Chương 372: Thiên Đan Đáo Thủ

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Cuối cùng không nhịn được xuất thủ rồi sao.”

Cảm giác được sát ý lành lạnh sau lưng, Nhạc Vũ cười lạnh, không chút do dự xuyên ra biển lửa.

Song khi da thịt của hắn chạm vào linh lực thì không khỏi có chút kinh ngạc, cảm giác linh lực hoả hệ nơi đây hết sức dày đặc lại có thêm vài phần cuồng loạn. Nếu như hắn đoán không lầm thì sâu trong lòng đất ở đây nhất định phải có hơn trăm yêu đan hoả hệ tinh khiết.

Nơi này có gần mười vạn thi thể yêu thú, nếu muốn thu thập những thứ này dĩ nhiên không thành vấn đề. Nhưng Kim Quan Hoả Xà có thể đem chúng bố trí thành trận thật sự không đơn giản.

Chắc hẳn bình thường đằng xà dựa vào pháp trận hoả hệ này mới yên tâm ra ngoài săn mồi. Với uy lực có thể huỷ diệt Tam Diệu Như Ý Lôi Châm thì đồng dạng cũng có thể huỷ diệt tu sĩ Kim Đan!

Trong tâm trí lướt qua một tia kinh ngạc, Nhạc Vũ cũng không thôi động pháp lực, thân hình biến thành một chuỗi hư ảnh, lao thẳng tới phía trước. Đến khi hắn còn cách mục tiêu khoảng hai trăm trượng thì hoả xà với tốc độ còn nhanh hơn đã đuổi kịp. Nó gầm lên giận dữ hội tụ vô số linh lực tạo thành hoả diễm công tới.

Nhạc Vũ không hề để ý, cánh tay liên tục thôi động pháp quyết. Ảo trận cỡ lớn bố trí ngoài mười trượng lập tức được khởi động, khiến trong mắt Kim Quan Hoả Xà lập tức hiện vẻ mờ mịt. Mấy chục đạo xạ tuyến cực nóng đỏ sậm từ trên các linh phù trên lân phiến của nó bắn ra, xuyên thấu mọi thứ trên đường đi.

“Lại là Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang!”

Nhạc Vũ lạnh toát, hắn sớm đoán được Kim Quan Hoả Xà nhất định được truyền thừa của đằng xà nhưng không nghĩ nó sẽ có được bản sự không thua kém Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm này của đằng xà. Có đại thần thông bậc này, cho dù là dùng Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Tuyệt Thần Châm cũng không cách nào thủ thắng!

Nhạc Vũ lập tức không dám dừng lại, vừa phi đến chỗ long linh quả thì nhanh chóng dùng một đạo chân khí chặt tận gốc linh quả rồi bỏ vào một dược bình bằng ngọc màu tím chuyên dụng.

Hắn vừa ném chiếc bình ngọc màu tím vào nhẫn trữ vật thì đã cảm giác kiếm khí lạnh toát sau lưng, dù còn cách cả trăm trượng nhưng kiếm ý cơ hồ sắp đông cứng thần hồn của hắn! Người này vậy mà cũng không hề không tổn hại, cũng chưa từng chậm trễ vượt qua biển lửa theo sát!

Nhạc Vũ mím môi, hắn vẫn luôn chờ đợi người này xuất thủ, cánh tay vung lên bắn về phía sau các loại dược phấn phối trí từ trước. Sau đó Phong Loan kiếm cũng đột nhiên phá không chém tới.

Đến lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn rõ thân ảnh đã mai phục hắn suốt bốn ngày qua.

Người đến mặc một hắc ý, thân hình thon thả, chắc là nữ tử. Trên mặt nàng đeo khăn che mạng, đôi mắt như nước hồ thu lay động lòng người, chỉ là ẩn sau vẻ kiều diễm là sát ý băng lạnh.

“Hư Nhược Nguyệt?”

Trong đầu Nhạc Vũ xẹt qua cái tên này.

Tuy hắn không có bất kỳ chứng cứ nào, cũng không thể chứng minh nhưng cơ hồ vô thức nhận định là nàng, sát niệm trong lồng ngực nhất thời bùng cháy.

Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, vung Bi Âm Đao quay người về phía sau, dùng song âm tần số cao tạo thành từng đợt sóng khí bắn ngược về đối phương.

