Chương 423: Cái Chết Của Trữ Vân

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nơi ở của Thượng Ngạn là một gian nhà tranh bốn bề trống trải. Giờ phút này cơn mưa đổ xuống, mặc dù với tu vi của hắn sẽ không đến nỗi để bản thân mình bị xối ướt, nhưng một mình sống tại nơi này trong lòng vẫn có cảm giác thê lương cô tịch.

Hắc! Vốn ở địa phương dư thừa linh lực đã quen, đi tới loại địa phương này cảm giác giống như cá mắc cạn!

Thượng Ngạn cười tự giễu, bỏ một viên linh đan vào miệng sau đó lặng yên vận công pháp tiêu hóa dược lực. Trước khi hắn rời khỏi Quảng Lăng sơn, Nhạc Vũ đã cho hắn vô số linh đan, đủ sử dụng trong mười mấy năm, mặc dù không có linh lực bổ sung cũng không thành vấn đề. Chẳng qua với một người tu chân đã sinh sống mấy chục năm ở vùng linh mạch như Quảng Lăng sơn, thật sự khó quen thuộc với hoàn cảnh hiện tại.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Thượng Ngạn lại quét qua bên cạnh, nhìn vào con Kim Quan Hỏa Xà tên Đằng Huyền. Giờ phút này nó cũng nằm rũ đầu, bộ dáng uể oải vô vị. Xưa nay Đằng Xà thích sống ở nơi có lửa, hoặc là hoàn cảnh linh lực tràn đầy như Tử Vân tiên phủ. Ở nơi khỉ ho cò gáy như vậy tự nhiên không thể thích ứng.

Nghe trưởng bối sư môn nói qua, Kim Quan Hỏa Xà nếu thăng lên mười hai cấp, cơ hồ khẳng định tiến hóa thành Đằng Xà. Tông môn xem trọng nó chẳng kém gì Hoàng Huyết Khổng Tước, thật không biết Nhạc Vũ sư đệ làm sao đem nó thu phục, đây là thần thú cấp chín! Nếu là linh thú bình thường, sớm đã có thể biến hóa, tương đương Kim Đan cao thủ trong tu chân giới.

Trong lòng Thượng Ngạn vô cùng tò mò, với huyết mạch thần thú trung giai của Đằng Huyền, thậm chí có thể khiêu chiến cả Kim Đan đỉnh phong. Những tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể đánh một trận. Nếu không phải được đào tạo từ lúc mới sinh, muốn hàng phục được bậc thần thú này khó khăn thế nào liền có thể tưởng tượng.

Nhìn bộ dáng của Kim Quan Hỏa Xà, phảng phất như vừa kính vừa sợ đối với Nhạc Vũ, khi Nhạc Vũ ra lệnh nó đến hộ vệ Nhạc gia thành, so với chính hắn còn tận tâm tận lực hơn nhiều, trong những linh sủng thần thú làm được như vậy đúng là hiếm thấy.

Ngay lúc này Đằng Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn về nơi xa.

Chân mày Thượng Ngạn chợt giật mạnh, gương mặt hiện lên vẻ cảnh giác. Hắn biết linh thức của Đằng Huyền hơn xa mình, lần này nhất định đã phát hiện được gì.

Đằng sư đệ, phát hiện cái gì?

Ánh mắt của hắn nhìn về phương xa, ngay sau đó liền nhìn thấy một đoàn mây máu trên bầu trời đang nhanh chóng đánh tới nơi này, còn cách hơn trăm dặm liền ngửi được mùi vị huyết tinh mãnh liệt.

Chuyện gì xảy ra? Nhìn bộ dáng kia, chẳng lẽ chính là Huyết Hà công pháp? Trên đời này làm sao lại có người tu luyện loại pháp quyết tà đạo này? Hơn nữa tựa hồ đã thành tựu Huyết Tu La thân, tu luyện tới trình độ tương đương Kim Đan cảnh giới!

Ngay khi trong lòng Thượng Ngạn khiếp sợ khó tả, đoàn mây máu đã tới bầu trời, sau đó liền nghe được thanh âm giống như điên cuồng lại như giận dữ vang lên:

Nhạc Vũ! Ngươi giết sư muội của ta, làm hại chúng ta người không giống người, quỷ không giống quỷ! Hôm nay Trữ Vân liền giết toàn tộc của ngươi, phát tiết lửa hận! Ta đem tám mươi vạn mạng người nơi đây, luyện Huyết Hồn Phiên của ta!

Lời vừa rơi xuống, đoàn mây máu liền cuốn tới, đột nhiên đập xuống Nhạc gia thành bên dưới. Bất quá đúng ngay lúc này, đôi mắt Đằng Huyền chợt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, trên sống lưng đầu tiên mở rộng đôi cánh màu hỏa hồng, thân thể dài hơn một trượng bay lên trời, trong thời gian ngắn đã bay lên bầu trời Nhạc gia thành. Ngay sau đó hỏa viêm quanh thân nó bay tứ tán, cơ hồ đem đoàn mây máu kia bao phủ.

