Chương 1312: Động Thân Nam Hành!

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tử lôi chớp động, bao trùm không gian ức vạn dặm, bao phủ toàn bộ không gian chung quanh Nhạc Vũ.

Chỉ một thoáng liền khiến gần mười vạn Tu La bên trong ngàn vạn dặm đều hóa thành bột mịn!

Ngay sau đó lại nghe Chiến Tuyết quát lạnh một tiếng:

– Cút ngay!

Chỉ thấy lôi sí của nàng vẫy mạnh, hóa thành mười hai lôi tiên thật lớn quét ngang bốn phương.

Trong đó có sáu lôi tiên quét về hướng huyết nhân, hắn vội vàng chống lại nhưng lại giống như bị điện giật, không ngừng rung động, thân hình bật lui hơn trăm vạn trượng.

Bên trong Huyết Hải mặc dù có hàng ức Tu La nhưng không một ai có thể phá tan lôi võng tới gần Nhạc Vũ.

Lại nhìn về hướng thiên không, thấy Hậu Thổ cùng Cửu Hoa tán nhân đang khoanh tay đứng nhìn, trong mắt huyết nhân kia không khỏi tràn đầy tuyệt vọng.

Nhạc Vũ tay cầm cự kiếm đứng trong hư không, mái tóc đen nhánh thổi tung cả mũ miện, phần phật bay lên, tay áo không gió chợt động, phần phật không ngớt.

Một luồng khí xoáy kịch liệt bao phủ khắp toàn thân, quấy động thiên địa phong vân, lập tức dẫn dắt hơn mười hồn niệm của Chuẩn Thánh hướng bên trong u minh cửu uyên quan chiếu đến.

Khi kiếm thế tích súc đến đỉnh phong, chỉ thấy vô số hắc mang mở rộng khắp mọi nơi, ngũ sắc cự kiếm duỗi dài ra tới tám trăm vạn trượng, bên trong kim sắc long đồng của Nhạc Vũ hiện lên minh quang chói mắt.

– Vỡ!

Một kiếm chém ra, hung uy hạo hãn, tựa như một dãy ngân hà cực lớn đang tuôn tràn xuống, trực tiếp chém thẳng vào bên trong huyết sắc dịch bùn.

Theo kiếm cương tràn tới, một thanh âm thê lương gào to vang vọng cả thiên địa, huyết sắc dịch bùn lại giống như có sinh mạng run rẩy không ngớt, không ngừng vặn vẹo giãy dụa.

Nhạc Vũ không chút nào để ý, trong mắt tràn đầy kim văn, Hà Đồ Lạc Thư bên dưới điên cuồng khuếch trương, kết thành một linh trận khổng lồ.

Hai tay Nhạc Vũ huyễn hóa vô số chỉ ảnh không ngừng khắc lục bên trong hư không, lập tức hiện ra hai phù trận, ngay trung ương là một Hồng Mông tử kim phù văn lấp lánh.

– Nhất vi Băng, nhất vi Viêm!

Linh trận hình thành, toàn thân Nhạc Vũ đều bao phủ bên trong một đoàn kim mang, bỗng dưng huy động hai phù trận trước người, lần lượt khắc lục lên trên chuôi Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm.

– Diệt!

Chỉ chốc lát vô số vạn tái huyền băng từ bên trong ngũ sắc thân kiếm lan tràn ập xuống, lấy mũi kiếm làm trung tâm, đem huyết sắc dịch bùn toàn bộ đông cứng.

Từ trên bầu trời nhìn xuống, chỉ thấy có một tầng băng thật dày lóe sáng thủy lam quang hoa đang điên cuồng kéo dài ra tới ngoài ức dặm.

Theo sát phía sau là một đoàn bạo viêm, nơi nơi đi qua toàn bộ huyền băng đều hóa thành tro bụi.

Giờ khắc này bên trong Huyết Hải, hàng ức Tu La đều đang kêu rên đau đớn, khí tức đã suy nhược tới cực hạn, khắp Huyết Hải đang nhanh chóng co rụt lại.