Hắc y nữ tử bất giác ngẩn ra. Một chiêu kiếm này của nàng vốn súc tích đến cực điểm, tuyệt không thể để cho Nhạc Vũ trong lúc vội vã có khả năng chống cự. Cho dù là Quảng Lăng tuyệt kiếm trong truyền thuyết cũng không ngoại lệ, cả ngân trâm kết thành trận kia cũng không ngoại lệ.

Kim Quan Hoả Xà lúc này đã tuỳ thời có thể thoát ra ảo cảnh. Có một kiếm kia trước mặt, thêm vào Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang, cho dù Nhạc Vũ là Kim Đan đỉnh phong cũng có thể dễ dàng bị đánh chết.

Nhưng nhìn bộ dạng của Nhạc Vũ hiện giờ lại không hề có chút sợ hãi!

Phong Loan kiếm trong nháy mắt đã trảm tới đối phương. Vào khoảnh khắc làn hương thơm ngát xộc vào mũi thì ánh mắt hắc y hơi đổi, dường như có điều ngộ ra, đúng vào lúc này nàng lại nghe thanh âm cuồng nộ của hoả xà bên cạnh.

Uy hiếp của ảo trận đối với Kim Quan Hoả Xà không lớn, chỉ vì nhất thời chủ quan mà bị sa vào cảm giác mê huyễn. Lúc này lại được Nhạc Vũ cố ý tản đi pháp trận, vừa hồi tỉnh đã thấy không còn long linh quả, trong lòng bừng bừng nổi giận, theo bản năng long linh quả đang phát ra mùi thơm trên người nữ tử.

Trong chớp mắt, hoả viêm linh lực đã hội tụ lập tức tuôn trào, thông qua lân phiến chuyển thành từng đạo Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang quét ngang trước người

Nhạc Vũ cười khẽ, thế lui chợt dừng lại, Bi Âm Đao cũng thoát ra khỏi tay tạo thành một dải sáng chém xoáy về phía trước, sát cơ lạnh lẽo loé lên trong mắt.

Trừ phi nữ tử kia đạt tới tu vi Kim Đan hoặc như Chu Oánh có thể thông hiểu ngữ thú, nếu không hôm nay chắc chắn vẫn lạc nơi này!

Sắc mặt nữ tử đã chuyển thành tái nhợt. Một kiếm của nàng vẫn có thể đánh trúng Nhạc Vũ nhưng chỉ sợ khi nàng chưa thể xuyên qua ngân châm thì đã bị những luồng quang tuyến đỏ sậm kia thiêu rụi.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắc y nữ tử dứt khoát buông tha Nhạc Vũ. Băng sắc phi kiếm chuyển hướng nghênh đón Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang. Nhân lúc kiếm mang đao giao kích với chân viêm thì thôi động pháp lực, hai tay kết xuất một thủ ấn kỳ dị bắn ra mười đạo băng tuyến lam sắc.

Vào lúc hai loại quang tuyến hồng lam giao kích thì toàn bộ phương viên trong vòng hơn mười trượng lập tức biến thành thế giới của hoả và băng.

“Đây là Băng Phách thần quang?”

Nhạc Vũ hơi nheo mắt, sát ý trong lòng càng thịnh. Phong Loan kiếm cùng Bi Âm Đao đột nhiên lại một trước một sau, không chút lưu tình chém thẳng xuống đối phương. Bên kia Kim Quan Hoả Xà chuẩn bị công ra Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang lần thứ ba.

Hắc y nữ tử phun ra mấy ngụm máu tươi, cũng không có ý ngăn cản mà ném ra một đạo phù kim sắc, hai tay lần nữa kết ấn, hô lên:“Cửu Thiên Đô Triện Độn Ảnh Huyền Phù, mở!”

Vào lúc này Phong Loan kiếm đã chém trúng nữ tử xẻ ra một vết thương sâu hoắm. Vào lúc cơ hồ chặt ngang đầu nàng thì cả người hắc y nữ tử đã tạo thành một một luồng ánh sáng bắn đi cực nhanh về phương xa.

Kim Quan Hoả Xà gào thét một hồi, tiếp tục bắn ra mấy chục đạo Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang nhưng không kịp. Sau đó thân hình nó co rút lại thành một đạo hồng quang nhanh chóng đuổi theo về bên kia.

