Chương 1085: Nhất Ngữ Kinh Thế!

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mấy chữ đầu tiên trên phù lục tử kim chính là Thái Thanh khâm chế Cửu Thiên Đô Lục nhưng đối với hắn thì hiện giờ dù là phù bảo do đạo tổ sở chế cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm, chỉ là mấy chữ

Thanh Tĩnh Thần Minh Phù là khiến hắn hơi kinh ngạc.

— Thái Thanh khâm chế Cửu Thiên Đô Lục Thanh Tĩnh Thần Minh Phù

Nhạc Vũ vô thức nhìn lên trên, thấy Huyền Đô đang cười khẽ gật đầu với hắn rồi nhìn sang chỗ khác, bất giác sinh lòng cảm kích. Thực sự mấy vị đại năng Hồng Hoang này chiếu cố rất nhiều cho hắn,

hạt giống Tiên Thiên linh căn mà Thần Nông cho đều là những loại quý hiếm nhất thế gian, nếu chăm sóc trưởng thành đều có hiệu dụng vô cùng.

Hiên Viên Phục Hy tuy không cho hắn linh bảo gì nhưng mỗi người lại đưa cho hắn mười viên tiên thạch siêu phẩm mộc linh, là thứ mà hắn cần thiết nhất, nếu không như thế thì hắn không thể sẵn thanh nguyên chân dịch như thế, còn thêm cả một vị không biết thân phận kia.

Ánh mắt Nhạc Vũ hơi nheo lại, người này dù chưa từng nói chuyện với hắn nhưng ra tay lại càng hào phóng hơn Hiên Viên Phục Hy, chỉ cần mười giọt thanh nguyên chân dịch đã đưa cho mình sáu mươi tiên thạch siêu phẩm mộc linh. Cũng không biết mấy vị này là coi trọng mặt mũi Trấn Nguyên Tử hay có ý chiếu cố hắn.

Thoáng trầm ngâm, Nhạc Vũ không chút do dự đem tờ Thái Thanh khâm chế Thanh Tĩnh Thần Minh Phù bỏ vào trong Nê Hoàn cung, lập tức cảm giác thần hồn tăng trưởng, giống như chuỗi hạt Bồ Đề nhưng lại không ảnh hưởng tới nhau. Hồn ý và bản nguyên đại đạo lại tiến thêm một tầng, cảm giác chỉ kém một tầng mỏng là tiến vào trạng thái thiên nhân cảm ứng, chỉ là khoảng cách này vừa mỏng mảnh nhưng lại như thiên nhai kiên cố không thể phá, ngăn cản hồn niệm hắn tiếp tục xâm nhập.

Có vật này tương hợp với chuỗi hạt Bồ Đề có thể khiến cho tuệ lực của hắn tăng thêm hai thành. Nhạc Vũ thở sâu một hơi, dứt khoát không quan tâm đến chung quanh, hồn niệm chìm đắm vào Hồng Mông kiếm điển trong không gian tu di. Có hai linh vật này tương trợ, cộng thêm một kiện Cửu cực la bàn nghi để tính toán, nhiều loại kiếm quyết áo nghĩa, thậm chí là pháp tắc đại đạo trong Hồng Mông kiếm ý đều được hắn lý giải dễ dàng.

Hắn càng tham ngộ càng cảm thấy kinh hỉ, nếu như trước đây muốn làm như vậy cần tới mười ngày liên tục, hiện giờ chỉ một canh giờ đã hiểu thấu toàn bộ. Quả nhiên muốn tìm hiểu đại đạo thì tăng lên tuệ lực mới chính là đường tắt.

Toàn bộ tinh thần chú nhập vào kiếm ý, thần hồn của Nhạc Vũ cũng mơ hồ không biết qua bao lâu, bỗng dưng khi nghe vang lên một tiếng chuông bên tai mới bừng tỉnh, nhìn lại thì thấy linh quả tiên nhưỡng trên bàn chung quanh đều đã được lấy đi, phần đông Kim Tiên đều đang chăm chú tĩnh tọa.

Hắn nhìn lên chỗ Trấn Nguyên Tử đang ngồi ở vị trí thủ tọa thì thấy thần sắc lão cũng ngưng trọng, trước người đặt một cái chuông nhỏ, tuy không phải linh bảo nhưng lại có thể chấn nhiếp tâm thần, không chỉ ở trong Vạn Thọ sơn mà bao trùm lên tám trăm vạn trượng, ngay cả Tam Thập Tam Thiên cũng có thể lờ mờ nghe thấy.

Ba tiếng chuông liên tục khiến cả Vạn Thọ Sơn lặng ngắt, sau đó Trấn Nguyên Tử mở miệng nói:

– Cái gọi là công chính là sinh, sinh chính là đạo. Sinh, đạo có khác thể. Chư vị cầu đạo, đơn giản là vì hai chữ trường sinh. Ta vẫn còn nhớ hơn mười vạn năm trước vì để cầu trường sinh, cầu đạo thiên địa mà khổ sở tìm kiếm, trải qua gian nan. Vì vậy lập nhiều chí nguyện to lớn, cứ cách ngàn năm thì khai đàn giảng đạo thiên địa để cho tu sĩ thiên hạ nghe được pháp trường sinh của ta. Hôm nay là lễ đại thọ của ta, cũng là kỳ hạn pháp hội ngàn năm của Vạn Thọ sơn, các ngươi hãy chăm chú nghe giảng, đừng ai bỏ lỡ cơ duyên.

