Chương 510: Yêu Tiên Đoạn Chi

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lực hồn sát lan tràn khắp nơi trong vòng mười dặm, những cỏ cây may mắn sống sót đều héo rũ vàng úa.

Một lượng lớn Huyền sát Chiến Ma chân khí màu đỏ quấn quanh trên người Chiến Tuyết rồi phóng lên trời, có vài phần giống như yêu khí che trời lúc yêu tiên xuất thế.

Nhạc Vũ tập trung toàn bộ tinh thần đem mấy đạo phù triện cuối cùng đánh vào Định Minh châu. Tương ứng sau đó, kim đan trong đan điền của Chiến Tuyết hấp thu đầy đủ dược lực bắn đầu dần biến hóa, huyền sát Chiến Ma chân khí màu đỏ cũng bắt đầu co rút lại một vòng, biến đổi về chất. Sau một hồi thống khổ, màu đỏ này càng sâu thêm một tầng, thanh thế khí diễm màu đỏ nhảy múa cuồng loạn quanh người Chiến Tuyết càng bành trướng mấy phần.

Nhạc Vũ thấy thế ngưng mày, có chút kinh hỉ lại có chút bất đắc dĩ. Sau khi ăn vào Vô Cực linh đan cùng với dược phương cải tiến, huyền sát Chiến Ma chân khí của Chiến Tuyết quả nhiên là có chút bất đồng với trước, càng thêm tinh khiết lẫn cường đại hơn so với Huyền Sát Luyện Thi.

Chỉ là việc đề cao hai tầng cấp dựa vào lực Vô Cực linh đan khiến ngay cả Chiến Tuyết cũng không cách nào khống chế chuẩn xác lực lượng bản thân, khiến cho một phần Chiến Ma chân khí vừa gia tăng tiết lộ tại bên ngoài.

– Lực lượng thân thể là 1500 thạch lực, pháp lực cũng gia tăng đến 3800 thạch lực! Cả hai tương hợp đạt đến một vạn sáu ngàn thạch lực. Đã có lực kháng những Nguyên Anh trung kỳ bình thường. Điều càng khó được là trong thần hồn Tuyết Nhi đã có thêm nhiều điểm dương tính, nhất định là càng có nắm chắc. Điều đáng tiếc là chưa gom góp đủ dược vật trùng kích tầng thứ mười ba. Nếu có thể ở chỗ này tiến thêm một bước, khi đó thực lực Chiến Tuyết chẳng những có thể biến hóa thêm một lần về chất mà còn có khả năng một đại thần thông của Huyền Sát Luyện Thi!

Nhạc Vũ thầm tiếc rẻ, cũng biết trong vài thập niên nữa thực lực của Chiến Tuyết chỉ có thể đứng yên. Huyền sát Chiến Ma chân khí không cách nào để tăng lên, ngay cả hội tụ vu lực cũng chỉ có thể tích lũy theo thời gian bình thường bên ngoài.

Bất quá chuyện này cũng không có cách nào, trừ phi là hắn tìm được cách khác thay thế.

Lại nói tiếp, hắn cũng cực mong muốn nhìn một chút xem uy lực thần thông của Huyền sát chiến ma chân khí rốt cuộc thế nào?

Lúc trước một Huyền Sát Luyện Thi được Mặc Quan Lan khen ngợi đã từng dùng thần hồn không hoàn mỹ đánh cho Mặc Quan Lan đã tới Đại Thừa trọng thương. Lúc đầu Nhạc Vũ còn cho là bình thường, coi như là chênh lệch giữa Nguyên Anh tu sĩ cùng Đại Thừa tu sĩ.

Nhưng kể từ sau khi biết Mặc Quan Lan đã từng tung hoành thiên hạ, thế gian không có địch thủ thì mới giật mình. Thực lực của Mặc Quan Lan đâu phải để Đại Thừa tu sĩ bình thường có thể so sánh? Vì thế càng khiến hắn chờ mong với Huyền Sát Luyện Thi.

– Lục phẩm tử tâm liên, thế gian này thực còn có vật ấy? Mặc dù thực sự có cũng chẳng đến phần mình.

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, đây là thánh vật đạo giáo. Trong mấy vị đạo tổ thượng cổ từng có một linh bảo tiên thiên tuyệt đỉnh là Thập nhị phẩm công đức kim liên, dược lực cực kỳ thần diệu.

