Chương 1102: Hoàng Tuyền Chân Nhân

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhạc Vũ dùng Côn Luân Kính chiếu sâu vào trong lòng đất, có thể trông thấy một linh kén cực lớn đang trong quá trình sinh trưởng.

Thiên có Cửu Tiêu, địa có Cửu Uyên, đồng dạng là chín tầng, ba mươi ba thế giới Cửu U Minh Hà dưới lòng đất, lúc này đã có mấy tầng bị linh kén này xâm nhiễm.

Trong Địa Tiên giới, lúc này vô số âm hồn người chết đều bị một lực lượng cực lớn dẫn dắt hội tụ về linh kén.

Nhạc Vũ khẽ ngưng mày, sau đó lâm vào trầm ngâm.

Cực Lan cũng bay ra từ trong Diễn Thiên Châu nhìn xem hình ảnh mà Côn Luân Kính chiếu vào trong lòng đất, sợ hãi than nói:

– Hậu Thổ Tổ Vu thật sự có khí phách to lớn, một hơi chiếm cứ mười tám thế giới Cửu U, không sợ chọc tức mấy vị đại năng Cửu U?

Đằng Huyền không khỏi cười cười, nhìn trộmNhạc Vũ:

– Ta nghe sư tôn nói sau khi sát kiếp lần này qua đi chính là lúc thần đạo đại hưng, Hậu Thổ Tổ Vu xây dựng lục đạo luân hồi vào lúc này thật không sia, tất nhiên có thâm ý.

Cực Lan khẽ giật mình, sau một lát, cũng khẽ gật đầu:

– Hồng Quân đạo tổ mệnh Hạo Thiên kế tục Đế Tuấn trùng kiến Thiên Đình cũng không thể nào hưng thịnh, sau này chính là lúc thần đạo đại hưng. Nói đến Hậu Thổ chọn vào lúc này xây lục đạo luân hồi đúng là lúc phát triển, không chỉ là chư vị đạo tổ sẽ không ngăn cản, cho dù Hồng Quân cũng không để nàng thất bại. Mấy vị trong lòng đất kia đều đã thành đạo vào thời thái cổ, đều biết thời thế, phân biệt hung cát, lấy đâu ra khả năng ngăn cản? Chỉ là hành động lần này của Hậu Thổ xây mười tám tầng địa ngục muốn một lần cắt đứt hơn phân nửa thế giới Cửu U sẽ nhất định chọc tức mấy vị này, nếm chút đau khổ là không thể tránh khỏi.

Cực Lan nói đến đây lại nhìn sang Nhạc Vũ:

– Nghe nói sư đệ quan hệ với Hậu Thổ không cạn?

– Được nàng mấy lần tương trợ, thiếu đại nhân quả, nếu không cũng không cần vội vã thành tựu Kim Tiên hồn ấn đến thế, vì không thể chờ đợi được, muốn chữa trị Côn Luân Kính nên tìm đóa Đâu Suất Chân Diễm này.

Thần sắc Nhạc Vũ nhàn nhạt, tiếp tục thôi động Côn Luân Kính chiếu vào linh kén, thấy trong tầng sâu nhất là một nữ tử hoàng y pháp tướng trang nghiêm, đoan trang tú lệ khoanh chân ngồi trên hư không, hai mắt nhắm nghiền nhưng linh lực toàn thân dấy lên từng đợt, mỗi lần chấn động đều khiến linh kén mười tám tầng như nhảy lên, dù Nhạc Vũ dùng Côn Luân kính quan chiếu nhưng cũng như không biết.

Chiếu xuống thêm nữa lại thấy hàng tỉ huyết sắc Tu La bắt đầu vọng động trong Huyết Hà, hướng về Hậu Thổ trong không trung gào thét đe dọa, thần sắc dữ tợn pha lẫn sợ hãi.

Mấy tầng trên lại có mấy trăm tỷ sát lực oán linh, thêm vào vô số nghiệp lực mãnh liệt trùng kích.

Nhạc Vũ dùng Côn Luân Kính chiếu trọn một vòng mới thu hồi Tiên Thiên siêu phẩm Linh Bảo vào trong thế giới thai tàng, cười tự giễu:

– Lúc quần ma loạn vũ này chỉ sợ là thực sự một phen khổ chiến.

Đằng Huyềnim lặng một hồi, từ lúc Nhạc Vũ thu phục nàng ở Tử Vân Tiên Phủ thì trong ấn tượng của nàng hắn chưa bao giờ biểu hiện cảm xúc ra nét mặt dù tình thế gian nan đến đâu. Bộ dạng như vậy vẫn là thấy lần đầu, chắc hẳn cuộc chiến này phải là nguy hiểm đến cùng cực.