Thiên địa chấn đãng, tầng u minh thứ chín cũng giống như đang kêu khóc không thôi.

Cửu Hoa tán nhân đứng trên không trung, không khỏi hít sâu một hơi rét lạnh:

– Đoạn tuyệt ác nghiệt trên đời, toái diệt Minh Hà bổn nguyên. Vị bệ hạ này quả nhiên thủ đoạn ác độc! Pháp lực thần thông như vậy còn hơn Cửu Hoa ta thật nhiều! Minh Hà cửu tầng, tuy vĩnh viễn bất diệt. Nhưng cho dù ngày sau sống lại cũng không còn là Minh Hà. Từ nay về sau chẳng những không còn câu nói “Huyết Hải bất diệt, Minh Hà bất vong”, một thân thần thông của Minh Hà cũng bị tiêu giảm hai tầng!

Hậu Thổ khẽ mỉm cười, mặc dù không nói lời nào nhưng trong mắt tràn đầy vui vẻ. Nàng biết được Cửu Hoa nói không sai, cho dù có Hỗn Nguyên Kim Đấu có thể tịnh hóa hết thảy ô uế trên thế gian, Huyết Hải cũng vẫn còn tồn tại như trước.

Tuy lúc này bị Nhạc Vũ hủy diệt, không bao lâu sau vẫn có thể sống lại! Nhưng khi đó bổn nguyên Huyết Hải cũng không còn quan hệ gì tới Minh Hà. Tự nhiên sẽ không còn câu nói Huyết Hải bất diệt, Minh Hà bất vong…

Sau đó Cửu Hoa lại lâm vào trầm tư, trầm ngâm nói:

– Không chỉ là suy yếu lực lượng của Minh Hà mà thôi, ta có thể rảnh tay cũng sẽ khiến vị kia tổn thương nhiều cân não. Ít ít nhiều nhiều cũng phải phân phó thêm lực lượng đến kềm chế ta. Xem ra Huyền Thánh bệ hạ thật sự chuẩn bị cùng Minh Hà Xi Vưu quyết một trận tử chiến…

Nghe nói tới đây, trên mặt Hậu Thổ cũng không lộ ra bao nhiêu ưu sầu. Hành trình đi cực nam lần này, tuy hung hiểm nhưng cũng như lời nói của Nhạc Vũ, đã được chuẩn bị chu đáo, cũng không phải hành động mạo hiểm không có kế hoạch.

Chỉ sợ ngoài Ứng Long cùng tiêu diệt Huyết Hải, hắn còn chuẩn bị vô số con bài chưa lật sau đó vẫn chưa từng vận dụng.

Nàng không khỏi cười khổ một tiếng, chính mình tuy là Thánh Nhân tôn sư nhưng đối với sâu cạn của Nhạc Vũ đã nhiều năm vẫn không nhìn thấu.

Đem huyết sắc dịch bùn tanh hôi hóa thành băng bụi, Nhạc Vũ rút Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm bay lên, một ít huyết sát lực dơ bẩn cũng đã xâm nhập vào trong thân kiếm, nhưng lại bị ngũ sắc quang hoa ngưng tụ chủ động diệt trừ.

Muốn tiêu diệt hết thảy ác nghiệt trên đời này, cũng chỉ có Hồng Mông Khí mới có thể không sợ hãi sát lực cùng ác niệm ô nhiễm!

Theo sát phía sau ánh mắt Nhạc Vũ lại nhìn qua huyết nhân, khí tức của Tu La Vương kia đã suy nhược tới cực hạn.

Lần trước khi Hậu Thổ mở lục đạo luân hồi, lúc đó hắn trọng thương chưa lành, giờ phút này bổn nguyên của Huyết Hải đã bị hủy diệt, một thân sát lực cũng bị tiêu giảm tới cực hạn, thân hình khổng lồ đang dần dần vỡ vụn.

Nhạc Vũ thần tình lạnh lùng xa xa liếc mắt nhìn hắn, bên trong long đồng lộ ra vài phần thương hại.