Lục phẩm tử tâm liên là loại sen có linh lực tối cao mà linh mạch thế gian có thể tạo ra.

Kỳ thật nếu chỉ là vật ấy có thuộc tính tương hợp với Huyền sát Chiến Ma thì cũng thôi, hắn tự tin chỉ cần một thời gian ngắn có thể tìm được đầy đủ dược vật thay thế. Nhưng thứ này liên quan tới thần thông đằng sau nên Nhạc Vũ thở dài một tiếng, tạm thời để xuống. Sau đó hắn nhìn lại thân thể, miệng vết thương trên tay phải đã hoàn toàn khép lại, vết thương trên ngực tuy còn chưa hoàn toàn khép lại nhưng cũng không ảnh hưởng chiến đấu.

– Kinh mạch Sơ Tam đã được trọng tổ gần xong, có thể hoàn thành trong túi đại linh thú. Đằng Huyền cũng gần có thể khống chế yêu lực. Ở đây đã nửa năm, cũng nên li khai. Chắc người dưới kia cũng không giữ được bình tĩnh.

Hắn dùng thần hồn thăm dò khắp nơi một phen thì phát hiện quanh trăm dặm không có một bóng dáng tu sĩ nào. Nhạc Vũ cười nhẹ phất tay đem Sơ Tam cùng Đằng Huyền thu vào Tu Di Giới, sau đó nắm lấy tay Chiến Tuyết bay đến đỉnh núi đối diện.

Nơi này cũng bị Nhạc Vũ động qua thủ cước, tuy là không cách nào khống chế nhưng cũng có thể tránh vu trận tại đây công kích.

Lên đến đỉnh núi, Nhạc Vũ thoáng chần chừ rồi liên tiếp đánh ra ấn quyết. Chiến Tuyết cũng ẩn ước đoán được ý định của chủ nhân nên lấy ra Bạch Đế kiếm cùng với thập ngự Phục Ma Kiếm trận trận đồ ngăn chặn trước người Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ thầm lắc đầu, kỳ thật yêu tiên nếu thật muốn động tay thì dù hai người bọn họ cũng không thể chống lại. Nếu muốn bảo vệ tính mạng phải xem vào vào chút thủ đoạn hắn bố trí trước kia.

Theo từng đạo Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Luân Ấn đánh ra, đại trận do Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm phối hợp với linh thạch dần hội tụ linh lực khổng lồ.

Một lát sau, yêu lực cường hoành phô thiên cái kèm theo vô số cự mộc màu đỏ đen theo đó ngoi lên.

Nhạc Vũ mặt không đổi sắc, chỉ tiếp tục thôi động ấn quyết khiến cho linh trận đối diện hội tụ nhiều linh lực hơn nữa, sau đó bắt đầu ảnh hưởng vu trận khổng lồ sâu trong lòng đất.

Sau nửa khắc, phía dưới không có phản ứng, ngược lại linh thạch do Nhạc Vũ bố trí bắt đầu vỡ vụn từng viên.

Nhạc Vũ mặt không biểu tình, hồn thức của hắn hiện giờ cũng không thể thăm dò vào đến dưới nền đất.

Hắn cũng chỉ thầm tiếc nuối, linh trận này hắn bố trí theo trận đồ trong Hiên Viên Phá trận lục, thêm vào chút biến hóa. Trên lý luận mà nói, có thể tạo thành ảnh hưởng và quấy nhiễu không đồng nhất đối với bất kỳ vu trận nào.

Chỉ là xem tình hình này, linh trận còn chưa đủ để phá vỡ phong ấn bên dưới.

Đối với điều này, Nhạc Vũ ngược lại cảm giác ít nhiều may mắn. Chỉ với thực lực biểu hiện đã mạnh mẽ như thế. Nếu như hoàn toàn thoát thân thì không biết khủng bố đến mức nào?

Lúc này hắn đã thủ ước, tận lực cố gắng. Gia hỏa kia không nắm được cơ hội vậy thì hồn thệ cũng không thể nào ước thúc hắn.

