Chương 1253: Một Đường Sinh Cơ!

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Huyết phù khởi động, ngay lập tức một thời không thông đạo xuất hiện ngay trước người Nhạc Vũ. Thông về hướng minh minh hư vô, vào một phương vị nào đó, không ngừng chớp nháy giống như tùy thời sẽ nứt vụn tan rã.

Nhạc Vũ lại không chút do dự, thao tác Ngũ Hành kiếm trận xuyên vào bên trong. Kiếm quang xoay chuyển, khiến thông đạo sắp khép kín lập tức mở rộng, sáu người ngũ kiếm chỉ nháy mắt đã biến mất vô tung.

Xích Tùng Tử thấy thế trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh hãi, đứng yên tại chỗ trầm ngâm suy tính hồi lâu mới dần dần hoàn hồn.

– Xuyên toa không gian sao? Nơi đến xác nhận là phương bắc không thể nghi ngờ! Không ngờ trong tay người này còn có Thiên Ma Phá Giới Phù! Nếu nói như vậy vị đại đế kia lần này tính toán tuyệt không chỉ muốn làm tổn thương nặng Thiên Đình cùng Xiển giáo. Hắn còn đem cả Bắc Câu Lô Châu, cả Yêu tộc tính kế bên trong. Hắc! Huyết Lục thiên quân thật lợi hại, An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương thật thủ đoạn! Huyền Đô a Huyền Đô, lần này ngươi đã chân chính nhìn lầm hắn! Hùng kiệt chưa từng xuất hiện qua trong suốt hai mươi vạn năm hồng hoang tới nay, há có thể cam tâm chịu người khác sở chế?

Than thở một phen, Xích Tùng Tử lại mỉm cười, mắt lóe thâm ý.

– Không nghĩ ra khi sát kiếp nổi lên, lại còn có một bậc anh tài ngút trời như vậy hiện thế. Trấn Nguyên Tử đạo hữu, đây cũng là cơ hội mà ngươi nói sao? Nếu thật có thể như thế, Xích Tùng Tử ta cho dù liều lĩnh tranh đấu với thiên đạo một lần, lại có ngại gì?

Cùng lúc ở ngoài mười ức dặm, Kim Linh thánh mẫu còn đang giật mình ngây người không thốt nên lời. Cảnh tượng thiếu niên tuấn mỹ chém giết vô số tiên tu, thậm chí một kiếm giết chết tam thi pháp thân của Hạo Thiên chỉ mới diễn ra chưa lâu, Kim Linh thánh mẫu vẫn có cảm giác như nhìn thấy ảo giác không đúng sự thực, hiện tại vẫn không dám tin vào mắt của mình.

Mấy ngàn vạn tiên tu, hơn mười vị Hỗn Độn Kim Tiên. Cộng thêm Hạo Thiên, Đế Thích Thiên cùng Lý Trường Canh đều là nhân vật tuyệt đỉnh trên thế gian này, tùy ý một người đều là bá chủ một phương.

Mà phân thân của La Hầu tuy chưa khôi phục nguyên khí, nhưng ở thời thượng cổ là người duy nhất có thể so tài với Hồng Quân đạo tổ.

Thực lực như vậy đã đủ làm cho bất cứ Thái Thượng Kim Tiên nào thân vẫn!

Nhưng ở trước mặt Nhạc Vũ thật dễ dàng bị đánh tan thành mây khói. Nếu không có Xích Tùng Tử ra mặt, thậm chí cơ hồ bị diệt sạch toàn bộ…

Tình hình của Triệu Công Minh lúc này càng không chịu đựng nổi, ánh mắt hắn dại ra, ngây người nhìn xuống bên dưới Đào sơn không còn một bóng người.

Ước chừng sau một lúc lâu sắc mặt hắn thoáng khôi phục lại chút diễn cảm:

– Uyên Minh này không ngờ lại là Huyết Lục thiên quân Nhạc Vũ! Hai người lại chính là một người! Đây chẳng phải là nói, vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương kia cho tới bây giờ chỉ mới tu hành còn chưa đủ năm trăm năm…

Thì thầm chỉ chốc lát, Triệu Công Minh mới chợt tỉnh ngộ, hiện tại cũng không phải lúc nói ra việc này, liền xoay chuyển lời nói mang theo vài phần cảm khái:

– Tâm cơ kẻ này quả nhiên là thâm trầm! Tu vi Chuẩn Thánh, lại có Hồng Mông chí bảo, còn ngược lại bày ra tử cục như vậy! Sau trận chiến này, không chỉ Xiển giáo bị tổn thương nặng, Ngọc Đỉnh trọng thương, vạn năm khó phục hồi. Những đại năng phụ thuộc càng gặp phải tai họa bị tiêu diệt. Thiên Đình cũng tiếp tục khó có lực lượng dư thừa kháng cự bắc phương. Triệu Công Minh này bước vào tiên môn mười ba vạn năm, vẫn lần đầu tiên nhìn thấy yêu nghiệt như thế!

