.

Trong sát na động thủ, Hoa Tập Nhân liền bố trí số trận kỳ màu xanh trước mặt, số lượng bao gồm 180 cây, gần gấp đôi với Công Dương Anh trước kia!

Nhạc Vũ thấy thế cau mày, biết trận kỳ càng nhiều thì càng phức tạp, uy lực càng lớn, càng cần năng lực tính toán cường đại.

Chẳng lẽ nói thanh niên đồng dạng là cảnh giới giả đan này cũng có thể vượt qua tu sĩ Kim Đan ở phương diện này?

Sau khi thành trận, đột nhiên có một trận cuồng phong màu xanh hội tụ bên trên, giống như một thanh cự phủ chém về Nhạc Vũ. Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động, Phong Loan kiếm xuất ra một vùng kiếm ảnh mỹ lệ hình vòng cung, vừa lúc lướt qua cây cự phủ màu xanh.

Vừa lúc 365 cây Tam Diệu Như Ý lôi châm bắn tới phía đối diện, bất quá vào lúc cách Hoa Tập Nhân khoảng trăm trượng thì bộ kỳ trận kia chợt dâng lên bức tường màu ngăn cản.

Nhạc Vũ thấy thế chỉ cười thản nhiên, nếu chỉ nhờ vào bức tường gió này sao có thể ngăn cản được Tam Diệu Như Ý lôi châm của hắn.

Chỉ thấy những cây ngân trâm chợt biến đổi phương hướng rồi đánh tan bức tường màu xanh xông vào trong kì trận, khuấy đảo linh trận bên trong, một số kỳ trận đã gần như hỏng mất.

Sắc mặt Hoa Tập Nhân lúc này đã hơi tái nhợt, thầm nghĩ:

– Không ngờ thực lực kiếm đạo người này mạnh mẽ như vậy mà về trận đạo cũng có thành tựu cao tuyệt, lời đồn quả nhiên không sai.

Hắn sớm đã nghe nói Nhạc Vũ đánh bại Công Dương Anh vốn sở trường phù trận, lúc đó chỉ coi là khoa trương, song nhìn tình hình hiện giờ thì không tin cũng không được.

Hoa Tập Nhân cũng không bối rối, phất dải băng chỉ dài hơn mười trượng vọt tới hơn ngàn trượng xông vào bên trong trận trấn áp dao động phong linh, tạm thời bổ khuyết những kì trận vừa ngã để thuận lợi thay đổi phương vị.

Nhạc Vũ thấy vậy chỉ cười, hắn còn tưởng rằng Hoa Tập Nhân cầm lấy cái đồ của nữ nhân này làm gì, lúc này mới hiểu là để điều tiết kì trận. Tác dụng tuy là đặc thù nhưng cũng miễn cưỡng coi như là một pháp bảo, hơn nữa ít nhất cũng là ngũ phẩm.

Lúc này hắn đã nhàm chán đến sắp ngáp, tinh thần vừa chút hứng khởi lại rũ xuống.

Nếu là so đấu khác, có thể Nhạc Vũ còn có thể có chút hứng thú.

Nhưng những thứ phù trận này sau khi Diễn Thiên Châu tiến hóa thì làm vậy không khác múa rìu qua cửa Lỗ Ban, còn xa mới đủ lực uy hiếp hắn.

Chỉ có cánh cổng sau Hoa Tập Nhân mới khiến hắn có đôi chút kỳ quái, nhất thời cũng đoán không ra đây là loại pháp bảo nào. Chưa nói là tác dụng, ngay cả phẩm cấp cũng không biết, hồn thức hắn mới vừa tới gần đã bị đánh văng ra, hiển nhiên không phải là phàm vật.

Tình hình như thế, trước đây Nhạc Vũ cũng chỉ từng gặp ở thanh huyền binh trấn sơn Tử Hiên kiếm của Nông Dịch Sơn.

Nhạc Vũ cũng không dây dưa, 365 cây Tam Diệu Như Ý lôi châm dưới sự chỉ huy của ý niệm nhất nhất tạo thành một lôi võng phương viên trăm trượng trong nháy mắt đánh nát kì trận. Sau đó lấy lực điện từ mang theo tiếng rít kinh hồn tấn công thanh niên đang ngây người kia.

Mặt mày Hoa Tập Nhân lúc này tái nhợt, lúc trước đối phương còn chưa biểu hiện thực lực chân chính nên dễ dàng biến đổi kì trận, nào ngờ trong nháy mắt cả trận đạo là niềm kiêu ngạo của hắn đã bị đánh tan tàn, cơ hồ phá hủy lòng tin.

Mãi cho đến khi đám ngân châm bay đến trước mặt, Hoa Tập Nhân mới kịp phản ứng, đem cái cổng vòm cổ xưa ra chắn trước người. Đám Tam Diệu Như Ý lôi châm vừa cuồng bạo đánh vào như mưa qua cánh cổng thì đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung như chưa từng tồn tại, Nhạc Vũ thấy thế hơi nhíu mày, tâm niệm vừa chuyển thì lộ ra vẻ chợt hiểu.

– Nguyên lai là bảo vật trấn tông Thập Phương Môn của Vân Mộng Tông, không trách có thể làm mình cảm thấy nguy hiểm.

Thật ra lúc trước Nhạc Vũ cũng có nghĩ tới vật này, chỉ là trong một quyển tạp ký mà hắn đọc không có vẽ đồ hình, theo như truyền thuyết cũng là hư ảo. Cộng thêm hắn nghĩ Vân Mộng Tông không thể nào đưa nó cho một đệ tử Linh Hư cảnh nên mới hơi bất ngờ.

Pháp bảo này trong truyền thuyết có thể tùy thời mở ra mười cánh cổng “xuyên qua không gian” nên có tên là “Thập Phương Môn”, cho dù là một kẻ không có nội tức cũng có thể bình yên qua cửa. Còn nếu là tu sĩ Kim Đan thì trước khi đạt được Nguyên Anh thậm chí Đại Thừa có thể du hành qua không gian loạn, tựa như vừa rồi có thể dẫn đòn công kích vào không gian khác, có thể nói là chí bảo hộ thân trốn chạy.

Nghĩ tới điểm này, Nhạc Vũ bất giác nheo mắt, cảm giác Tam Diệu Như Ý lôi châm vừa bị truyền tống nơi xa đang nhanh chóng quay về.