Chương 928: Bất Cáo Nhi Thủ

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Yến hội bên kia còn chưa chấm dứt sao đã có người phương nào đến đây.

Nơi này linh trận dày đặc, lại có một vị Thái Thanh Huyền Tiên tọa trấn nên hồn niệm Nhạc Vũ cũng không dám thăm dò quá xa, đến khi hai người lần lượt tiến vào dưới lầu thì hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng tế Hi Hoàng kính lên đỉnh đầu, nhờ gia nhập thêm một phiến tàn kính nên huyễn thuật lúc này càng thêm cường hoành.

Hắn còn đang do dự có nên tìm một chỗ bên trong lầu các để nấp hay không thì bên dưới đã có một đạo hồn niệm cực lớn quét ngang, xẹt qua đầu Nhạc Vũ nhưng không có cảm giác về lại nhanh chóng rút đi như thủy triều.

Sau đó một pháp chướng mở ra, mượn lực linh trận phong cấm nơi này bao phủ toàn bộ tàng bảo lâu.

Nhạc Vũ hơi nhướng mày, xem tình hình này hai người bên dưới nhất định là có chuyện bí mật chứ không phải đến vì kỳ trân và linh bảo, nếu là như thế lại không cần khẩn trương.

Quả nhiên hai người bên dưới cũng không có ý đi lên lầu, thậm chí còn không chú ý đến sự mất tích của Côn Luân tàn kính cùng Huyền Thủy Thiên Linh Châu mà đứng gần cửa ra vào của tầng thứ nhất.

Sau đó nghe một thanh âm già nua nói:

– Tiểu chủ nhân gần đây có tốt không? Gần đây lão nô ngày ngày đều lo lắng tiểu chủ nhân ở Đông Hải sẽ bị người ăn hiếp.

Nhạc Vũ bất giác nhếch miệng, nhận ra thanh âm người này chính là vị quản sự đã từng gặp qua ở cửa cung.

Có thể nhận thấy ngữ khí của người này cực kỳ kính cẩn với tên còn lại.

Sau một lát lại nghe một thanh âm còn trẻ cười khổ đáp:

– Cô mẫu đối đãi ta không tệ, chưa bao giờ để thiếu ăn mặc, mấ vị biểu huynh cũng đối xử ta tận lực, cần gì đều có. Hơn nữa Linh Bá này, về sau đừng gọi ta là chủ nhân. Ta và ngươi hiện giờ đã không phải là chủ tớ, năm đó phụ vương ta cũng đã muốn dùng lễ thúc bá đối đãi.

– Cái gì cần có đều có sao? Hắc hắc! Chỉ sợ chưa hẳn!

Linh Bá cười lạnh, cũng không hỏi thêm rồi nói:

– Lão chủ nhân có mấy lần đại ân cứu mạng, cũng nhờ lão nhân gia nên ta mới có tu vi hiện giờ. Hiện giờ ta không ở bên cạnh ngài nên chỉ biết thiếu chủ là chủ nhân, chuyện này không cần nói thêm.

Người trẻ tuổi kia than nhẹ nhưng cũng không mở miệng, tiếp đó lại nghe Linh Bá hỏi:

– Chân Hoa công chúa có được huyết mạch phụ mẫu nên là thân thể Thần Long thế gian ít có, đối với thiếu chủ rất có ích. Hôm nay mẫu thân nàng vì chọn rể là tinh anh trong các chi mạch long tộc, vì sao thiếu chủ không nói một lời, lại còn có ý tránh né?

Dưới lầu vẫn yên lặng nhưng Nhạc Vũ ẩn ước cảm giác được ý bất đắc dĩ trên mặt người trẻ tuổi kia.

Sau một lát, thần sắc Linh Bá càng phát âm trầm:

– Là cô mẫu nhắn nhủ Thiếu chủ không thể tranh giành với mấy đường huynh?

Người tuổi trẻ kia nghe vậy thì không trầm mặc nữa mà lên tiếng nói:

– Xác thực là từng có ám chỉ nhưng chưa từng nói rõ! Bất quá cô mẫu nói nếu như chuyện thành thì sẽ cho ta chỗ tốt, còn nói với thiên phú Thái Thượng Diệt Độ Huyền Li Pháp chưa chắc đã được Tây Hải để vào mắt.

