Chương 112: Lam Giáp Kiếm Chu

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một lúc lâu sau, những đám mây đen hội tụ trên sơn cốc bên ngoài Nhạc gia thành đã bắt đầu tản đi, cuối cùng có một đạo lôi điện màu tím đã xuyên từ trong mây xuống.

Trên mặt đất của cái sơn cốc không lớn lắm này hiện đầy những con nhện màu xám trắng. Trên khoảng đất trống không lớn có một con nhện cao tới sáu trượng, có cái đuôi màu lam khổng lồ đang chống đỡ một đạo lôi kiếp cuối cùng.

Gần bên cạnh đó là một vòng tròn khổng lồ bằng thép màu đen bao vây. Ngoài chỗ cốc khẩu đang có ba người một chim đứng yên lặng chờ chực.

Ba người kia dĩ nhiên là Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực Lâm Trác, đã trải qua mấy lần lôi kiếp, thần thức của mấy người đều đã có không ít tiến bộ. Về phần con chim kia chính là Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước tên là Sơ Tam mà Nhạc Vũ nuôi. Chỉ qua mấy ngày mà hình thể của nó đã lớn hơn không ít, lúc này cơ hồ đang ngồi bệt trên mặt đất.

Tất cả yêu thú đều tồn tại mấy phần sợ hãi với lôi kiếp, càng là yêu thú cấp thấp càng sợ hãi. Sơ Tam cũng không ngoại lệ, lúc thiên kiếp chuẩn bị giáng xuống đã quạt cánh chuẩn bị chạy trốn. Bất quá Nhạc Vũ thân chủ nhân tuyệt sẽ không lãng phí cơ hội rèn luyện tinh thần tuyệt hảo đối với sủng vật của mình nên đã sớm trói chân nó lại, phòng ngừa chạy trốn.

Qua liên tục mấy lần rèn luyện, hiệu quả quả nhiên cực tốt. Thần niệm lực của Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước so với lúc mới sinh mạnh hơn mấy lần, hiện giờ đã có thể trao đổi với hắn, thậm chí còn có thể nói rõ một số ý niệm, linh trí vượt xa những yêu thú cùng cấp.

Nhạc Vũ thấy vậy lại càng thêm hy vọng với chiến thú bản thân nuôi dưỡng này.

Vào khoảnh khắc lôi quang chói mắt bắt đầu tiêu tán thì Nhạc Vũ đem Tật Phong Bí Phù Tiễn trên người bắn ra. Ngay sau đó tay phải xuất ra một ảo ảnh nắm lấy đuôi một mũi Tật Phong Bí Phù Tiễn khác, nhanh chóng rút ra rồi giương cung bắn tiếp.

Vào nửa tháng trước, Nhạc Vũ có thể dùng Băng Tiễn Cung trong vòng mười hơi thở bắn ra liên tiếp năm lần. Hiện giờ sau khi thực lực đã tăng lên võ sư cấp năm thì có thể bắn ra liên tiếp đến bảy tám lần!

Bất quá lần này vận khí kém một chút, mặc dù đã liên tục có mấy yêu lực kết tinh thuộc tính phong nổ tung bênh cạnh con nhện lớn màu lam kia, song vào mũi tên cuối cùng thì con yêu thú cấp bốn vẫn gắng gượng vượt qua được đạo tử lôi. Chẳng những khí tức bắt đầu tăng cường mà những thương tổn cũng đã bắt đầu chữa trị, hung dữ nhìn qua bên này.

Cho dù bỏ đi mối thù bị Nhạc Vũ bắn bị thương các đốt ngón chân của nói thì một yêu thú cấp bốn vừa mới độ kiếp thành công lên cấp năm sẽ rất đói khát, thậm chí không thiếu con còn nuốt chửng bạn tình của mình.

Bất quá cũng may lần này Nhạc Vũ sớm có chuẩn bị, con nhện lớn màu lam còn chưa kịp cử động thì mấy chục gốc mây màu máu đã từ mặt đất điên cuồng chui lên trói nghiến tám cái chân của con nhện lại.

Cùng lúc đó, Lâm Trác cùng Nhiễm Lực vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đồng thời bắn tên vào những vết thương mà Nhạc Vũ đã tạo ra. Sau đó chỉ nghe một tiếng nổ mạnh rồi thân thể khổng lồ rốt cục té xuống.

Lúc này, vô luận là Lâm Trác Nhiễm Lực, hay là Nhạc Vũ cũng là thở nhẹ ra một hơi.

