Chương 1248: Phản Bố Sát Cục!

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bên ngoài trăm vạn dặm, huyết quang trải dài, vô số thi hài từ tầng mây rơi xuống, tất cả yêu tu đều kinh hãi điên cuồng triệt thoái phía sau.

Côn Bằng thấy thế lại cười khẽ tán thưởng: – Bảo bối tốt! Vật Tiên Thiên Chí Thánh, tăng thêm nguyên thần Hỗn Độn chuẩn thánh nhất thể tế luyện. Trách không được có thể đánh lui Hà Đồ Lạc Thư. Tiếc là vật này là do huyết tế mà thành. Đã xuất ra phải thấy huyết quang, nếu không nhất định phải cắn trả kỳ chủ, có thể nói là hung lệ chí cực! Có bảo vật này có thể ngăn ta năm ba ngày nhưng rồi bọn ngươi thế nào?Dưới trướng của ta có hàng tỉ yêu tu Bắc Câu Lô Châu.

Tiếng nói vừa dừng lại, Côn Bằng nhìn về đỉnh thiên thành phía trước, mặt hiện vẻ trào phúng:

– Ta biết hóa thân Thanh Long đã ở nơi đây! Đủ giữ được Các Linh sơn bình an vô sự! Chỉ là nam bắc mấy trăm tỷ dặm Nam Chiêm Bộ Châu như thế nào? Ước chừng vị Huyền Thánh Bệ Hạ cũng chưa từng dự kiến, Côn Bằng vẫn có thể sau khi Chư Kiền thân vẫn, Đương Đồ quy hàng có thể lôi cuốn phần đông yêu tu đột phá Huyền Đô ngăn trở! Hôm nay Côn Bằng ta dù là công không được Các Linh sơn, dù lưng đeo trăm tỷ sát nghiệt, cũng muốn khiến hắn căn cơ đoạn tuyệt!

Thanh âm chém đinh chặt sắt, lộ ra sát cơ lành lạnh, phảng phất như hưởng ứng hắn, dưới cánh cự thú giống như kình không phải kình, giống như Bằng không phải Bằng càng thêm nhiều yêu thú từ trong thoát ra.

Trong toàn bộ đại sơn linh địa của phía bắc Nam Chiêm Bộ Châu cũng có vô số đàn thú từ núi rừng tuôn ra.

Lục Áp trừng mắt nhìn, như nghe được điều gì đáng cười rồi đột nhiên cười phá lên:

– Côn Bằng ah Côn Bằng! Ngươi tự xưng trí kế hơn người, lại có vị nào âm thầm trợ giúp, hai mươi vạn năm đến nay mới dễ dàng tác nghiệt, ám toán qua vô số Hồng Hoang đại năng, chưa bao giờ chịu thiệt trước mặt người khác. Không ngờ hôm nay cuối cùng đã gặp người khắc chế! Trong vòng 30 năm, trước sau hai lần bại vào tay Uyên Minh, còn có thể nói là trùng hợp. Nhưng cuộc chiến hôm nay chân chân chính chính từ đầu đến cuối đều rơi vào trong tính toán của An Thiên Huyền Thánh Đại Đế!

Côn Bằng sững người, còn đang nhíu mày khó hiểu thì lại thấy Lục Áp ném ra ngoài một vật hình vuông chỉ chừng một xích, sắc hiện lên tử kim.

Con ngươi Côn Bằng mãnh liệt co rút:

– Đây là Trấn Thiên Tỳ?

Trên mặt vẫn như cũ có chút khó hiểu, sau một lát lại tựa hồ nghĩ tới gì đó, thoáng chốc đã trắng bệch.

Lục Áp nghe vậy lặng lẽ cười cười:

– Chính là vật mà phụ hoàng dùng trấn áp Tam Giới! Hắc! Ước chừng yêu sư cũng có thể nghĩ đến, năm xưa khi ngọc tỷ này luyện thành, thế gian hầu hết yêu tu, ngàn vạn sinh linh đều huyết thệ thần phục khiến cho nó chịu tải thiên mệnh, trời sinh có năng lực áp chế tất cả sinh linh chư giới, cho dù là những hậu duệ cũng không cách nào làm trái. Vì vậy này Hạo Thiên cho dù liều mạng cãi lời sư tôn hắn cũng muốn đoạt lấy vật này!

Giọng nói hắn cực kỳ bình thản, ẩn lộ khoái ý vô tận:

– Đáng tiếc chính là ngọc tỉ này lại rơi vào trong tay Uyên Minh khiến đế khí của hắn có lực tranh giành với Hạo Thiên, cũng từ đó định ra kế sách, dự liệu ngươi sẽ cũng vô số yêu tu Bắc Câu Lô Châu xuôi nam!