Là cừu gia của Nhạc sư đệ sao? Xem ra Nhạc sư đệ đã sớm có dự đoán. Sở dĩ ban thưởng hai kiện pháp bảo hỏa thuộc tính, lại muốn đem Đằng Huyền đưa tới đây, chính là ứng đối Huyết Hà công pháp. Dùng Hỏa Linh Bảo ngăn đón kẻ địch, lại còn khắc chế! Nếu là bảo vật khác, thật chưa chắc ngăn trở được người này!

Trong lòng Thượng Ngạn khẽ động, không đi theo Đằng Huyền mà cao cao bay lên, bay lên tới độ cao hai vạn thước, sau đó tế ra viên Ly Hỏa Châu, cùng bình sứ hỏa hồng sắc. Ngay sau đó lại lấy một viên linh đan dùng thúc giục tiềm lực thân thể nuốt vào, đánh ra đạo phù liên tiếp, trong lòng thầm nghĩ:

Tuy Vũ sư đệ nói muốn nhờ ta bảo vệ Nhạc gia thành trong ba năm là được. Nhưng sư đệ đối với ta có ân huệ lớn lao, lần này nếu có cơ hội nên giúp sư đệ gạt bỏ hậu hoạn này cho thỏa đáng. Lấy Đằng sư đệ làm chủ, ta tới phụ trợ, phải có tám phần cơ hội.

Ngay khi hắn bắt tay chuẩn bị, đoàn mây máu đã từ trong hỏa diễm thoát thân ra, thanh âm kia điên cuồng hét lên:

Là vậy gì, cũng dám tới ngăn cản ta?

Lời tuy nói như thế, nhưng thanh âm mang theo vài phần kiêng kỵ. Hắn tránh xa Đằng Huyền, mấy lần muốn đánh xuống Nhạc gia thành cố gắng dùng cách hấp thực máu huyết người phàm bổ sung, tuy nhiên lại bị hỏa diễm bay đầy trời ngăn trở. Cuối cùng thanh âm kia phát ra tiếng hét điên cuồng, tất cả mây máu nhanh chóng hợp lại, ngưng tụ thành một thanh huyết đao dài chừng ba xích chém thẳng tới Kim Quan Hỏa Xà.

Vẻ nhạo báng trong mắt Đằng Huyền càng thêm nồng hậu, mơ hồ còn có chút đắc ý, mấy chục đạo Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang tầng thứ năm đồng thời dâng lên, đánh thẳng tới huyết đao, ngay sau đó trong nháy mắt đã đem huyết đao tan rã hơn phân nửa, thân đao gần ba phần tư bị Thái Hạo Chân Viêm đốt cháy hóa thành tro bụi.

Một tiếng thét kinh hoàng vang dội thiên địa, trong giây lát đoàn máu liền hóa thành hàng ngàn hàng vạn điểm máu tứ tán chạy trốn, trong lúc gấp rút, Đằng Huyền chỉ kịp đốt cháy hơn phân nửa.

Nhưng ngay lúc một nửa điểm máu sắp thoát về chân trời xa xa, trên bầu trời lại truyền đến tiếng hừ lạnh:

Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy!

Ba trăm sáu mươi lăm đạo phù bỗng nhiên đồng thời phát động, đem toàn bộ vùng trời khóa chặt lại. Đoàn mây máu kia vừa đụng phải không chút khó khăn bị bắn ngược trở lại.

Chỉ trong thoáng chốc bị ngăn trở, Đằng Huyền từ phía sau đã theo sát bay tới. Lại một đoàn mây lửa phun ra, hàng vạn hàng ngàn điểm máu cuối cùng chỉ trốn ra được hơn ba ngàn giọt máu mà thôi.

Thanh âm kia lại phát ra tiếng hét lên điên cuồng:

Một tiểu đạo sĩ tu vi còn chưa tới Linh Hư cảnh đỉnh phong, thế nhưng cũng dám tới cản ta, ngươi muốn chết!

Những điểm máu lại lần nữa tụ tập thành một huyết châm sắc bén, thẳng tắp đâm về chỗ trống phía trước.

Thượng Ngạn còn đang bị chấn động khí huyết, vừa rồi dốc toàn lực va chạm cũng làm hắn bị thương, lúc này hắn đè nén thương thế, thúc đẩy bình sứ màu đỏ như lửa. Từng đoàn ngọn lửa bắn ra đem huyết châm kia đốt hơn phân nửa, ngay sau đó trước khi huyết châm đến gần người, lại đem Ly Hỏa Châu ném ra, hóa thành một Hỏa Linh Thuẫn gắt gao bảo vệ trước người hắn.

Huyết châm thấy tình thế không ổn, vừa định tản ra thoát đi, Đằng Huyền đang tức giận, không cho phép người này lại chạy thoát khỏi tay nó lần nữa, trong miệng liền phun ra một đoàn ngọn lửa nóng hừng hực đem huyết châm bao phủ bên trong, không bao lâu đã đem huyết châm hoàn toàn luyện hóa.