Đúng lúc này, Nhạc Vũ đột ngột biến sắc. Chỉ thấy linh thạch bên kia đổ vỡ phần lớn, thân núi lắc lư, bùn đất núi đá trôi xuống ào ạt, cả ngọn núi như muốn nứt toác.

– Có thể thật sự đi ra.

Nhạc Vũ ngẩng đầu nhìn lên, sau đó chỉ thấy mọt gốc cây mà chỉ riêng nhánh cây đã đủ bốn mươi người ôm đang từ trên đỉnh núi kia dần bay lên, cuối cùng tới vạn trượng mới lộ ra bộ rễ.

Nhạc Vũ toát mồ hôi lạnh, cơ hồ là nửa quỳ tại mặt đất. Cự mộc còn đang cố gắng giãy dụa, cũng không tận lực nhằm vào. Nhưng yêu lực đầy trời uy áp linh hồn khiến cho hắn cùng với Chiến Tuyết cảm giác thân hình mình muốn sụp đổ.

Hoàn toàn không có cách kháng cự, cũng không có tâm phản nghịch.

Phong ấn bên ngoài yêu tiên đã như thế. Vậy vị Vu Thần trấn áp nó mấy vạn năm thì thế nào?

– Bên ngoài màu đen, chất liệu như ngọc. Đây chính là Hồng Ngọc Phù Tang mộc, một dị chủng của Hồng Hoang.

Nhạc Vũ thầm ngạc nhiên, sau đó thấy hồng mộc kia trồi lên được bộ rễ rồi như bị một lực lượng nào đó áp chế, không thể tiếp tục bay lên nửa tấc.

Ngay sau đó, thanh âm bạo liệt lại lan tràn khắp nơi. Bộ rễ của hồng mộc tự mình đứt vỡ, chỉ còn lại một nửa bay ra, phần còn lại bị kéo vào trong lòng núi. Yêu lực tràn ngập khắp nơi bỗng nhiên cứng lại, tuy vẫn cường hoành nhưng lại khiến có cảm giác suy yếu.

Nhạc Vũ thấy vậy nhíu mày, tự cắt đi một phần bộ rễ đối với Yêu Mộc mà nói không khác nguyên khí đại tổn. Không biết Hồng Ngọc Phù Tang mộc này cần đến mấy ngàn năm, thậm chí lâu hơn mới có thể khôi phục, có thể quyết đoán như vậy, gia hỏa này thực có khí phách.

Trong nháy mắt, Nhạc Vũ chỉ thấy đối diện xuất hiện hai “con mắt” cực lớn, nhìn qua tràn đầy mừng rỡ, hưng phấn, còn có sát niệm bạo ngược.

Nhạc Vũ trong nội tâm như bị sét đánh, ngay sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm đánh ra một ấn quyết cuối cùng.

Hồng Ngọc Phù Tang đầu tiên cười lên mấy tiếng quỷ dị, sau đó bắn ra mấy chạc cây tạo thành một bàn tay trăm lớn đến trăm ngàn trượng bắt lấy hai người Nhạc Vũ.

Nhưng chỉ sau một lát, Cự Mộc đã kinh hoàng thu “tay” trở về, phát ra tiếng kêu sợ hãi, vô số cành cây tạo thành một mộc thuẫn quanh thân.

Chiến Tuyết không hiểu điều gì, nhìn sang Nhạc Vũ:

– Thiếu gia, vừa rồi ngươi làm cái gì?

– Cũng không có gì, chỉ là đem yêu lực mà nó tán xuất khuếch đại một chút mà thôi.

Nhạc Vũ cười nhạt một tiếng, chắp tay tại sau lưng. Quả nhiên nháy mắt sau đó từ chỗ hạch tâm thần quốc bắn ra một đạo cường quang kích vào cự thuẫn, thế như chẻ tre đánh sập rồi tiếp tục tiến vào khiến cho Hồng Ngọc Phù Tang vừa mới rồi còn mạnh mẽ rống lên đau đớn.

Tiếp đó Cự Mộc chọc trời đột nhiên biến mất vô tung. Nhạc Vũ đợi đến khi tình hình thoáng bình ổn liền lập tức chạy dến đỉnh núi đối diện, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

Trên đỉnh núi còn lưu lại vô số mảnh gỗ vụn, còn thêm ba cành cây màu đỏ đen và hơn bảy trăm lá cây màu bạc.