Chương 1291: Khổng Dật Hóa Thân!

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chỉ là tính toán quá nhiều thôi! Nhưng theo ta thấy, người nọ ở lại nơi này cũng là hành động bất đắc dĩ…

Phục Hy lắc lắc đầu, tiếp theo ngữ khí chuyển sang ngưng trọng:

– Nhưng sự lo lắng kia cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Người kia nếu không còn quân cờ nào để dùng, nói không chừng sẽ chọn người này làm quân cờ của hắn. Theo ta được biết, vài ngày trước Minh Hà đã khôi phục, nhân họa đắc phúc còn chiếm được bộ Trấn Diễm Thần Châu. Ngoài ra còn chuyện của Hạn Bạt Tất Phương đã thoát khốn…

– Trấn Diễm Thần Châu? Hiện giờ đã thành Huyết Linh Thần Châu có đúng không?

Ánh mắt Nhạc Vũ khẽ động, kết quả này đã nằm trong dự liệu của hắn từ lâu.

Việc kế tiếp hắn cần phải làm còn không kích thích người nọ bắn ngược đó mới là chuyện quái lạ.

– Ta xem không chỉ là ba người Minh Hà đi? Đúng rồi, Hạn Mị kia có phải là nữ nhi Thác Bạt Huyên của Hiên Viên?

Hoàng Đế danh Thác Bạt, cũng giống như Viêm Đế, thành tựu Nhân Hoàng vị nghiệp mới đổi họ là Hiên Viên.

– Ta chỉ biết có ba người này, còn có thêm ai lại chỉ có thể suy đoán! Về phần Hạn Mị…

Phục Hy khe khẽ thở dài, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện vẻ thương cảm:

– Hiên Viên có chuyện muốn ta chuyển cáo, nếu như gặp phải chuyện bất đắc dĩ cần làm, bệ hạ không cần lưu cảm tình đối với nàng!

Nhạc Vũ gật nhẹ đầu, trên mặt không thèm để ý chút nào nhưng trong lòng cũng dâng lên vài phần cảnh giác. Người nọ trí tuệ sâu như biển lớn, không động thì thôi, một khi đã có động tác nhất định sẽ là tuyệt sát mà hắn không thể kháng cự, những ngày kế tiếp hắn cũng phải thật cẩn thận tốt hơn.

Còn có việc của Hạn Mị, tuy Hiên Viên hoàng đế đã giao phó lời kia nhưng rõ ràng trong lòng vẫn còn lưu tình đối với nhi nữ của mình.

Chuyện “bất đắc dĩ” cũng có ý tứ hàm xúc sâu xa.

Nếu đổi lại là người khác, Nhạc Vũ tuyệt sẽ không lưu tình, nhưng đối với Hiên Viên hoàng đế hắn thực sự cũng đã thiếu không ít nhân tình.

Còn đang suy ngẫm, bên trong Hỗn Độn Hải đột nhiên có một điểm ngũ sắc quang hoa thoát ra, vũ mao tỏa sáng, vĩ linh rực rỡ mỹ lệ.

Chỉ lớn chừng gần một trượng, ở bên trong Hỗn Độn Hải qua lại tự nhiên, đi tới ngoài trăm vạn trượng dừng lại thân hình, nhìn Nhạc Vũ kêu nhỏ một tiếng.

Nhạc Vũ chỉ liếc mắt nhìn liền nhận ra là một trong tam thi nguyên thần của Khổng Dật, không cần nhìn hình thể, chỉ nhìn từ ánh mắt là có thể nhận ra vẻ lãnh ngạo dị thường.

Phượng Hoàng là vua của trăm loài chim, nếu bàn về lông vũ xinh đẹp lại là Khổng Tước dẫn đầu, tính tình cũng cao ngạo hơn hết.

Hai mắt Phục Hy híp lại, ngay lập tức đem thân hình trốn vào bên trong Trấn Thế Chung.

Nhạc Vũ đem Ngũ Hành Nguyên Từ Bích Chướng, Băng Diễm Huyền Quang Chướng, Vạn Mộc Phong Thần Bích toàn bộ mở ra, bảo vệ xung quanh thân thể, sau đó thật cẩn thận bước vào trong Hỗn Độn Hải.

