Chương 193: Tịch Quyển Nhất Không!

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lực lượng cải thiện thể chất Huyền Sát Tiên Thi, hơn nữa lấy ra một phần rất nhỉ lưu động trong các kinh mạch nhỏ, hình thành một thứ tương tự với lân giáp của yêu thú cao cấp hoặc phù văn trên đồ án.

Điều này nếu diễn ra với người sống sẽ đau đớn vô cùng song Mục Hi Ngọc giờ phút này đã sớm không có cảm giác đau, pháp lực toàn thân tuy có bảo tồn nhưng cũng đã Định minh châu mạnh mẽ thay đổi lộ tuyến lưu chuyển nên những phù văn dưới da này cũng không có gì đáng ngại.

Do đó hiện giờ lực phòng ngự của thân thể Mục Hi Ngọc trực tiếp tăng lên khiến ngay cả linh binh nhị thập cấp cũng đâm không thủng.

Nhạc Vũ nghĩ thầm có thời gian thì nên nghiên cứu kết cấu và nguyên lý của Định minh châu, để xem rốt cuộc nó lấy lực lượng ra từ đâu, thoạt nhìn thì hình như là từ một không gian khác.

Bất quá với tu vi trước mắt, muốn hoàn thành nguyện vọng này sợ rằng phải mấy hoặc mười năm sau mới có thể hoàn thành.

Huyền Sát Luyện Thi cũng có nói, sau khi U Định Minh Châu bị tế luyện đến tam phẩm thì sẽ sáng tạo ra một không gian đem sát thi nhập vào trong đó. Vào đến không gian này thì Huyền Sát Tiên Thi vẫn có thể thông qua Thông U Định Minh để liên lạc, tùy thời có thể vượt qua thời không, xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Đáng tiếc là hiểu biết về phép tắc của thế giới này chỉ mới dừng lại ở việc miễn cưỡng dẫn động linh lực thiên địa mà thôi. Huyền Sát Luyện Thi từ đầu tới cuối cũng không giải thích với những ấn phù khắc trong Thông U Định Minh. Nhạc Vũ trước mắt cũng chỉ có thể án theo từng bước tu luyện.

Bất quá ở phương diện này hắn cũng đã chiếm đại tiện nghi. Thông U Định Minh châu vốn là vật đệ nhất phẩm, có thể liên lạc trong không gian hư vô, đoán chừng chỉ cần hắn hoàn thành từ ba đến năm tầng ấn phù nữa thì sẽ xuất hiện năng lực này.

Cười khẽ vẻ mong đợi, Nhạc Vũ lấy từ không gian trữ vật ra một ít sợi tơ lục phẩm quấn chặt lấy Thông U Châu, thoạt nhìn rất giống một cái dây chuyền thời thượng rồi đeo vào trước cổ.

Thông U Châu là vật mấu chốt để hắn khống chế Huyền Sát Tiên Thi, ngàn vạn lần không thể đánh rớt, Nhạc Vũ tất nhiên sẽ cực kỳ coi trọng.

Nghe nói đến sau Kim Đan kỳ, một số huyền binh pháp bảo trọng yếu sẽ có thể dùng phương pháp tương tự với không gian trữ vật, cất giấu trong nội không gian của bản thân. Bất quá hiện giờ hắn cũng chỉ có thể dùng biện pháp này. Cũng may viên Thông U Châu này tuy là vật nhất phẩm nhưng bản thân cũng là bất hiện sơn bất lộ thủy, dao động linh lực biên độ không lớn, cũng không cần sợ những người khác có thể phát hiện.

Sau khi xử lý xong những thứ này, Nhạc Vũ nhanh chóng bước tới chỗ Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến đang nằm. Lúc hắn chia ra phân tích cơ thể hai người thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói mới vừa rồi cũng cảm giác bọn họ hẳn là không có gì đáng ngại, bất quá trong nội tâm vẫn có chút lo lắng. Lần này đúng là nhờ vào hai tiểu tử, nếu bọn họ không phải kịp thời dùng đến hai kiếm phù kia thì chắc hắn cũng sẽ không trụ được cho đến khi Mục Hi Ngọc tiêu hao hết chân lực.

Sau khi Nhạc Vũ châm cứu một lúc thì cả hai đều tỉnh lại. Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực nhìn thấy Mục Hi Ngọc đang đứng nơi xa thì sợ hết hồn.