Cực Lan cũng biết lợi hại, thở dài một tiếng nói:

– Cũng là không cần quá mức lo lắng, hiện giờ sát kiếp chưa phát động thì những nhân vật thái cổ kia có pháp lực càng cường hoành càng không dễ dàng vọng động để tránh bị cuốn vào. Còn lại một vài Đại La Kim Tiên với năng lực của sư đệ chưa hẳn không thể ứng phó. Chỉ cần không gây động mấy lão ma thái cổ như Minh Hà lão tổ, Hoàng Tuyền chân nhân thì lần này chắc không việc gì.

Nhạc Vũ cười khẽ, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, đang muốn nói sang chuyện khác thì trong lòng đất đã vang lên tiếng hừ nhẹ.

– Người phương nào dám to gan xem trộm Cửu U, không phải coi thường bổn tọa?

Vừa dứt lời thì một quang điểm hắc sắc bắn vọt ra từ lòng đất như lưu tinh đánh vào Cực Lan, đồng thời một dao động hồn lực vô cùng khủng bố áp đến.

Cực Lan cùng Đằng Huyền đều biến sắc, chỉ một thoáng đã thấy toàn thân lạnh buốt.

Tinh quang lóe lên trong mắt Nhạc Vũ, một tia lãnh ý xẹt qua, kiếm quang trong tay bắn ra tạo thành quang hoa thủy lam trăm vạn trượng như đến từ thiên ngoại, kiếm ý lăng lệ ác liệt, trong nháy mắt đã chém nát quang điểm tán ra âm khí nồng đậm.

Nhạc Vũ lo lắng âm khí ảnh hưởng đến hơn mười vạn sinh linh trong đại thành liền phất tay một cái dùng pháp lực toàn thân cuốn lấy đoàn âm khí này ném vào bên ngoài hàng rào hư không, nhập vào thời không loạn lưu trung.

Cực Lan Đằng Huyền lúc này mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy trước mắt hiện lên một quang hoa thủy lam rồi quang điểm hắc sắc khiến người ta sinh lòng sợ hãi đã triệt để tiêu tán.

Đằng Huyền chỉ cảm thấy mừng rỡ, Cực Lan lại kinh dị nhìn sang Nhạc Vũ.

Ban đầu ở Huyền Linh giới đi theo Nhạc Vũ thì hắn đã cảm giác người này bất phàm, ngày sau tất có đại thành tựu, không ngờ qua hơn trăm năm đã có thành tựu này.

Sâu trong lòng đất lại vang lên tiếng cười lạnh:

– Ta còn nói là ai, nguyên lai là An Thiên Huyền Thánh Đại Đế. Một kiếm này của ngươi đã có bốn thành công lực của Tây Phương Đại Đế trước đây, quả thực rất cao minh.

Nhạc Vũ cười cười, thần sắc âm lãnh nhìn thẳng lòng đất:

– Uyên Minh bất tài, không so được tiền bối Hỗn Độn Kim Tiên như vậy, nhưng nếu tiền bối muốn dùng hóa thân để lấy tính mạng chúng ta thì sợ là còn thiếu.

Giọng nam âm trầm nghe vậy không chút nào giận dẽ mà cười to nói:

– Quả nhiên là nửa điểm cũng không chịu thiệt, chuyện hôm nay ta cũng so đo với ngươi, chỉ cần rời đi là được. Nói không chừng trong vòng ba mươi năm nữa ta và ngươi sẽ gặp lại nhau.

Nhạc Vũ nhắm mắt, cũng không đáp lời, hồn niệm cực lớn kia cũng thối lui như thủy triều, nháy mắt đã biến mất vô tung.

Tâm thần Cực Lan khẽ buông lỏng, lại thấp thỏm:

– Vị vừa rồi dường như đã biết ta cùng với Đằng Huyền, làm thế nào cho tốt?

– Hung uy của Côn Luân Kính vào thời thái cổ như thế nào? Dù hôm nay nguyên khí đại thương, giảm nhất giai cũng không phải thứ để Hoàng Tuyền chân nhân có khả năng dòm phá. Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng mới chỉ để lão sinh ra cảm ứng mà thôi.