Hắn đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác may mắn, may mắn cho mãi đến tận bây giờ Tiệt giáo cùng người kia cũng chưa từng nảy sinh xung đột gì quá lớn.

Đại địch như vậy, chỉ cần còn tồn tại trên đời một ngày, đủ làm kẻ khác kinh tâm táng đảm, khó có thể an bình.

Kim Linh thánh mẫu nghe vậy lắc đầu cười, mang theo vẻ khổ sáp:

– Mặc dù ta có chút xem trọng Uyên Minh, nhưng chưa từng dự đoán được hắn lại tài hoa anh hùng như thế! Sát cục gì chứ? Buồn cười cho chúng ta luôn liệu định hắn không có cơ hội chiến thắng. Lại không biết cuộc chiến Đào sơn từ đầu đến cuối toàn bộ tình hình đều nằm trong dự định của chính hắn…

Ánh mắt Triệu Công Minh lóe ra, cuối cùng từ trong nỗi chấn kinh thanh tỉnh lại. Cuộc chiến Đào sơn hôm nay dĩ nhiên làm lòng người hối tiếc, nhưng trước mắt hắn lại càng thêm lo lắng tình huống xảy ra tại phương bắc.

– Ba đạo Thiên Ma Phá Giới Phù, lại thêm một bộ Ngũ Hành kiếm trận. Chỉ sợ người này hiện giờ đã về tới phương bắc đế đình. Đại cục phương bắc xem như đã định!

Xa xa nhìn lên tinh đồ phương bắc, Triệu Công Minh không khỏi than nhẹ một tiếng, cho dù hắn không sở trường về tử vi đẩu số, lúc này cũng có thể rõ ràng nhìn thấy phương bắc Yêu tộc chỉ sợ tình hình không ổn. Xu thế suy bại đã không còn cách nào cứu vãn.

– Lần này chiến sự giải quyết, thiên hạ đại thế biến hóa không kém hơn lúc Hậu Thổ thành thánh, thậm chí còn vượt hơn như thế! Phương bắc đế đình thế thịnh, mà sát kiếp biến hóa cũng nhất định càng thêm kỳ lạ khó lường. Ngày sau Tiệt giáo chúng ta nên làm sao tự xử? Vị đại đế kia thật làm người sợ hãi, nhưng chẳng lẽ chúng ta phải ngồi yên nhìn người kia chân chính thành tựu chân mệnh Thiên Đế?

Kim Linh thánh mẫu im lặng một lúc lâu lại phất nhẹ tay áo:

– Sư đệ không cần nhiều lời! Ta sẽ báo lại sư tôn, Huyết Lục thiên quân kia cho dù Tiệt giáo không thể thành bằng hữu, cũng tuyệt không thể cùng hắn là địch! Nếu sư đệ còn có đề nghị khác, thì cứ đi tìm sư tôn thương lượng là xong…

Triệu Công Minh nhíu mày, tiếp theo cũng không tiếp tục lên tiếng. Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó khóe mắt chợt trong thấy một người đang ôm Ngọc Đỉnh quỳ gối trước Đào sơn đã hóa thành cát bụi, đang lên tiếng khóc lớn, vô cùng thê thảm.

Trên mặt Triệu Công Minh chợt hiện lên sát khí, sau đó lại thở dài một tiếng:

– Đúng như lời nói của Nhạc Vũ, Dương Hạo này thật sự là một người đáng thương! Sau ngày hôm nay không chỉ oán hận Thiên Đình cùng cực, đối với Xiển giáo chỉ sợ không còn trung tâm. Thật không biết An Thiên Huyền Thánh đại đế lại cố ý lưu lại quân cờ này rốt cục xuất phát từ ý tứ gì?

Trong lòng hắn chợt cả kinh, vừa rồi trong bất tri bất giác không ngờ hắn đã đem Uyên Minh so sánh ngang hàng cùng sư tôn sư bá của hắn, kể cả phương tây nhị thánh cùng Nữ Oa Hậu Thổ, hoàn toàn ngang vai ngang vế.

Bên trong hồng hoang dù Huyết Lục thiên quân chỉ mới đạt tới Thái Sơ Kim Tiên hồn ấn, nhưng cũng đã được liệt vào trong hàng ngũ những người đang chơi cờ. Không còn giống như chính bản thân hắn, mặc cho người điều khiển, là một quân cờ mà ngay cả vận mệnh cũng không thể nắm trong tay!