– Thiếu gia, ngươi đáp ứng nàng gia nhập Thái Huyền môn?

Sắc mặt Nhiễm Lực ảm đạm, nếu Mục Hi Ngọc đứng đó mà bọn họ còn sống vậy thì cũng chỉ có thể có khả năng này. Tuy nói cử động lần này là bảo toàn tính mạng nhưng trong lòng Nhiễm Lực vẫn cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

– Nghĩ đi đâu vậy!

Nhạc Vũ dở khóc dở cười rồi dùng ngón tay gõ mạnh vào đầu Nhiễm Lực, sau đó trầm ngâm quay đầu về Mục Hi Ngọc:

– Cõi đời này đã không có Mục Hi Ngọc, sau này cũng chỉ có Chiến Tuyết, là Chiến Tuyết, Huyền Sát Tiên Thi của ta.

– Huyền Sát Tiên Thi? Chiến Tuyết?

Nhạc Băng Thiến ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của Nhạc Vũ. Mục Hi Ngọc cơ hồ cả người đều là đỏ lòm huyết sắc, bất quá những chỗ không dính máu vẫn trắng như tuyết. Nhớ lại hình ảnh như chiến thần của nữ nhân này trước kia, Nhạc Băng Thiến bất giác rùng mình một cái.

– Tiểu Vũ, huynh nhìn nàng có giống một người chết không?

Nhạc Băng Thiến vừa sờ sờ da thịt Mục Hi Ngọc, cảm giác ghen tỵ với da thịt mềm nhẵn, hơn nữa nhiệt độ cũng hết sức bình thường.

Nhạc Vũ im lặng, Mục Hi Ngọc lúc này, hoặc nói là Chiến Tuyết còn đẹp hơn khi nàng sống ba phần. Chẳng qua chỉ có ánh mắt vô hồn kia làm nàng không có khí chất bạo liệt khi còn sống.

Nghĩ tới Huyền Sát Luyện Thi cũng không bị Mặc Quan Lan xem là bàng môn tả đạo, ngược lại còn sùng bái, hiện giờ chỉ nhìn Mục Hi Ngọc đã thấy bất phàm.

Huyền Sát Tiên Thi, đúng là rất xứng với chữ Tiên.

– Chỉ là không biết lực chiến đấu sát thi rốt cuộc như thế nào, mình cũng không cầu cái gì Linh Hư cảnh đỉnh cấp, chỉ cần nếu lộ ra dịch dung vẫn có thể chạy khỏi tay những tán tu lẫn Phù Sơn Tông và Ngọc Hoàng Tông là được.

Có thể độc chiếm tàng trân của Tĩnh Hải Tông, Nhạc Vũ hoàn toàn không có ý định đem hiến tặng cho Phù Sơn Tông. Hắn chẳng bao giờ phủ nhận tính ích kỷ của mình. Biệt phủ này là do hắn quên mình đổi lấy, tại sao phải tặng cho người khác? Còn che chở của lão tổ tông kia cùng Phù Sơn Tông những năm gần đây đối với Nhạc gia thì ngày sau sẽ lấy phương pháp khác hoàn lại.

Bất quá khi nhớ tới con li giao kia, Nhạc Vũ lại chợt nhớ đến mộc bài mà Tĩnh Hải Tông chế phục nó. Tuy hắn không thể nào sử dụng nhưng để Chiến Tuyết dùng vừa lúc thích hợp. Từ khi thần hồn nàng bị Định minh châu thu nạp thì hồn lực không những không giảm mà ngược lại tăng cường không ít.

Nhạc Vũ mặc dù cảm giác vẫn còn có chút mạo hiểm nhưng cũng quyết định thử một lần. Hắn lập tức lấy ra một tấm mộc bài rồi lệnh cho Chiến Tuyết cắn một giọt máu tươi nhỏ vào. Trong lòng quyết định chủ ý, nếu là thật sự không được thì sẽ phá hủy mộc bài này, miễn cho con súc sinh kia gây thương tích cho sát thi.

Bất quá khi hắn mang theo Chiến Tuyết thì dễ dàng áp chế li giao dưới bến tàu. Ước chừng qua mấy trăm năm nên con li giao cũng đã suy yếu đi rất nhiều, chỉ chống cự được một lát rồi cúp đuôi nằm yên, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin.