Nhìn thấy được cảnh này, Thượng Ngạn thở ra một hơi, toàn thân nhất thời mệt tới cực điểm. Lần này hắn thúc giục linh đan, dù có thể giúp bản thân tăng lên tu vi trong thời gian ngắn, nhưng hắn phải trả giá cao, thật không phải chuyện đùa.

Cuối cùng đem người này trừ đi! Với thân thần thú cấp chín của Đằng sư đệ, cũng phải dùng mấy lần mới có thể hoàn toàn giết chết kẻ này. Huyết Hà công pháp đúng là không bình thường! Mới vừa rồi nghe người kia tự xưng là Trữ Vân, chẳng lẽ chính là người của Thái Huyền Tông? Nói như vậy ban đầu Tĩnh Hải Tông lưu lại biệt phủ, quả nhiên rơi vào trong tay sư đệ. Thái Huyền Tông Mục Hi Ngọc cũng chết trong tay sư đệ. Giải trừ được họa lớn này, sư đệ có thể chuyên tâm lo chuyện chiến sự với Phù Sơn Tông.

Thượng Ngạn còn đang suy nghĩ, chợt thấy bên dưới cửa Nhạc gia thành có vài người ăn mặc trang phục hoa lệ, đi cùng một đoàn võ sư bảo vệ chung quanh ra khỏi cửa thành, hướng lên bầu trời quỳ lạy. Sau đó lại lớn tiếng kêu to, ý tứ đơn giản chỉ là mời họ vào thành gặp mặt. Thượng Ngạn nghe vậy trong lòng cười khổ, thầm nghĩ mình làm sao dám lên mặt với trưởng bối của Vũ sư đệ đây? Nhưng có chuyện hôm nay, hắn cùng Đằng Huyền thật khó tiếp tục đến gần Nhạc gia thành như trước.

Đột nhiên trước mặt hiện ra một vầng lửa che kín.

Chính là Đằng Huyền bay tới trước mặt của hắn, sau đó dùng ngọn lửa tạo thành một hàng chữ lớn.

Sau khi nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng Thượng Ngạn khẽ dao động:

Đằng sư đệ nói đúng. Vũ sư đệ muốn chúng ta bảo vệ Nhạc gia thành ba năm, đơn giản là vì muốn đề phòng tên Trữ Vân này. Hôm nay nếu người kia đã chết, vậy không cần tiếp tục canh giữ nơi đây. Nếu có thể trở về, cũng sẽ được điều tới Hạ Cơ sơn. Nhạc Vũ sư đệ thật mạnh mẽ, nhất định có thể bảo vệ ta chu toàn! Mấy chục năm sau, hoặc có cơ duyên tấn bước Kim Đan.

Trong lòng hắn vừa nghĩ tới đây, liền thả ra một thanh tiểu kiếm màu tím, hướng nơi xa bay đi. Thanh kiếm sẽ bay thẳng đến Quảng Lăng sơn, khi đó tự có sư huynh đệ chuyển giao cho Nhạc Vũ.

Ngay trong cùng một thời gian, trong một ngọn núi cách xa mấy vạn dặm, một đoàn mây máu cuồn cuộn, khí tức thật kinh khủng đột nhiên mở ra “đôi mắt”.

Chuyện gì xảy ra? Ta lưu lại trong cơ thể người kia một đoàn linh hồn lạc ấn, làm sao lại biến mất không còn nữa, bị giết chết sao?

Theo một tiếng kinh dị, một mặt huyết kính nổi lên trong lòng núi, trong tích tắc liền đem hình ảnh phương vị linh hồn lạc ấn biến mất hiện ra bên trong.

Ân? Đây là chủng loại Đằng Xà! Thế gian làm sao còn có loại Đằng Xà sắp được tiến hóa đầy đủ như vậy?

Cặp huyết nhãn khổng lồ đầu tiên toát ra vài phần kiêng kỵ, nhìn chăm chú một lúc lâu, lại hừ lạnh một tiếng, tản đi pháp lực làm huyết kính biến mất.

Đáng tiếc! Tiểu tử kia cắn nuốt máu huyết của hai Nguyên Anh tu sĩ, còn bị người lưu lại mầm móng luyện hóa thành đại tu la hóa huyết thần đao, tiềm lực có thể nói thật khổng lồ. Ta vốn muốn đem người này đào tạo thành cảnh giới Đại Tu La Huyết Thân, sau đó giúp ta thoát khốn. Không ngờ cuối cùng lại phí mất một phen công phu.

Bất quá nếu thế gian này còn có thần vật như Kim Quan Hỏa Xà, chuyện ta thoát khốn càng thêm khẩn trương. Con thú này dường như đã bị người thuần hóa, biết nhờ nhân loại tu sĩ giúp đỡ, tốc độ tu hành hơn xa yêu thú bình thường. Nếu thật sự trưởng thành đến mười hai cấp, tiến hóa thành Đằng Xà, như vậy thế gian lại có thêm một thần vật có thể khắc chế được lão phu.

Khi đôi huyết nhãn nhắm lại lần nữa, huyết khí cuồn cuộn liền dần dần trở thành bình thường, cả tòa ngọn núi hơn vạn trượng khôi phục lại như trước.