Bỗng dưng một đạo nhận quang cắt qua uyển mạch của hắn, kim hoàng tiên huyết nhỏ ra dấy lên vô số hỏa diễm thiêu đốt phun lên Trấn Thiên Tỳ khiến cho nó bay lên chín tầng mây, lóe ra hào quang tử kim vô hạn chiếu khắp phía bắc Nam Chiêm Bộ Châu! Những nơi kim quang đi qua, cơ hồ tất cả yêu thú đều thần sắc hoảng sợ, thân hình phủ phục, những nhân vật trên Thái Thanh Huyền Tiên tuy tốt hơn một chút nhưng thân hình run rẩy, mắt hiện vẻ kinh hãi.

Côn Bằng thần sắc tái nhợt, trong mắt ngoại trừ lửa giận oán hận cũng lộ ra vẻ gì khác. Chỉ nghe thanh âm Lục Áp thì thào:

– Quả nhiên! Lục Áp tuy không phải chủ nhân Trấn Thiên Tỳ nhưng với Thái Dương Kim Ô chi huyết vẫn có thể thúc dục vật này dẫn huyết thệ. Huyền Thánh Bệ Hạ ngay cả việc này cũng sớm đoán được.

Quang trạch trong mắt Côn Bằng lập loè bất định, tiếp đó tỉnh lại vung tay tế lên một băng kính cực đại, quan chiếu địa vực mấy tỷ dặm, sau đó liền thấy trong mây đột nhiên hiện ra hơn hai ngàn vạn binh tướng, mấy trăm vạn chiến xa xếp hàng một đang phân tán tiến về phía bắc.

Trên đường đi nếu gặp yêu thú bị Trấn Thiên Tỳ đều bắt giữ ném vào không gian tu di, chỉ tiến về phía trước trăm vạn dặm đã có mấy ngàn yêu thú từ các nơi chui ra bị bắt lại! Đại tướng chính là Ngao Bá và Quý Nguyên!

Khí cơ Côn Bằng lập tức cứng đờ, băng kính cơ hồ vỡ nát, nghiến răng kèn kẹt, đôi mắt lộ ra vẻ khó hiểu, thì thào:

– Sao có khả năng? Ngao Bá nên ở Đào sơn mới đúng, sao sẽ xuất hiện tại nơi đây? 2000 vạn binh giáp toàn bộ bắc tiến. Uyên Minh thật sự dám dứt bỏ thiên đình? Đối với này Hạo Thiên không hề phòng bị?

– Hạo Thiên?

Lục Áp lại cười to:

– Mặc dù ta không biết Huyền Thánh Đại Đế đến cùng sẽ an bài như thế nào. Nhưng với trí kế liệu sự như thần, sao có thể không có thủ đoạn ứng phó? Lại há có thể không biết tâm ý của Thiên Đế Bệ Hạ khó lường? Côn Bằng ah Côn Bằng, ngươi hôm nay có từng tâm phục khẩu phục?

Tràng cười vừa dứt, bên ngoài thiên thành một mảnh tĩnh mịch. Những yêu tu dưới sự áp chế của Trấn Thiên Tỳ đều bối rối thất thố, thậm chí nhìn Côn Bằng cầu xin giúp đỡ.

Tất cả những tu sĩ trong thiên thành nghe được đều nhướng mày, mắt thấu sắc vui mừng, nhưng đều không dám thở mạnh chờ kết quả cuối cùng.

Tâm niệm Côn Bằng trong chớp mắt vạn chuyển, sát cơ trong mắt càng khốc liệt như lưỡi dao sắc bén đâm về Lục Áp. Hai luồng linh quang bên cạnh lại tản ra, lúc lên lúc xuống, lơ lửng quanh người Côn Bằng.

Lục Áp cười cười, giơ cao Tử Kim Hồ Lô:

– Kết quả hôm nay là yêu sư đại nhân dùng bao nhiêu thời gian để chế Trảm Tiên Phi Đao dọa ta. Là ba ngày, hay năm ngày? Bất quá yêu sư đại nhân thực sự đừng quên. Hôm nay trong thiên thành còn có một vị Mạnh Chương thần quân.

Đang lúc khóe mắt Côn Bằng co rút, một thân ảnh màu xanh chợt xuất hiện trên thiên thành,, khí tức mênh mông, không kém Côn Bằng!

– Điện hạ nói thật là!

Cười khẽ một tiếng, Mạnh Chương thần quân chắp tay dạo bước đi xuống, lời nói vô cùng cảm khái:

– Mạnh Chương ta bình sinh không chịu phục người, nhưng Huyền Thánh Đại Đế tuy chỉ quen biết không đến 30 năm lại khiến ta bội phục! Mặc dù thân lâm hiểm cục như vậy vẫn có thể đảo ngược càn khôn. Phản bố sát cục, một lần hành động quét sạch Bắc Câu Lô Châu. Thủ đoạn mưu lược thực làm cho người kinh tuyệt!