– Sống nhờ vào sinh linh ác niệm, khi bổn nguyên Huyết Hải không còn, ngay bản thân tồn tại cũng không cách nào tiếp tục duy trì sao? Chuẩn Thánh như thế thực sự đáng buồn…

Lời vừa rơi xuống, một đạo kiếm hoa nhấp nháy quét ngang bên trong cửu u.

– Trảm!

Kiếm quang huy hoàng phảng phất như muốn chém thế giới này thành hai nửa, khi ngũ sắc kiếm quang lướt qua, trăm vạn Tu La đều hóa thành bụi bặm.

Mũi kiếm vừa chỉ tới huyết nhân, sau một tiếng thét tuyệt vọng, mang theo vô tận oán hận cùng gào thét phẫn nộ, thân hình huyết nhân lại hóa thành một thanh huyết đao cực lớn giao kích cùng kiếm quang.

Một tiếng nổ vang ầm ầm, ngũ sắc kiếm ảnh thế như chẻ tre đem huyết đao chém vỡ.

Kiếm cương dâng tràn, đem thân hình huyết nhân chém thành vô số mảnh vụn.

Thẳng đến cuối cùng khi chạm tới tinh nguyên tinh thuần nhất của huyết nhân, lực phản chấn mới tuôn tràn trở lại.

Nhạc Vũ cau mày, ngay sau đó chín đầu cự long mười tám trảo quấn quýt quanh thân kiếm, khí kình chấn đãng, chỉ nháy mắt liền đem thân hình huyết nhân hoàn toàn đánh tan.

Dư thế chưa tuyệt, đập ra tới ngoài ngàn vạn dặm, lại tiêu hủy cả trăm vạn Tu La!

Ánh mắt Nhạc Vũ lại quét ngang mọi nơi, chỉ thấy có mấy đạo huyết ảnh mờ nhạt hơn huyết nhân kia được một đoàn quang hoa bảo vệ xa xa phi độn bay đi.

Trong đó có hơn phân nửa đều được lực lượng cường hoành cuốn về phương Tây.

Hừ lạnh một tiếng, Nhạc Vũ cũng không đi ngăn cản, hắn thu liễm kiếm thế, bước tới trước mặt Hậu Thổ, hướng Cửu Hoa khẽ gật đầu:

– Lần này đa tạ tán nhân hộ trì!

Nói lời cảm tạ đều không phải không có nguyên nhân. Lần này tiêu diệt bổn nguyên Huyết Hải, Cửu Hoa cùng Hậu Thổ tuy không ra tay nhưng cũng chia sẻ không ít áp lực với hắn, nếu không có hai người trấn áp kềm chế, dùng ý niệm nơi này trấn áp hồn niệm của những nhân vật Chuẩn Thánh khác thăm dò, tuyệt đối không tạo được cơ hội cho hắn thong dong chặt đứt căn cơ của Minh Hà.

Thậm chí đến cuối cùng ngay cả Chiến Tuyết cũng không cần ra tay.

Trong thế giới này, tâm nguyện chứng đạo tràn đầy, thượng cổ hỗn độn nhân vật nguyện ý trợ giúp hắn một tay tuy là không ít. Nhưng người đã tuyệt hết hi vọng được chứng đạo, chỉ còn ý nghĩ dựa vào Hồng Quân thiên đạo, cũng đầy dẫy khắp nơi!

Thấy Cửu Hoa mỉm cười gật đầu đáp lễ, Nhạc Vũ khẽ cười cười nhìn Hậu Thổ:

– Tỷ tỷ có thể yên tâm rồi!

Ánh mắt Hậu Thổ khẽ chớp, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngàn lời vạn ngữ chỉ hóa thành một tiếng thở dài:

– Lần này đi nam cực Vô Tận Diễm Hải, xin đệ đệ hãy vạn phần cẩn thận!

Vẻ mặt Nhạc Vũ thoáng ngưng trọng, theo sau cười khẽ một tiếng:

– Tự nhiên sẽ không làm tỷ tỷ thất vọng! Xử lý việc còn lại nơi đây, phải làm phiền hai vị!