Thanh âm hùng hồn truyền ra ngàn dặm, Trấn Nguyên Tử vung tay áo thì cổ điện biến mất rồi lại vỗ vào mặt đất khiến địa thế Vạn Thọ sơn bỗng dưng kịch biến.

Đỉnh núi nhanh chóng trầm xuống, lòng núi bỗng dưng bạt khởi thành hình vòng cung.

Phần đông Kim Tiên đứng ở chỗ trung ương nên ở tầng cuối nhất, vòng bên ngoài bao gồm các tu sĩ Đại Thừa, đều từ xa có thể trông thấy thân ảnh hơn mười vị Đại La Kim Tiên.

Mấy người bên cạnh Nhạc Vũ đều lơ đãng, lộ vẻ đã quen thuộc thủ đoạn của Trấn Nguyên Tử nhưng Nhạc Vũ không khỏi nheo mắt hít vào một hơi khí lạnh. Hắn biết Trấn Nguyên Tử thực sự cũng không phải cải biến địa thế của Vạn Thọ sơn mà bóp méo không gian để tạo thành kỳ cảnh, không dựa vào bất cứ linh trận nào đã có thể thi triển thần thông như vậy, thật làm người khác líu lưỡi.

Ở bên ngoài cũng không thiếu tu sĩ lần đầu tiên nhìn thấy, đồng dạng ồ lên một tiếng, lộ vẻ kinh dị, xì xào bàn tán.

Trấn Nguyên Tử lại gõ thêm một tiếng chuông khiến mọi người im lặng rồi nói tiếp:

– Đạo có mà vô hình, vô hình mà hữu tình, biến hóa bất trắc thông thần quần sinh, trong thân thể có thần minh gọi là tâm cho nên người tu đạo ắt tu tâm. Dạy người tu tắc thì tu đạo, đạo không thể nhìn thấy nên nhân sinh không thể sáng tỏ; Sinh không thể thường nên dùng đạo thể giữ, nếu như sinh vong thì đạo phế, đạo phế tất sinh vong. Sinh đạo hợp nhất thì trường sinh bất tử. Ta là chủ nhân của Vạn Thọ sơn, hôm nay trước hết thả con tép, bắt con tôm, giảng một chút về pháp hợp nhất sinh đạo.

– Cái gọi là đạo vô sinh tử mà hình có sinh tử, cho nên nói người vốn có sinh tử thuộc hình không thuộc đạo. Vì thế mà người sống đi trên con đường riêng, người mất thì đạo vong. Người có thể tồn tại thì trường sinh bất tử.

– Nhưng người thường thất đạo chứ không phải đạo thất người, nên sinh cùng đạo tương hợp.

Trấn Nguyên Tử vừa mới mở miệng thì khiến mấy trăm vạn tiên tu, mấy ngàn vạn Đại Thừa đều chăm chú lắng nghe, chỉ sợ bỏ lọt một chữ.

Nhạc Vũ ngưng thần, hắn sớm đã biết những đạo lý trong đó nhưng lúc này tham chiếu với lời của Trấn Nguyên Tử với những gì bản thân lĩnh ngộ rất có sở đắc.

Trấn Nguyên Tử diễn giải không như người thường, dùng từ đơn giản minh bạch, rất nhiều chỗ tinh diệu cao thâm nhưng những tu sĩ có cảnh giới thấp kém vẫn có thể lĩnh ngộ.

Mặt trời dần đổ về tây, Trấn Nguyên Tử đột nhiên dừng lại:

– Ta biết chư vị đều ao ước Địa Thư bí pháp, đây là nhất mạch trấn sơn chi bảo của Ngũ Trang Quan ta, vốn là bí truyền. Nhưng hôm nay là kỳ đại thọ của ta nên sẽ giảng qua một chút tinh yếu thô thiển trong đó, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu phải xem căn tính tư chất các ngươi.

Lời vừa nói ra, ngay cả Nhiên Đăng Đạo Nhân cũng mừng rỡm Nhạc Vũ chấn động tâm thần, càng tập trung suy nghĩ, trong lòng mơ hồ biết Trấn Nguyên Tử đột nhiên muốn giảng Địa Thư là muốn ám trợ cho mình.

Nếu như có được sự chỉ điểm của lão thì sau này hắn có thể dễ dàng tìm hiểu đạo điển cao cấp nhất trong Mộc hệ này.

Lần này xác thực khác trước, cực kỳ tối nghĩa huyền ảo, phần lớn tiên tu trong Vạn Thọ sơn, ngay cả Kim Tiên cũng cau mày, chỉ có thể nỗ lực ghi nhớ, vô số tiên tu bên ngoài đều mơ mơ hồ hồ, chỉ còn lại mấy người vẫn giữ được thần trí thanh minh, chuyên chú lắng nghe.