Vừa đi vào bên trong, hắn liền cảm giác cỗ lốc xoáy bộc phát một lực kéo cuồng liệt, dù trước đó Nhạc Vũ đã chuẩn bị thật đầy đủ, nhưng cũng thiếu chút nữa làm thân hình hắn cơ hồ không cách nào đứng vững.

Thời không phong bạo nứt toác càng khiến pháp lực bích chướng quanh người xuất hiện từng đợt ba đào.

Sắc mặt Nhạc Vũ không chút thay đổi, chỉ dùng một ý niệm liền khiến quanh thân mở ra thêm một tầng thất thải bích chướng, pháp lực hạo hãn cũng đem linh lực cuồng liệt quanh người áp đảo toàn bộ.

Sau đó chỉ cất bước đã đi tới bên cạnh đầu Khổng Tước kia.

Chỉ thấy đầu Khổng Tước cũng đã biến hóa ra hình người. Lại là một nữ tử thân hình uyển chuyển, mỹ mạo không kém gì Liễu Nguyệt Như, đôi chân để trần, chân giẫm hư không, kiều nhan như ngọc, đoan trang thiên thành.

Vừa nhìn thấy Nhạc Vũ đã đến, ngay lập tức chau đôi mày liễu, trên mặt lộ vẻ không vui nói:

– Sao giờ này mới đến?

Nhạc Vũ kinh ngạc, Yêu tộc khác với Nhân tộc tu sĩ, tam thi nguyên thần phần lớn đều là trước tiên trảm chính mình, sau đó mới trảm thiện ác.

Từ thời thượng cổ, không nghe nói về việc tam thi nguyên thần của Khổng Dật.

Nhạc Vũ bỗng dưng có điều hiểu ra. Từ mấy vạn năm trước Khổng Dật vô ảnh vô tung biến mất, chỉ sợ tuyệt không chỉ là muốn tránh khai thiên địa đại kiếp nạn mà thôi, chỉ sợ còn có duyên cớ khác.

Trong nội tâm hắn cũng đã quyết định chủ ý, dù ngày sau có dùng lực chứng đạo chân chính, cũng tuyệt không trảm tam thi.

Ai ngờ được chính mình trảm tam thi nguyên thần, rốt cục lại biến thành nam hay nữ?

– Nhớ kỹ, ta gọi là Khổng Kỳ, khác với tên phế vật Khổng Dật kia! Tuyệt sẽ không chịu ngươi an bài, cũng sẽ không nhận thức ngươi là sư huynh!

Phảng phất giống như có thâm cừu đại hận với hắn, nàng hung hăng trừng mắt liếc Nhạc Vũ, sau đó mới xoay người đi vào sâu trong Hỗn Độn Hải, thanh âm lạnh lùng nói:

– Chỗ của người nọ ta đã tìm được. Ở trong Hỗn Độn Hải nếu ngươi có thể đi cùng ta thì chính mình đi tới. Nếu theo không kịp thì thôi!

Trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy thật bất đắc dĩ, hồn niệm thăm dò vào bên trong Trấn Thế Chung, cố gắng liên hệ với Khổng Dật.

Khổng Dật lại giống như đà điểu, vô luận Nhạc Vũ thúc giục thế nào hắn cũng rúc sâu vào bên trong chung không chịu đi ra.

Nhìn thấy thân ảnh của Khổng Kỳ sắp biến mất trong tầm mắt, Nhạc Vũ chỉ có thể vừa bực mình vừa buồn cười “hắc” một tiếng đành theo sát phía sau thân ảnh yểu điệu kia. Chạy vào tận sâu trong Hỗn Độn Hải, càng xâm nhập lốc xoáy càng kéo thật mạnh, càng ngày càng lớn, thời không linh lực càng thêm cuồng loạn.

Với pháp lực của Nhạc Vũ, giờ phút này cũng có cảm giác cố hết sức mà vòng xoáy khổng lồ kia từ bên ngoài nhìn vào cũng không thấy có chút nào rộng lớn. Nhưng sau khi xâm nhập từng bước một, mới giật mình nhận ra bên trong có vô số không gian gấp khúc, phảng phất như vô cùng vô tận, lại ẩn chứa sát khí tràn đầy.

