Chương 212: Truyền Pháp Tiền Điện

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc ở dưới chân núi thì núi nhân số chừng mười mấy vạn, tuy là đứng theo đội ngũ nhưng một hàng cũng đến hơn vạn người. Nhạc Vũ cân nhắc một hồi thì vẫn quyết định xếp hàng nghiêm chỉnh.

Mạnh mẽ chen ngang thật ra thì cũng không phải là không thể. Lấy tư chất của hắn hẳn là cũng đủ có thể khiến cho Quảng Lăng Tông có vài phần kính trọng. Bất quá một người nếu không tuần thủ quy tắc, tới chỗ nào cũng sẽ không được người chào đón. Hơn nữa vào lúc này làm người khác quá mức chú ý cũng không sáng suốt.

Bất quá hắn vừa tới được một lúc thì một vị tu sĩ mặc đạo bào màu xanh đen của Quảng Lăng Tông cưỡi phi kiếm từ đằng xa bay tới. Nhạc Vũ lúc đầu cho hắn có việc gì đó nhưng khi đối phương dừng lại trước người mấy trượng thì xác nhận, đối phương là tới tìm hắn.

– Xin hỏi tiểu hữu là Nhạc Vũ của Nhạc gia tại Bắc Mã Nguyên.

Người đến ước chừng 27-28 tuổi, tướng mạo cực kỳ thanh tú, gây cho người ta một cảm giác cực kỳ sạch sẽ. Cặp mắt nhìn vào đối phương có ý cười, có xem kỹ, nhưng chỉ không có ý điều tra.

Nhạc Vũ cau mày, cũng không do dự, lập tức gật đầu thừa nhận:

– Chính là tại hạ!

Hắn vốn cũng không cần thiết phải giấu diếm tên họ, huống chi nhìn ánh mắt người này chắc là đã biết được lai lịch của hắn.

Quả nhiên thanh niên kia nghe vậy cười một tiếng:

– Bản nhân là Trầm Như Tân, đệ tử chấp sự của Quảng Lăng Tông, đợi ở chỗ này đã lâu. Nhạc tiểu đệ đến muộn so với chúng ta dự liệu chừng hai ngày.

Nhạc Vũ hơi ngẩn ra, dựa theo kiến thức của hắn thì cái gọi là đệ tử trước núi của Quảng Lăng Tông thực ra là một loại người tiếp đón. Bất quá chấp sự này cũng đã là một loại đệ tử tầng cao, không ngờ một tiểu tử vô danh như hắn lại phải dùng đến người này tiếp đón?

Hắn đang ngạc nhiên định mở miệng thì Trầm Như Tân lại lên tiếng:

– Thứ cho ta mạo muội hỏi thêm một câu, Nhạc tiểu đệ đến đây là muốn đầu nhập Quảng Lăng Tông ta?

Nhạc Vũ chấn động, theo bản năng đáp lại:

– Chính là ý này!

– Ha hả! Đã như vậy, vậy thì mời đi cùng ta!

Trầm Như Tân đưa tay làm một thủ thế:

– Chuyện tình của ngươi bên Phù Sơn Tông thì chúng ta cũng biết đại khái. Chưa đầy mười lăm tuổi đã có tu vi Ngưng Dịch, hồn lực hạng nhất, được xưng tụng là kinh tài tuyệt diễm. Bên chúng ta cũng không cần trắc nghiệm lại!

Tâm trạng của Nhạc Vũ lúc này ngược lại bình tĩnh, với một câu “chờ đã lâu” lúc trước mà Trầm Như Tân nói thì kết quả khảo nghiệm của hắn ở Phù Sơn Tông cũng không có gì bất ngờ.

Thân là Bắc hoang nhất đẳng đại tông môn, nếu là ngay cả điểm năng lực này cũng không có, vậy thì thật khiến người ta thất vọng.

Điều hắn kỳ quái cũng chỉ là người trước mặt này làm sao lại biết được chuyện mấy ngày trước hắn đã rời đi Phù Sơn, chuyển làm đầu nhập Quảng Lăng Tông?

Là vì lão tổ tông nhà mình hay là vì tu sĩ Kim Đan họ Trần kia?

Nhưng nếu là nhân vật trọng yếu trọng yếu bậc này, Trầm Như Tân sao có thể dễ dàng tiết lộ trước mặt hắn?

– Đừng suy nghĩ nhiều! Năm xưa cao tằng tổ phụ của ngươi từng có ân với một vị trưởng lão Kim Đan của Quảng Lăng Tông ta. Lần này lão lấy phi kiếm truyền thư, nhờ vị trưởng lão kia chiếu cố cho ngươi, vì thế nên ta mới nghe qua.

Tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Nhạc Vũ, Trầm Như Tân thuận miệng giải thích một câu sau đó mang theo hắn ngự kiếm mà đi. Bất quá qua trong giây lát đã tới một thạch điện khổng lồ trong sườn núi.

Khi kiếm quang hạ xuống, Nhạc Vũ ngẩng đầu nhìn trước điện, chỉ thấy một tấm biển thếp vàng cực lớn ghi bốn chữ “ Truyền pháp tiền điện”. Trầm Như Tân mang hắn đi vào cửa điện, Nhạc Vũ cả kinh. Bên trong thạch điện rộng lớn có chừng bảy mươi thiếu niên tuổi chừng với hắn. Trên vách điện có khắc vô số văn tự. Nhìn qua giống như bích họa, nhìn kỹ lại thấy giống phù văn, trước điện và phía trên cũng đều như thế.

Những thiếu niên kia hoặc là nhìn vào hai bên tường hoặc ngồi xếp bằng trong đại điện, ánh mắt chuyên chú nhìn vào một số phù văn trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa hay lấy vũ khí tùy thân ra vũ động mấy cái.

– Môn hạ đệ tử Quảng Lăng ta cũng như đệ tử các tông môn khác. Cũng có ký danh, ngoại môn, nội môn, chân truyền, chẳng qua là về phương diện yêu cầu tư chất cao hơn. Điều duy nhất không cùng là ngoài phương diện yêu cầu tư chất thì chúng ta yêu cầu ngộ tính cực cao.

Nói đến chỗ này, Trầm Như Tân dừng lời, nhìn sang Nhạc Vũ:

– Thứ cho ta nói thẳng, với tư chất của Nhạc tiểu đệ nếu là ở tông môn khác thì chắc chắn sẽ có được tư cách đệ tử chân truyền, nhưng ở Quảng Lăng Tông ta vẫn còn kém không ít. Bất quá còn có một cơ hội, đó chính là xem lĩnh ngộ của ngươi rốt cuộc thế nào. Truyền pháp tiền điện này chính là Quảng Lăng Tông ta chuyên dùng để khảo nghiệm ngộ tính đệ tử nhập môn. Đừng xem những đồ án này bình thường, bên trong bao gồm đều là công pháp tu luyện thượng thừa cùng bí kĩ giao đấu. Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ trong đó một hai điểm thì cả đời này dùng không hết.

– Còn nếu thành tích tốt hơn thì chưa chắc không thể liệt vào đệ tử chân truyền.

Nhạc Vũ nhướng mày:

– Như vậy nếu ta không có sở đắc thì sao?.

– Không có chút nào sở đắc?.

Trầm Như Tân khẽ mỉm cười, sau đó vẻ mặt khôi phục vẻ lạnh lùng:

– Quảng Lăng tông ta vốn không thể nào vì một người tư cách bình thường mà trở mặt với một đại phái. Ngươi tuy có vị trưởng lão Kim Đan kia của chúng ta trông nom, nhưng dù sao bản thân cũng phải có giá trị.

Nhạc Vũ hít vào một hơi khí lạnh, hắn hiểu rõ ngụ ý của Trầm Như Tân. Nếu như hắn không thể ngộ ra chút gì ở đây thì chắc chắn sẽ bị Quảng Lăng Tông đuổi xuống núi.

Mà nếu hắn đoán không sai, một tháng sau bên Phù Sơn Tông chỉ sợ cũng sớm đã có người chờ ở dưới.

Bất quá Trầm Như Tân lại cười một tiếng:

– Nhạc tiểu đệ đừng để ý. Quảng Lăng Tông ta cùng phái kia bất đồng, ít nhiều cũng nói chút nhân tình.

Đã biết rõ là ngươi phải chết mà còn đuổi vào tuyệt lộ, chuyện này tông môn chúng ta không làm được. Nếu quả thật ngươi không ngộ ra cái gì thì chúng ta cũng sẽ đem ngươi tới một chỗ an toàn tránh để người của Phù Sơn Tông tìm tới.

Nhạc Vũ nghe vậy trong lòng khẽ động, ít nhiều cũng có hảo cảm với Quảng Lăng Tông. Bất quá tâm trạng hắn vẫn trầm trọng như cũ. Nếu như Trầm Như Tân nói, hắn cố nhiên có thể thoát được một mạng, nhưng nếu không có đại tông môn che chở thì bản thân hắn và Nhạc gia cũng chỉ như lục bình, chịu không được sóng gió.