Nhạc Vũ cũng thầm cảm thấy may mắn vì nếu không phải trước đó có được Thanh Tĩnh Thần Minh Phù cùng La Bàn Nghi, dùng Thanh Nguyên chân dịch làm ra một chuỗi hạt Bồ Đề tiến vào cảnh giới thần minh đỉnh phong thì lúc này đừng nói nghe hiểu, ngay cả ghi nhớ cũng đã khó khăn.

Hắn nhìn quanh thấy Phúc Hải đại thánh cũng đồng dạng trong mắt quang trạch lập lòe, như có điều suy nghĩ, không khỏi cả kinh, vị yêu thánh này quả nhiên không tầm thường.

Trấn Nguyên Tử trọn vẹn nói bốn canh giờ mới xong phần tinh yếu của Địa Thư, lại rung chuông nhìn qua Hi Hoàng ra hiệu, Hi Hoàng mỉm cười, cũng không chối từ đi thẳng lên ngồi chỗ trung ương.

Tuy nhiên hắn mới mở miệng đã khiến Nhạc Vũ thất vọng không thôi. Hi Hoàng giảng về Tiên Thiên bát quái, lại chỉ là một phần cực thô thiển chưa bằng một phần sở học của hắn.

Về sau Thần Nông Hiên Viên, thậm chí Tây Vương Mẫu cũng đồng dạng như thế, khiến rất nhiều tiên tu ngồi nghe như si ngốc, không hề có lợi gì cho hắn.

Ngược lại Dược sư Vương phật cùng Nhiên Đăng, một giảng kinh Phật cùng phép luyện đan, một giảng về thuật khống hỏa, tinh yếu trong đó khiến Nhạc Vũ có cảm giác rất mới mẻ.

Hắn kiên trì ngồi nghe tới bảy ngày, ngày cuối cùng sau khi Nhiên Đăng giảng chính là Huyền Đô, người mà hắn vốn bội phục về thuật chế phù nên lại càng chấn động.

Nhưng lần này còn chưa để Huyền Đô pháp sư đứng lên thì đã nghe một người bên cạnh cười nhẹ:

– Huyền Đô pháp sư chậm đã, nếu bàn về bối phận thì nơi đây ngoại trừ Tam Hoàng và mấy vị tiền bối thái cổ thì dĩ nhiên sẽ sẽ đến lượt ngươi. Chỉ là nếu bàn về thân phận thì phải do An Thiên Huyền thánh Đại Đế cầm đầu. Tứ ngự Ngũ Đế đều thụ phù chiếu Hồng Quân, ở trên Kim Tiên, sao pháp sư không đợi cho đại đến diễn giảng đã?

Lời còn chưa dứt, trong chư tiên đã vang lên một tiếng cười:

– Đúng là như thế, dưới Giáo chủ thì An Thiên Huyền Thánh Đại Đế là tôn sư chư tiên. Cũng không biết chúng ta có phúc nghe hắn giảng huyền pháp đại đạo?

Huyền Đô giống như sớm có sở liệu, cũng không giận dữ mà cười cười liếc nhìn rồi lại ngồi xuống.

Nhạc Vũ được Trấn Nguyên Tử nhắc nhở nên cũng không bất ngờ, lạnh lùng nhìn qua rất nhiều Kim Tiên đang thầm thì chế giễu, đứng thẳng dậy bay lên đài rồi ngồi xuống.

Lúc này ngoài Vạn Thọ sơn sớm đã ồn ào nhưng Nhạc Vũ không hề để ý, lâm vào trầm ngâm, trong đầu lần lượt xẹt qua bao gồm

Thủy Vân Kiếm, Tử Khuyết Thiên Chương, tam viên chân kinh, sau một lát thì khóe môi nhếch lên lộ ra nét cười lạnh.

Nếu là đã chú định sau trăm năm sẽ bộc lộ tài năng với thân phận ở Thủy Vân tông vậy thì hôm nay điên cuồng có gì phải sợ hãi?

Hắn đánh mạnh vào chuông khiến thanh âm vang lên đè xuống thanh âm ồn ào rồi ngưng giọng:

– Hôm nay pháp ta giảng là muốn ngoài 800 bàng môn Hồng Quân mở ra một bàng môn gọi là kiếm tu. Nếu như không phải người có tâm tính cứng cỏi thì không thể tu tập, không có gan nghịch thiên thì không thể tu tập.

Hắn đánh ra một pháp quyết khiến trước người tụ tập vô số linh lực canh kim rồi ngưng tụ thành hình kiếm, lại vẽ ra trong hư không lần lượt mười phù văn.

Toàn bộ đồ án còn chưa thành hình thì đã nghe một tiếng vỗ án rồi Nhiên Đăng đứng bật dậy lộ vẻ hoảng sợ:

– Im ngay cho ta, pháp đại nghịch thiên đạo như vậy mà ngươi cũng dám truyền bá?