Nhạc Vũ cười lạnh, thu hồi Thủy Vân Kiếm rồi dùng không gian pháp đem mười vạn người cùng sinh linh trong vòng vạn dặm dời ra đến trăm vạn dặm, thấy sắc mặt Cực Lan đã bớt lo lắng thì giải thích:

– Hôm nay không như trước kia, dù biết được thì đã có sao? Xiển Giáo hiện nay cũng không làm gì được ta.

Cực Lan nghe vậy bán tín bán nghi, Nhạc Vũ bất đắc dĩ, cũng chẳng muốn giải thích thêm, đoán chừng hiện giờ hắn tiết lộ thân phận Uyên Minh thì Ngọc Thanh đạo tổ chắc cũng sẽ làm bộ không biết, nguyên do trong đó Cực Lan ngày sau tự nghĩ sẽ biết.

Đằng Huyền lại triệt để yên lòng, hiếu kỳ hỏi:

– Sư tôn đã tìm được Đâu Suất Chân Viêm, vậy tiếp theo sẽ quay lại đế đình?

Nhạc Vũ lắc đầu, chuyện lần này lập lục đạo luân hồi thực ra là nắm chắc, Hậu Thỏ cũng chưa bao giờ để ý mấy vị đại năng thái cổ dưới U Minh, chân chính sợ hãi là người khác, một điểm chuẩn bị ấy còn xa mới đủ.

Sau khi ba người ly khai không lâu, có hai nhân ảnh đột nhiên không hề báo hiệu, xuất hiện tại chỗ vừa rồi.

Một vị mặc áo vàng, tướng mạo thanh tú, cười nhẹ nhìn hướng Nhạc Vũ rời đi nhưng toàn thân lại phát ra khí tức khiến người ta rét lạnh.

Vị còn lại cao chín xích, thân hình kiện tráng, đầu trọc lốc đầy vẻ dữ tợn, đang hầm hừ:

– Hay cho một kiếm vừa rồi của Thủy Kiếm tiên, thực đáng được xưng là tuyệt diễm. Từ lúc Tây Phương Đại Đế vẫn lạc thì đã bao lâu không thấy, chỉ kém hơn Đại La Kim Tiên một chút đã không tiếp nổi, hóa thân của ngươi nếu đấu thật sự không phải là đối thủ của hắn.

– Đâu chỉ thế? Xem kiếm thế hắn thành thạo, còn không biết đã ẩn tàng bao nhiêu thực lực, chỉ một thành pháp lực của Cô Kiếm lão nhân lúc trước nhưng đã có được bảy thành tinh yếu, cũng không biết khi toàn lực ra tay sẽ thế nào?

Hoàng Tuyền tán thưởng rồi cười nhẹ:

– Xiển Giáo hao tổn tâm cơ muốn bóp chết kẻ này, ngược lại khiến hắn có thành tựu, có đại địch như vậy ở bên, trong sát kiếp lần này chỉ sợ không tránh khỏi họa diệt vong.

Tráng hán kia lại không cho là đúng, chỉ cười lên hắc hắc.

Hoàng Tuyền chân nhân thấy thế lạnh lùng, lại khôi phục như thường nói:

– Nghe đồn Hậu Thổ vào trăm năm trước đã từng trợ giúp Uyên Minh, vị đại đế này chắc là muốn trả lại nhân quả cho nữ nhân kia. Chỉ là người này đã là đại địch với Xiển Giáo nên cũng không cần để ý, duy chỉ không rõ hai người vừa rồi đứng cạnh Uyên Minh là ai.

Đại hán khẽ giật mình:

– Chẳng lẽ là đạo hữu có cảm ứng sai? Hắn cũng vừa thành tựu Kim Tiên hồn ấn, còn chưa kịp hiểu nhân quả, sao có thể che đậy cảm giác ngươi? Thế giới này nếu bàn về huyễn pháp thần thông thì đạo hữu ngươi xưng tôn đạo tổ. Thế gian này có huyễn pháp gì mà dấu diếm được ngươi?

Hoàng Tuyền chân nhân nghi hoặc, lại lắc đầu:

– Cũng chẳng cần quản đến, người này có chút khó giải quyết, lại không cần chúng ta đau đầu, đã có Xiển Giáo phiền não, vẫn là chính sự quan trọng hơn.

Nói dứt lời, Hoàng Tuyền lại nhìn về sâu trong Cửu Uyên, trên mặt thoáng vẻ dữ tợn, hừ lạnh một tiếng:

– Tiện nhân này.

Một sóng âm lực lập tức tràn ngập quanh người hắn, mọi thứ trong vòng vạn dặm, bao gồm cả thành trì đều lập tức mục nát tịch diệt.