Mặc dù bổn nguyên Huyết Hải đã bị tiêu diệt, huyết nhân Tu La Vương cũng là bị tử vong, nhưng bên trong Huyết Hải vẫn còn lưu lại hàng ức Tu La.

Nhạc Vũ cũng không tiếp tục lưu ý tới, thu Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm vào trong đan điền, trực tiếp rời đi.

Chiến Tuyết cũng theo sát phía sau, trước khi đi nàng chợt nhìn Hậu Thổ mỉm cười, trong lúc Hậu Thổ còn đang ngạc nhiên, thân ảnh Chiến Tuyết cũng đã biến mất trong hư không.

Cơ hồ cùng một thời gian, ở địa vực Nam Cực, bên trong một động thiên hào quang chói mắt.

Toàn thân Minh Hà lão tổ bỗng dưng nứt ra vô số vết máu, nơi cổ họng chợt gầm nhẹ một tiếng, phảng phất như một đầu yêu thú sắp tử vong.

– Nhạc Vũ! Thủ đoạn ngươi thật độc ác! Minh Hà này thề bất lưỡng lập với ngươi!

Rõ ràng đã là Hỗn Độn Kim Thân, bất tử bất diệt, cùng thiên địa tồn tại. Nhưng những vết máu kia lại không hề có vẻ muốn khép lại, ngược lại không ngừng rạn nứt, chảy ra vô số máu mủ tanh hôi.

Dưới ánh sáng chói mắt trong động thiên, không ngừng phát ra tiếng vang “xèo xèo”, hóa thành yên khí tanh tưởi.

Mấy người chung quanh đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên vội vàng tránh lui, đối với khí vụ kia vô cùng kiêng kỵ.

Chỉ có Xi Vưu không bị ảnh hưởng, thế nhưng lúc này sắc mặt cũng khẽ biến:

– Minh Hà đạo hữu, tình hình của ngươi như vậy, tựa hồ đã đứt bổn nguyên?

Ánh mắt Minh Hà chớp động, tiếp theo hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó miệng vết thương khắp toàn thân cũng đều khép lại, không chút giấu diếm vẻ mặt lạnh nhạt nói:

– Chắc chắn đã bị Huyền Thánh đại đế hủy diệt bổn nguyên. Tu La tộc duệ do ta sáng chế cũng đã kề bên diệt tuyệt!

Vẻ mặt mấy người Tất Phương đều chợt ngẩn ra, ngay cả Hạn Bạt cũng cau chặt mày, sau đó lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

– Ta nhớ được Huyết Hải tựa hồ do Hồng Quân đạo tổ tự mình lấy lôi pháp bảo vệ…

Xi Vưu cười khẽ, đưa mắt nhìn mọi người, ánh mắt chăm chú nhìn lên sắc mặt tái nhợt của Phong Bá Vũ Sư:

– Hiện giờ còn chưa động thủ mà thực lực chúng ta đã bị cắt giảm ít nhất hai thành! Vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương kia chắc chắn cũng không phải là nhân vật tầm thường. Thật không biết hiện tại chúng ta còn có mưu kế nào hay?

Minh Hà lão tổ không khỏi cau mày:

– Bổn nguyên của ta tuy đoạn tuyệt. Nhưng chỉ cần còn Trấn Diễm Linh Châu tại đây, một thân pháp lực vẫn có thể bảo tồn chín thành. Không ảnh hưởng quá mức! Nhạc Vũ tuy độc ác, nhưng còn chưa làm gì được ta…

Xi Vưu có chút bĩu môi, không cho là đúng. Còn đang định nói chuyện, lại chỉ thấy một đoàn hồng sắc lôi quang xuyên vào, đánh lên người Vũ Sư Thương Dương.

Sắc mặt Vũ Sư khẽ biến, vô số thủy quang tụ tập quanh thân, thân hình cùng lúc hóa thành hàng ức thủy dịch rơi xuống phía dưới.

Lôi quang nhảy lên, chỉ trong giây lát đã càn quét những giọt thủy dịch kia hơn phân nửa, số thủy dịch còn lại ngưng tụ thành hình dáng Vũ Sư, nhưng khí tức đã biến thành suy yếu.