Nhạc Vũ thấy thế không khỏi cười lạnh, biết súc sinh kia chẳng qua là tạm thời tâm phục. Một khi khôi phục thực lực thì nhất định sẽ phản kháng, với thực lực hiện giờ của mình không thể áp chế. Bất quá yêu thú cấp tám này ở đây thì kế hoạch thoát khỏi biệt phủ của hắn lại càng thêm hoàn mỹ vô khuyết.

Một ngày sau đó, ba người dùng cả vào việc thu hết bảo vật trong biệt phủ. Mục Hi Ngọc cùng Sa Thiên Quân đều sở hữu nhẫn trữ vật phẩm cấp không thấp, bên trong ngoài tàng trân phong phú giá trị rất lớn thì cũng đủ không gian cho bọn họ chứa hết các trân quý trong biệt phủ.

Tổng cộng thể tích gần một trăm bốn mươi khối đã đủ để chuyển hết những thứ trọng yếu của biệt phủ vào đây. Đầu tiên dĩ nhiên là tàng thư trong Tàng Đan Quán, tuy hiện giờ không có tác dụng tăng lên thực lực nhưng trong mắt Nhạc Vũ còn quan trọng hơn cả các bảo vật khác. Về phần những tài liệu quý giá và pháp bảo thì cũng không hề lưu lại thứ gì.

Duy chỉ có đáng tiếc là những linh thảo linh mộc mấy trăm năm trên quảng trường thì cho dù hắn xê dịch không gian kiểu gì cũng chỉ có thể mang theo một phần rất nhỏ trong đó.

Những thứ còn dư lai, Nhạc Vũ cũng không muốn để cho bất cứ kẻ nào dùng, cho Nhiễm Lực dùng Hỏa Vân Thuật châm vài mồi lửa đốt hết thành tro, ngay cả thanh linh thạch nhũ có thể tích khổng lồ cũng bị hắn bứng vào trong trữ vật. Biết đâu sau này nếu hắn có thể tìm được một chỗ linh địa tương tự với biệt phủ Tĩnh Hải Tông, bày ra trận pháp tương ứng, biết đâu lại có thể thu hoạch ngọc dịch nhiều hơn.

Hắn chỉ lưu lại mười mấy loại dược vật có thể dùng cho Trữ Vân. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì Nhạc Vũ đều coi trọng nhất là danh dự. Cho dù bản thân không muốn thì hắn vẫn để lại những linh dược này cho Trữ Vân, nhưng cũng không có hứng thú luyện thành đan cho người này, càng không có hứng thú tự mình đem những đồ này đưa đến cho Trữ Vân.

Người nọ rốt cuộc có thể nắm bắt tới tay hay không, có thể thuận lợi luyện chế ra đan dược thì còn phải nhìn xem cơ duyên của hắn.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì Nhạc Vũ đi tới chỗ thủy kính của pháp trận hạch tâm. Sau khi lấy ra khối hồn ngọc tứ phẩm, hắn liếc nhìn đám người Trữ Vân và môn hạ Thái Huyền môn đã sắp tiến vào cửa động phủ, trong lòng khẽ cười lạnh. Hắn đã đáp ứng Mục Hi Ngọc, đem dược vật trị liệu thương thế cho trữ Vân lưu lại nhưng cũng không hứa hẹn sẽ không giết người này. Ngày sau nếu có duyên nhìn thấy, sớm muộn sẽ tính sổ chuyện nhục nhã ngày đó.

Không do dự nữa, Nhạc Vũ thọc tay vào ngân kính lấy ra khối hồn ngọc. Sau khi pháp trận hộ sơn tan rã thì cầm nốt mấy khối linh thạch nhang chóng trở lại bến tàu nơi mọi người đang đợi trong cơ thể Côn Bằng.

Sau khi đã yên vị trong Côn Bằng, hắn lệnh cho Chiến Tuyết dùng Thiên Ti Tuyết Kiếm cắt đứt hết những xiềng xích của con Li Giao. Sau khi bỏ được trói buộc, con li giao hưng phấn gào thét khiến nước hồ tăng thêm sáu thước. Sau đó nó nhân cơ hội này lao vào trong con sông ngầm.

Nhạc Vũ đã sớm có sở liệu, điều khiển Côn Bằng nắm lấy sợi xích đứt còn buộc trên cơ thể li giao, cứ thể theo sau nó lao ra khỏi hồ nước.