Bọn họ vốn đã nắm chắc thời cơ vô cùng tinh chuẩn. Song cho dù là cơ khí tinh vi hơn nữa cũng có thời điểm ngoài ý muốn. Giống như tình hình mới vừa rồi, may mắn là những Huyền Huyêt Đằng bố trí từ trước kia kịp thời phát huy tác dụng, trì hoãn được cước bộ của con nhện. Nếu không phải như thế, với lực đạo của yêu thú cấp năm đủ để lấy mạng họ trong nháy mắt, chưa kịp lấy những Bí Phù Tiễn kia bắn vào vết thương của nó.

Dù sao mọi việc cũng đã kết thúc, cả ba đều toát mồ hôi lạnh. Trước lúc phát động đám Huyền Huyêt Đằng thì Nhạc Vũ đã chôn rễ của nó cực sâu để trụ vững, son con nhện lớn này thiếu chút nữa đã bứt đứt cả đám, sức lực thật khiến cho người ta chắc lưỡi hít hà không dứt;

Mà đây mới chỉ là một con yêu thú cấp năm mới vừa tránh thoát lôi kiếp, đang ở trong giai đoạn yếu nhất, thật không biết trong thời kỳ toàn thịnh thì sẽ có lực lượng kinh khủng thế nào?

Bất quá nói lại thì mấy ngày qua thôi động cho yêu thú độ kiếp đều căn bản nguy hiểm như trứng treo đầu đẳng, không hề có ngoại lệ.

Nhạc Vũ cảm khái một hồi rồi cho Sơ Tam một viên thanh thần hoàn, chờ cho sau khi hơi khôi phục thần thức bị thương thì cho phép cất cánh khống chế động tĩnh ở vùng phụ cận.

Kế tiếp là kiểm kê chiến quả, do vì con nhện lớn đã hoàn thành đầy đủ lôi kiếp nên có được yêu đan Mộc hệ rất tròn mịn, lộ ra ánh sáng màu xanh lục, liên lạc với linh lực thiên địa càng thêm mạnh mẽ. Nếu không phải là thực lực Nhạc Vũ đã tăng lên rất lớn thì cơ hồ khó vượt qua nguy hiểm.

Sau đó là thu thập xác con nhện và một chút gai màu lam, so với trước lúc độ kiếp thì nhiều hơn một tầng ánh huỳnh quang, toàn thân sau khi hạ xuống nặng chừng hơn mười tấn.

Một chút huyết thanh màu trắng nằm trong xác nhện cũng cần bảo tồn. Yêu thú côn trùng vốn không có xương, theo như đan phương thì huyết thanh này là thứ duy nhất có thể thay thế cốt tủy yêu thú trong Dịch Nguyên Đan trung, thậm chí sau khi phục dụng còn có thể đem đến hiệu quả không lường được.

Thứ cuối cùng có giá trị chính là túi tơ chứa chất độc và châm hút trong cơ thể, những thứ này đều rất nhẹ nên dễ bảo tồn, hết thảy đều được ba người đặt trong những túi da thú sau lưng.

Khách quan mà nói, phân giải thi thể nhện nhanh hơn nhiều so với những yêu thú khác. Bất quá sau khi hoàn thành thì cả ba khó khăn lắm mới có thể bước đi, trên mầu trời lúc này đã vang lên tiếng cảng báo lanh lảnh của Sơ Tam.

Lúc bọn hắn vội vã chui qua một số sơn cốc nhỏ rồi theo đường vòng chạy ra xa thì thấy một vùng lớn dã thú đang điên cuồng chạy về cốc vừa rồi.

Bất quá xông lên phía trước lại không phải những yêu thú cấp bốn mà những con nhện màu lam lớn nhỏ khác nhau. Những con nhện này lúc trước bị Nhạc Vũ lấy một số lượng lớn huyết nhục yêu thú dẫn dụ rời đi, sau khi thiên kiếp hoàn thành thì điên cuồng chạy về sào huyệt.

Ba người nhìn nhau cười một tiếng. Sau đó thúc nhanh Long Lân Mã dưới thân, dưới sự chỉ dẫn của Sơ Tam ung dung thoát ra ngoài.

Sau khi đã tới chỗ an toàn, việc đầu tiên mà Nhạc Vũ làm ra lấy cái túi tơ ra rồi bắt đầu giũ động. Thân thể con nhện màu lam kia cực lớn nên thể tích cái túi này cũng bằng một cái bể cá ba người ôm, dịch nhờn bên trong đầy tới tám phần.