– Chưa hẳn để vào mắt? Nhất mạch đại thần thông của lão chủ nhân khống chế đại đạo không gian, chính là thần thông đại đạo tối đỉnh cấp của Long tộc ta! Vào lúc Thái Thượng Diệt Độ Huyền Li Pháp cực thịnh thì có ai trong Long tộc không ao ước? Tây Hải nhất mạch hắn cũng có tư cách không để vào mắt?

Linh Bá cười nhạo một tiếng rồi nói vẻ âm lãnh:

– Về phần chỗ tốt mà cô mẫu của ngài nói! Thế gian này lại có thứ gì tốt hơn nguyên âm Chân Hoa?

Nếu là có thể để cho Ngao Nhuận lấy được thì có thể dựa vào đó đoạt vị của cha ngươi.

Càng có thể chiết xuất huyết mạch tiến đến siêu giai. Tiểu chủ nhân, ta há không biết ủy khuất oán hận của ngươi những năm qua, sao có thể dấu diếm.

Người trẻ tuổi kia trầm mặc một lát rồi cười tự giễu:

– Oán hận thì như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể làm được gì bọn họ, hiện giờ dù ta có cố tình lấy lòng Chân Hoa thì cũng bị mấy vị đường huynh cản trở, nếu là chuyện không thành thì sau này càng thêm khổ sở. Hơn nữa ta thấy Chân Hoa cũng không có tình ý.

Nhạc Vũ nghe vậy cười khẽ, thầm nghĩ nguyên lai không chỉ Nhân tộc mà ngay cả Long tộc cũng là như thế! Cho dù cùng huyết mạch cũng có chỗ xung đột lợi ích.

Không trách từ sau khi Đế Tuấn vẫn lạc thì Yêu tộc nhất mạch liền bị Nhân tộc áp chế, Long tộc tứ hải tuy là tài hùng thế đại nhưng thủy chung không có lực tranh giành với Nhân tộc.

Hắn không muốn nghe thêm nên sau khi Hà Đồ Lạc Thư nhập vào thần hồn thì tiến về một chiếc bàn khác, vừa mới chuẩn bị ghi lại bản vẽ kim chỉ nam thì lại nghe thanh âm già nua kia nói

:

– Tiểu thiếu gia nói cũng phải! Đã không thể đi theo chính đạo thì đi theo tà đạo. Mấy ngày trước Chân Hoa đã từng xin lão nô trợ giúp nàng xuất cung về hướng đông tới Côn Luân chơi một chuyến, nói là để quan lãm Cửu Liên Tỏa Tâm đại trận ở đó một phen.

Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, ngữ khí lão giả lúc này vô cùng âm lãnh, cơ hồ không cần suy đoán cũng biết chủ ý của người này.

Hắn nhìn lại chiếc bàn bên trái, trên đó chính là Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm đại trận, năm xưa được Đông Vương đứng đầu vạn tiên dùng với Côn Luân kính để kháng độc nhị tộc Vu Yêu qua chín ngày mới không địch nổi thân vẫn.

Chẳng lẽ trên đỉnh Đông Côn Luân vẫn còn bảo tồn tàn trận

Người tuổi trẻ kia nghe vậy cũng hít vào một ngụm hơi lạnh rồi lắc đầu:

– Việc này không ổn, ta và ngươi sao có thể đi làm chuyện xấu xa này, cho dù việc thành thì cũng không tránh khỏi Ngao Nhuận nổi trận lôi đình. Khi đó ta và ngươi đều lành ít dữ nhiều.

– Đại trượng phu làm việc không cần câu nệ tiểu tiết!

Linh Bá vẫn thản nhiên:

– Trận đồ Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm đại trận là do một đường huynh của ngươi đưa tới, tựa hồ muốn dẫn Chân Hoa ra ngoài, chắc Ngao Nhuận cũng không trách đến ngươi, tiểu chủ nhân cũng không cần làm ác nhân, ngược lại có thể cứu Chân Hoa một mạng.

Người tuổi trẻ kia chần chừ một lát, Linh Bá rồi lại nói tiếp:

– Hơn nữa dù Ngao Nhuận phát giác thì như thế nào? Lấy được tinh hoa nguyên âm liền thuộc về siêu giai, được tứ linh đứng đầu ủng hộ, Ngao Nhuận dám động thủ không? Ngoại trừ đem Chân Hoa gả cho ngươi thì hắn đâu còn cách gì, cùng lắm thì lão phu chịu khổ da thịt một chút.

Dưới lầu yên lặng một hồi, người tuổi trẻ cũng không bác bỏ mà nói sang chuyện khác.