Cho dù là hai mươi năm sau hắn có thành tựu thì cũng không có tiền vốn để đối chọi với tông môn khổng lồ như Phù Sơn Tông.

– Nhạc tiểu đệ, quy củ ở đây là một tháng, sau một tháng cho dù kết quả thế nào cũng phải rời đi. Danh sách đệ tử chân truyền của Quảng Lăng Tông ta mỗi mười năm chỉ có hai mươi, ngươi ở nơi này nhất định phải rất lĩnh ngộ. Về phần đồ ăn nước uống các loại thì sẽ có những đồng đạo chiếu cố, không cần lo lắng

Trầm Như Tân thông báo xong thì xoay người rời đi. Nhạc Vũ định nói điều gì nhưng cuối cùng nhưng không nói ra khỏi miệng.

Đến khi thân ảnh của Trầm Như Tân biến mất ngoài điện, Nhạc Vũ là than khẽ rồi đưa mắt nhìn lại. Đầu tiên hắn nhìn một chút những người khác trong điện, sau đó khẽ lắc đầu, hết thảy đều đang chú mục vào những bích họa. Tìm bọn hắn nói chuyện, chẳng những không có gì vui, ngược lại sẽ khơi ra oán hận.

Tiếp theo hắn vừa cẩn thận ngắm nhìn mái trần bằng đá và hai vách tường, chỉ thấy những thứ phù văn này tuy khắc theo khối nhưng mơ hồ lại có chút liên hệ.

Bất quá Nhạc Vũ cũng không từ đó nhìn ra bao nhiêu huyền hư, chỉ có thể từ từ dạo bước vào trong nhìn kỹ vào bức bích họa. Đến khi nhìn vào chỗ trong cùng thì hắn cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Lúc này Nhạc Vũ thật muốn lôi một người ra hỏi một chút, rốt cuộc bọn họ từ đó nhìn thấu cái gì? Dù sao hắn quay một vòng, cũng chưa từng nhìn ra những thứ như phù văn mà không phải là phù văn, như bích họa mà không phải là bích họa bên trong có cái gì.

Hắn trước kia tìm hiểu thứ gì, có ít nhất một phần ba dựa vào năng lực tư duy lô gic của mình ở kiếp trước, một phần ba còn lại là dựa vào là hệ thống phụ trợ trí năng tính toán, một phần cuối mới dựa vào năng lực lĩnh ngộ của chính mình. Nhưng hôm nay, bất cứ thứ nào cũng không có tác dụng.

Duy chỉ có một chút là Nhạc Vũ cũng đã nhận ra, những văn khắc này càng vào sâu trong thạch điện càng thâm ảo. Điểm này có thể nhìn thấy từ cách phân bố của của mấy thiếu niên, chủ yếu chỉ ngồi ở ngoài tiền điện, còn trong hậu điện chỉ thưa thớt mấy người.

Nhíu mày, Nhạc Vũ nghĩ thầm bản thân này chưa có sở đắc gì thì cũng không nên mơ quá xa. Vì thế hắn chọn ở giữa trung ương của thạch điện ngồi xuống. Song một canh giờ sau, Nhạc Vũ thối lui ra khỏi hơn trăm bước. Đến khi chiều tà, lúc mặt trời lặn thì Nhạc Vũ đã lui tới tiền điện đại môn, nhưng nhìn những đồ án trừu tượng kia vẫn hoàn toàn không một chút sở đắc.

Tâm tính Nhạc Vũ dù kiên nhẫn thế nào thì giờ cũng không khỏi có cảm giác nổi giận. Lúc này đã đến lúc ăn cơm tối, trong tiền điện có mấy người đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Nhạc Vũ không hiểu ra sao bên cạnh một đồ án sát vách thì cười nhẹ rồi không do dự đi qua.

Nhạc Vũ thật ra có lòng muốn thỉnh giáo mấy người này một phen, song chỉ nhìn bộ dạng bọn họ cũng biết nếu mình mở miệng chỉ rước lấy nhục mà thôi.

Bất quá bởi vậy trong lòng hắn dâng lên một luồng ngạo khí. Hắn cũng không để ý, chỉ yên lặng đi theo mấy người ra khỏi đại điện. Ở quảng trường phía trước đại điện, hai bên đều có một dãy sương phòng. Nhạc Vũ chọn lấy một gian rửa mặt rồi ngồi xuống điều tức đến khi tinh thần thanh tĩnh trở lại.

Hắn vốn định tiến vào lại thạch điện, bất quá khi nhìn thấy một phiến cẩm thạch rước quảng trường thì sắc mặt chợt biến đổi.