Nhạc Vũ biết vật có tên là Lam Giám Kiếm Chu được linh thú bậc cao sản sinh trong những thứ đồng loại của Đông Thắng đại lục mặc dù không coi là cực phẩm nhưng cũng là vật cao cấp. Nếu có thêm vào một chút vật liệu rồi gia công thì có thể cho ra tơ bên gấp mấy chục lần so với Huyền Huyêt Đằng.

Bất quá vật mà Nhạc Vũ hài lòng nhất cũng không phải là chút dịch nhờn gặp gió thì đông kết mà là những sợi tơ nhện còn lưu lại. Lúc kết cấu vật ký của những sợi tơ trắng nhỏ này hiện ra trong đầu hắn thì Nhạc Vũ bất giác khẽ nhíu mày.

Theo như suy nghĩ của hắn thì muốn dùng những đặc điểm kết cấu tương đối ưu dị của Lam Giáp Kiếm Chu này dung nhập vào trong Huyền Huyêt Đằng, bất quá xem ra mục tiêu này hiện giờ chỉ sợ rất khó đạt được.

Chuyên nghành kiếp trước của hắn chính là bảo vệ sức khoẻ y học, nên đối với thực vật chỉ hiểu được một chút nguyên lý bên ngoài mà thôi, có thể đạt được hiệu quả hay không thì phải xem vận khí hắn thế nào.

Đang trầm tư thì Nhiễm Lực lên tiếng.

– Thiếu gia, đây đã là con thứ năm rồi, chung quanh đây chỉ sợ cũng không tìm được con yêu thú cấp bốn nào có tuổi thọ trăm năm trở lên nữa, ta thấy cũng là lúc nên trở về thôi. Hiện giờ chắc phu nhân cũng đã lo lắng rồi.

Nhạc Vũ nghe vậy khẽ lắc đầu, cầm túi tơ kia cẩn thận gói kỹ lại. Sau đó nhìn về Nhạc gia thành phía đằng xa, khuôn mặt hiện vẻ do dự.

Lúc trước bởi vì lo lắng thiên kiếp sẽ khiến cho những thế lực quanh Nhạc gia thành hoài nghi nên sau khi ra khỏi thành là cả bọn chạy cả đêm tới chỗ này cũng mất ba ngày sức ngựa.

Theo như bản đồ mà Nhạc Vũ xem trong Tàng thư lâu thì trong ba trăm dặm chung quanh đây cũng không có bất kỳ thôn trang và thành trấn nào tồn tại. Cho dù có thiên kiếp dẫn xuống thì cũng không cần lo lắng người nào nhìn thấy.

Nhưng cho dù là yêu thú hoạt động trong khu vực đông đúc nhất mà nói thì tới lúc quan trọng độ kiếp cũng chỉ mấy chục con mà thôi. Loài thú luôn có quy tắc tôn trọng kẻ mạnh nên sống khá xa nhau. Khu vực này tuy hiếm có thợ săn đi ngang qua nhưng cũng không nhiều yêu thú cấp bốn.

Bỏ qua những con Sơ Tam không thể tìm được cùng với những con không thích hợp thì những con còn lại đều bị ba người bọn hắn trong mấy ngày giết hết.

Nhạc Vũ sở dĩ do dự cũng không phải là không có yêu thú cấp bốn phù hợp và Nhạc Trương Thị lo lắng mà là do trong túi đã không có đủ yêu lực kết tinh.

Lần này mãi cho đến khi ra khỏi thành. Nhạc Vũ cũng không thể thu thập đầy đủ yêu lực kết tinh. Bất quá cuối cùng hắn vẫn thông qua một loại phương thức khác thu vào tay.

Số yêu lực kết tinh này cũng giống như linh dược, hắn quan tâm đến số đang cất trong kho của dòng họ.

Những yêu thú cấp bốn xung quanh Nhạc gia thành bao năm qua cũng bị săn giết không ít, song rất ít khi bọn họ dùng đến yêu lực kết tinh. Cho dù để chế tạo những linh hoàn có thuộc tính khác nhau thì người sử dụng cũng sẽ suy nghĩ đến an toàn mà chỉ sử dụng đến kết tinh cấp ba mà thôi, số còn lại đều cất trong kho, tích lũy dần bao năm qua cũng đến ba bốn ngàn viên