Linh Bá cũng không hối thúc, hỏi han thêm một hồi rồi chia tay.

Sau một lát, Nhạc Vũ bước xuống nhìn chỗ cửa ra vào không khỏi hơi lắc đầu. Tiếp đó hắn không chút khách khí lấy đi chừng phân nửa linh bảo, cũng không phải hắn không muốn lấy thêm nhưng trong đó rất nhiều thứ không thể lộ ra, lấy nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Mục đích hắn lấy là để che lấp việc Côn Luân tàn kính cùng Huyền Thủy Thiên Linh Châu mất tích mà thôi, mất nhiều thứ như vậy thì người ngoài cũng khó nghĩ đến chuyện liên quan đến hắn.

Bất quá Nhạc Vũ lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

– Tội quá! Tội quá! Hôm nay cho ta mượn những tàng trân này dùng một lát, ngày sau Nhạc Vũ nhất định sẽ vì ngươi tiêu tai giải nạn. Những vật này cũng sẽ trả lại gấp ba, coi như thiếu nợ Tây Hải Long tộc ngươi một phần nhân quả.

Tự an ủi một phen nhưng trong lòng Nhạc Vũ cũng thấy xấu hổ. Chuyện hôm nay dù nhìn thế nào cũng không thể coi là mượn, phải nói là cướp đoạt mới đúng. Mới mấy hôm trước hắn còn mắng người ta không nói mà lấy là giặc, nào ngờ hôm nay cũng làm chuyện tương tự.

Bất quá nhất mạch Tây Hải Long tộc đem nhiều linh trân cất trong bảo các như thế rồi lại không dùng đến thật khiến cho người ta sinh oán hận.

Côn Luân Kính quan hệ đến kiện Hồng Mông chí bảo trong cơ thể nên hắn không thể không lấy.

Trên mặt hơi thẹn thùng, Nhạc Vũ bước ra ngoài cửa, trong lòng có tật nên cũng không chờ yến hội kết thúc tiến thẳng ra ngoài điện.

Có thêm một tấm tàn phiến Côn Luân Kính nên chướng nhãn pháp càng thần kỳ, đi ra đến ngoài cung không hề có người phát giác.

Nhạc Vũ lúc này đã thoáng nhẹ nhõm, bên ngoài cũng có ngàn vạn hải tộc nhưng không có mấy kẻ lợi hại nên không cần lo lắng.

Quả nhiên sau đó hắn một đường thuận lợi ra khỏi Tây Hải Long thành.

Suy nghĩ chốc lát rồi, Nhạc Vũ cũng không như vậy rời đi. Tới một chỗ cách thành mười vạn dặm thì đánh ra mấy ngàn viên tiên thạch bố trí ra

Một Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm trận tàn khuyết rồi đem Hi Hoàng kính đặt ở mắt trận.

Trận này quả nhiênthần kỳ vô cùng, nếu không phải tự tay Nhạc Vũ bố trí thì ngay bản thân cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.

Ngồi nhập định tu hành trong trận chừng bốn canh giờ thì quả nhiên hắn thấy một số xa giá ngọc liễn từ long thành bay ra. Tình hình này chắc yến hội đã hoàn tất nên những hậu bối Long tộc này đang lần lượt trở về.

Đợi thêm hai ngày thì toàn bộ khung cảnh Tây Hải Long thành đều sôi lên sùng sục.

Vô số yêu binh Hải tộc từ trong thành rầm rộ kéo ra tuần xét khắp nơi, thần sắc đằng đằng cơ hồ lật tung cả đáy biển.

– Đến lúc này mới phát giác không chê quá muộn?

Nhạc Vũ mỉm cười, tiếp đó lại cảm giác mấy luồng thần niệm còn vượt xa Linh Bá từ trong thành quét ra đến ngàn vặn dặm.

Hắn hơi lo sợ, nhắm mắt tĩnh tọa không dám có một chút ý niệm, biết bảy vị Thái Ất Chân Tiên trong Long thành đã bắt đầu tầm nã.

Cũng may còn có thêm trận đồ Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm trận, nếu không chỉ với Hi Hoàng tàn kính sợ là đã bị phát hiện.

Cơ hồ cùng một thời gian, thì một phụ nhân mặt mày tái nhợt tiến vào tàng bảo lâu mà Nhạc Vũ vừa đi ra, bên cạnh bà chính là Chân Hoa công chúa.