Khổng Kỳ cũng dựa vào Ngũ Sắc Thần Quang mới có thể ra vào tự nhiên bên trong Hỗn Độn Hải siêu việt hết thảy sát trận trên thế gian.

Môn đại thần thông này cảnh giới của Nhạc Vũ hơi kém hơn một chút, nhưng cũng đem hết toàn lực mới miễn cưỡng đi theo sau lưng Khổng Kỳ, không đến nỗi bị bỏ rơi.

Không biết qua bao lâu, Khổng Kỳ dừng lại ngay trong một hư không có kết cấu xem như ổn định.

Nơi này gọi là tương đối ổn định, nhưng thời không phong bạo cũng đủ đem tiểu thiên thế giới như Thiên Nguyên Giới tổn hại nặng nề.

– Khổng Dật không gạt ta, Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang của ngơi quả nhiên đã đạt tới vô thượng đại đạo!

Khổng Kỳ quay người lại, vẻ mặt nhiều ít có chút phức tạp. Tiếp theo lại khinh thường hừ một tiếng, phất phất tay áo liền khiến không gian quanh người cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Ngay sau đó nàng lại đưa mắt nhìn về phương xa:

– Người ngươi cần tìm ở ngay đối diện! Nơi này là hang ổ của hắn, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất nên bỏ qua đi thôi! Cho dù ngươi cùng Khổng Dật hợp lực tìm thêm mấy trợ thủ không thua trợ thủ của hắn cũng khó thể thắng lợi!

Nhạc Vũ lại làm như không nghe thấy, theo ánh mắt Khổng Kỳ nhìn vào tận sâu trong lốc xoáy.

Bên trong Hỗn Độn Hải đã hoàn toàn không còn chút khái niệm gì về thời gian.

Nhạc Vũ chỉ có thể tính toán ước chừng hắn đã ở bên trong Hỗn Độn Hải được bảy ngày, nhưng đến giờ khắc này hắn cũng chỉ mới đi tới được bên ngoài cùng của lốc xoáy mà thôi.

Ngay trong một mảnh hư không hai người đang nhìn vào, có một tiểu thiên thế giới dị thưởng củng cố đang chậm rãi di động bên trong lốc xoáy.

Dùng long đồng nhìn ra xa, đủ thấy được có bảy trăm triệu ti tuyến nguyện lực đang rậm rạp thăm dò vào trong tiểu thiên thế giới kia.

Chỉ có một phần ba đến từ hồng hoang cùng tiểu thiên thế giới khác, đại bộ phận còn lại đều từ trong Hỗn Độn Hải.

Mà bên trong hàng rào hư không còn khảm vô số phù văn bên trong.

– Thần chi quốc độ, Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận?

Trong lòng Nhạc Vũ chợt khẩn trương, cẩn thận nhìn chăm chú xa xa. Côn Luân Kính lóe sáng quang hoa, theo kim sắc ti tuyến chiếu tới.

Còn chưa đợi hắn thăm dò ra kết quả, Khổng Kỳ chợt hừ lạnh một tiếng:

– Không cần xem! Người nọ ở bên trong Hỗn Độn Hải suốt bảy vạn năm vun bồi vây dưỡng đã khống chế được năm trăm triệu Nhân tộc. Phỏng chừng một thân thần lực còn vượt hơn mười hai Vu Thần năm xưa! Mặc dù là ta cùng Khổng Dật cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Bên trong thần quốc của hắn, còn có Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận cũng không thể địch! Tóm lại ngươi cùng Khổng Dật muốn làm gì, lần này Khổng Kỳ ta tuyệt sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này!

Vẻ mặt Nhạc Vũ dần dần ngưng trọng, nhưng cũng không muốn tranh luận với nàng. Hắn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dùng Côn Luân Kính phối hợp với Khuy Thiên Châu thăm dò sự hình thành của thần quốc.

Danh tiếng của Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận tuy làm người khác rung động. Nhưng lúc này tuyệt không có thể tìm được mười hai người cấp bậc Vu Thần đến chủ trì đại trận, chỉ có thể đổi lại mười hai lá cờ thay thế.