Sóng vai với Lục Áp, Mạnh Chương thần quân bỗng dưng ngẩng đầu, thần sắc nghiêm nghị nhìn thẳng Côn Bằng:

– Nửa ngày trước, Đại Đế dùng đạo phù tương chiêu bảo ta bảo hộ một đám tiên tu của Các Linh sơn. Nhưng như Mạnh Chương ta thấy, kẻ này đến cùng vẫn còn chút lụy tình! Núi này thành này kỳ thật đều là râu ria! Chỉ cần ta cùng Lục Áp đạo hữu liên thủ ngăn đón Côn Bằng sáu ngày sẽ nhất cử đóng đô Bắc Câu Lô Châu! Khi đó những tiên tu này quá dễ để tụ tập. Thậm chí hành cung đế đình, thảo mộc trong Các Linh sơn đều có thể khôi phục như lúc ban đầu. Hắc! Điều Uyên Minh duy nhất đoán sai là tính cách Mạnh Chương ta tuy cũng trọng tình nhưng bỏ mặc đại cừu của Long tộc ta. Côn Bằng! Hôm nay ngươi thua rồi.

Thân hình Côn Bằng lập tức dao động, trên mặt không chút huyết sắc, bất quá chiến ý vẫn bừng bừng thiêu đốt.

Đám người Hiên Viên Thu trong thành cũng vô cùng cảm kích rồi đồng loạt cười khổ.

Mạnh Chương thần quân nói như vậy tất sẽ toàn lực ra tay chiến với Côn Bằng một trận, đoán chừng khi đó cũng sẽ không rảnh tay để bảo vệ an nguy thiên thành.

Kỳ thật Mạnh Chương nói không sai, rõ ràng chắc thắng nhưng vì cố kỵ tính mạng bọn họ nên mới lưu cho đối phương một tuyến sinh cơ, chắc chắn coi như lụy tình.

Cơ hồ cùng lúc, tại bờ Bắc Hải cách đó hơn mười tỷ dặm, Huyền Đô pháp sư cũng tán thưởng:

– Uyên Minh quả nhiên là rất cao minh! Ta nguyên lai tưởng rằng lần này hắn nhất định hao tổn căn cơ, không ngờ lại đào tiếp một cái hố to cho Oa Hoàng Côn Bằng!

Kim Sí Đại Bằng đối diện đã triển khai pháp tướng chừng mấy trăm vạn trượng cũng đã sớm dừng tay ngừng chiến, chỉ nhìn về Các Linh sơn vẻ trầm tư, chỉ có Linh Châu Tử là lộ vẻ lo lắng chần chừ.

Vân Trung Tử cười khẽ:

– Lần này không chỉ tất cả tính toán của Côn Bằng thành không mà càng sẽ tổn hao nhiều nguyên khí. Sư huynh lần này chưa phát giác ra kiêng kị? Không có ý định ngăn trở?

– Ta vì sao phải ngăn trở?

Huyền Đô thản nhiên:

– Tâm trí kẻ này chắc chắn khủng bố! Bất quá như vậy lại có thể một lần hành động bình định chư yêu Bắc Câu Lô Châu, khai thác phương bắc, là vạn năm khó cầu! Sư đệ chính thức nên hỏi Vũ Dực Tiên mới đúng!

Vũ Dực Tiên nhắm mắt, hừ lạnh một tiếng, chưa từng trả lời.

Huyền Đô pháp sư cũng không thèm để ý, trầm ngâm nói:

– Hôm nay ta chỉ kỳ quái một chuyện. Trấn Thiên Tỳ sao là rơi vào hắn tay? Hẳn là người có Tổ Long chi huyết, nắm giữ Đại phúc nguyên long diệt thế pháp trong Long mộ mà Hạo Thiên nói là Uyên Minh? Thủy Kiếm tiên sao có được Long tộc chi huyết? Chiến cuộc phương bắc đã có biến số như vậy thì chắc hắn cũng có thể bình yên thoát thân ở Đào sơn.

Vân Trung Tử cũng bị Huyền Đô sở động, không biết tình hình của Uyên Minh ở Đào sơn lúc này thế nào?

Sau một khắc, liền chỉ cảm thấy mặt phía nam đột nhiên chấn động linh lực, Vân Trung Tử hơi tỉnh, lại khẽ lắc đầu.

Hắn đã biết Côn Bằng tuyệt không phải là người chịu đơn giản buông bỏ.