Nhạc Vũ lại nhíu mày dừng bước, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

“Trước kia dường như mình chưa hề nghe nói đến Băng Phách thần quang. Này Hư Nhược Nguyệt sao có thể biết loại thần thông này, hoặc hôm nay không phải là nàng? Hay hoặc là như mình vẫn một mực dấu giếm Ngũ Sắc Thần Quang? Uy lực của đại thần thông này tuy không bằng Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm nhưng cũng đủ hùng bá đương thời. Lần này đúng là nàng xui xẻo, nếu như đợi lúc khác mới vận dụng thì tuy vẫn không thể làm gì mình nhưng ít nhiều có chút phiền toái. Ngay cả mình vận dụng kế vừa rồi cũng để nàng thoát thân.”

“Bất quá xem, tình hình mới vừa rồi thì tựa hồ muốn vận dụng loại thần thông này cần trả một cái giá cực đắt, chắc là còn chưa hoàn toàn luyện thành. Tuy nhiên để nàng thoát đi thì ngày sau chắc chắn sẽ là một mối đại hoạ với mình.”

Nghĩ đến điểm này, cặp mày của Nhạc Vũ nhíu lại thành hình chữ xuyên (川). Hắn không lo địch nhân cường hoành mà chỉ sợ không biết thân phận đối thủ.

“Nếu pháp môn chạy trốn khác thì cũng không nói, hết lần này tới lần khác đều là Cửu Thiên Đô Triện Độn Ảnh Huyền Phù! Nếu bàn về khả năng chạy trốn không hề kém Thập phương chi môn, lúc nguy cấp thậm chí có thể phá vỡ không gian. Hắc hắc! Không ngờ phù triện tiên gia này vẫn còn truyền lưu đương thời”

Kỳ thật đạo phù tiên gia này cũng không có nhiều trên thế gia, ngoại trừ Tử Vân Tiên Phủ thì chỉ nghe thấy một số tông môn biết cách chế tạo.

Nhạc Vũ tính toán rồi biết rất khó để đuổi kịp nữ tử kia, đành lắc đầu bình ổn tâm tình rồi vận dụng pháp lực móc long thi chôn sâu trong ba trăm trượng ra. Khi hắn trông thấy bốn cái răng dài của long thì trong mừng rỡ như điên.

Lúc này hắn cũng không kịp suy nghĩ gì thêm, vội vàng phân long thi thành mười đoạn rồi bỏ vào nhẫn trữ vật, tiếp đó tiến đến ảo trận thu hồi 3600 cây Cửu Thiên Huyền Hạo Thiêm.

Ngay sau đó hắn lại nghe tiếng gào tuyệt vọng của Kim Quan Hoả Xà. Nhạc Vũ nhướng mày bỏ ra một ít dược phấn cải biến mùi vị rồi vội vàng rời đi.

Con Kim Quan Hoả Xà đã đã mất đi cơ hội duy nhất chạy trốn, tiếp theo có thể trở nên hoàn toàn điên cuồng, hắn cũng không muốn trở thành đối tượng trút giận của thần thú cấp tám.

Nhạc Vũ cũng không có chút áy náy, đợi đến khi long linh quả hoàn toàn thu nạp chân nguyên long thi thật sự có thể khiến Kim Quan Hoả Xà đột phá lên cấp mười, thậm chí có được toàn bộ huyết mạch của đằng xà.

Bất quá Tử Vân Tiên Phủ này sao lại không có khả năng cầm toả không gian? Trừ phi là có được các loại pháp bảo như Cửu Thiên Đô Triện Độn Ảnh Huyền Phù hay Thập phương môn, nếu không tuyệt đối khó có thể độn phá hư không. Kim Quan Hoả Xà cuối cùng vẫn chỉ có một chữ “Tử”, chi bằng để lại long linh quả cho hắn hưởng dụng.

Điều đáng tiếc là hắn không thông hiểu ngữ thú như Chu Ngọc, nếu không có thể có khả năng thu phục yêu thú này.

Sau khi ly khai biển xương, Nhạc Vũ chạy thẳng đến khi bình ổn lại khí tức thì mới chuyển thân đuổi theo hướng bỏ chạy của nữ tử kia.

Trước khi chưa thử qua mọi cách, Nhạc Vũ vẫn chưa thể buông bỏ ý niệm tru sát nàng.