Có Côn Luân Kính, pháp tắc hình thành tiểu thiên thế giới kia cũng không còn gì huyền bí đáng nói.

Từ đầu đến cuối nhìn hoàn toàn không bỏ sót chút gì, mọi thứ đều hiện rõ trong hồn niệm của Nhạc Vũ, nhưng hắn cũng không dám quá mức xâm nhập, không muốn làm kinh động người kia. Chỉ có thể thăm dò kết cấu bên ngoài, về bộ phận trung tâm chỉ có thể dựa vào thôi diễn tính toán.

Giờ khắc này không chỉ dựa vào lực lượng của một mình hắn, trình độ trận đạo của Hi Hoàng còn vượt hơn hắn, Tử Vân cùng Ngọc Lăng Tiêu cũng có thể miễn cưỡng xem như tông sư, thậm chí cả Khổng Dật tuy bản thân là Yêu tộc nhưng phương diện này cũng thật thành công.

Nhạc Vũ đem kết quả do Côn Luân Kính quan chiếu toàn bộ đưa vào bên trong hồn niệm của bốn người, sau đó tự phân công bắt đầu suy tính. Thỉnh thoảng lại cùng trao đổi kết quả, cơ hồ xem như là năm người cùng hợp lực.

Khổng Kỳ đứng một bên, không lên tiếng nhưng khóe môi liên tục cười lạnh, vẻ trào phúng không cần nói cũng biết.

Nhạc Vũ ngồi xuống ở nơi này chỉ chớp mắt đã hơn ba trăm ngày, vào một ngày bỗng dưng hắn mở bừng mắt, dùng ngón tay làm bút khắc lục ngay bên người.

Ngũ Hành linh lực ngưng tụ thành vô số ti tuyến, vô số phù văn, cấu tạo ra một hình ảnh lập thể, lúc đầu vẫn còn vô cùng sơ sài, cuối cùng đã tụ dẫn tới vô số thời không linh lực ly tán tụ tập đến.

Trong lúc mơ hồ còn muốn có xu thế hình thành tiểu thiên thế giới.

Sắc mặt Khổng Kỳ từ ban đầu khinh thị chuyển sang ngưng trọng. Tiểu thiên thế giới trước mặt Nhạc Vũ thập phần tương tự với thần quốc ngay đối diện. Ngoại trừ còn chưa chân chính hình thành thế giới, cơ hồ như được chế tạo từ trong khuôn mẫu.

Nhạc Vũ không ngừng điều chỉnh sửa chữa, thẳng đến khi hoàn toàn khuếch tán, lúc này mới cười nói:

– Không biết Khổng Kỳ đạo hữu nghĩ như thế nào?

– Bệ hạ có danh xưng trận đạo tông sư, quả nhiên không giả!

Ánh mắt Khổng Kỳ liên tục lóe sáng, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu:

– Pháp tắc của thần quốc mặc dù đã phân tích ra, nhưng sau khi chúng ta đi vào một thân pháp lực phỏng chừng chỉ tồn lại bảy tám phần. Vẫn không thể là địch thủ của người nọ! Cơ hội không tới ba thành! Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận lại biến hóa vô số, không phải đơn giản!

Nhạc Vũ cũng không nói tiếp, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, chỉ mở ra Hà Đồ Lạc Thư bắt đầu bày trận, lúc ban đầu chỉ là hậu thiên bát quái đơn giản nhất, sau đó mới tăng thêm phù văn vào trong, trong miệng như hữu ý vô ý nói:

– Người này ở Hỗn Độn Hải bảy vạn năm, lại không biết đã thu được bao nhiêu Hỗn Độn Khí. Khổng Kỳ đạo hữu không muốn chia một phần, vậy thì dễ rồi. Khổng Dật đạo huynh mới được một món linh bảo, đang cần thêm Hỗn Độn Khí để điểm hóa tiên thiên…

Khổng Kỳ vốn đang đứng xa xa, nghe được mấy chữ Hỗn Độn Khí hai lỗ tai chợt run lên, đến khi nghe được câu cuối cùng vẻ mặt đã hoàn toàn đỏ ửng!