Cơ hồ cùng một thời điểm, ngoài mấy ức dặm cũng có một nữ tử ánh mắt mang theo vẻ thương hại nhìn chăm chú vào Dương Hạo.

Nhưng chỉ thoáng lướt qua liền thu hồi ánh mắt, sau đó nàng quét nhìn khắp bốn phía, trên mặt hiện lên vẻ hồi hộp bất an.

– Đây là Hồng Mông Khí? Không gian mười ức dặm dập nát, mấy ngàn vạn tiên tu câu diệt. Đại tỷ lệnh cho ta tới đây, lại có nghĩ tới cuộc chiến Đào sơn sẽ kết thúc như thế? Lần này trung ương Thiên Đình của ngươi chỉ sợ chẳng khác gì giỏ trứng muốn bị lật sấp đi…

Ánh mắt nàng nhìn về phía nam, trong mắt Bích Hà Nguyên Quân lại bỗng nhiên hiện lên vẻ sáng rọi khác thường.

– Một vị nhân vật anh hùng như vậy, so với vị tỷ phu vô dụng của ta còn mạnh hơn rất nhiều! Thật không biết ngày sau khi nào mới có thể tiếp tục gặp mặt lại một lần?

Không gian bích chướng bị trùng điệp gấp khúc, bị ngũ sắc kiếm quang một kiếm xuyên thấu, mấy người Nhạc Vũ cũng lục tục từ trong thông đạo thời không bước ra ngoài.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh rộng lớn, chính là mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu, đang đứng trên chín tầng trời.

Mà bên dưới chính là Các Linh sơn cùng phù không thiên thành.

Ở bên cạnh không xa còn có một tòa núi cao hình trùy treo ngược, chính là Bắc Hải Cực Lạc Thiên được Ô Sào cùng Đương Đồ di dời đến nơi đây.

Nhạc Vũ nội thị một phen, thương thế trong thân thể được dị lực của Tiên Thiên Cực Linh Hóa Sinh Tuyền Cơ Chân Dịch điều dưỡng, đã khôi phục gần phân nửa, pháp lực vô tận đang bắt đầu khởi động cuồn cuộn bên trong thân thể.

Mặc dù còn chưa khôi phục toàn thịnh như lúc trước, nhưng đã khôi phục hơn phân nửa chiến lực.

Hắn tiếp tục đưa mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy ở bên dưới có hai đầu hỏa sắc kim điểu ba chân cùng đôi cánh lửa đang cùng một đầu cự thú thân thể khổng lồ có hai đầu đang chiến đấu bên dưới tầng mây.

Trong đó có một đầu phảng phất giống như kình ngư, xương sườn lại sinh ra hai cánh khổng lồ đến mức thật khó thể tưởng tượng.

Một đầu còn lại lại giống như cự điểu khổng lồ, trên đầu lại có vô số lân ngư, vô cùng quái dị lại hung hãn mạnh mẽ.

Lúc này đang đem hai đầu hỏa điểu không ngừng thối lui về phía sau, có mấy lần suýt làm bị thương, chỉ có thể mượn dùng dây mây cực lớn duỗi thân bên dưới tầng mây trợ lực tranh đấu cùng cự thú hai đầu.

Mà ở tận bên dưới, còn có ba bóng người đang kích đấu, tạo ra linh lực phong bạo cùng cương kình dao động mặc dù không giống như lúc hắn đem hết toàn lực tru diệt Ngọc Đỉnh cùng cỗ tam thi pháp thân của Hạo Thiên, nhưng đồng dạng cũng lan tràn khắp phạm vi mấy ngàn vạn dặm.

Nếu không phải trước khi cuộc chiến này xảy ra hắn đã đem toàn bộ sinh linh phụ cận Các Linh sơn di dời đi, dư ba cương kình đủ làm cho vô số tính mạng sinh linh trong mấy ức dặm nơi này hoàn toàn biến mất.

Hắn lại tiếp tục nhìn ra xa hơn, chỉ thấy yêu thú xâm nhập Nam Chiêm Bộ Châu, ngoại trừ một bộ phận gần bên Các Linh sơn, ngoài ra đã bị đế đình đại quân do Ngao Phách thống soái toàn bộ quét ngang không còn.

Mà giờ khắc này ở phía nam vẫn chưa từng nhìn thấy chút thân ảnh của Thiên Đình binh tướng.

Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn chăm chú vào trung niên nam tử có ánh mắt màu lam tóc bạc bên dưới, tiếp theo khẽ vẫy tay thu lại Ngũ Hành kiếm cùng trận đồ.

– Các ngươi đi bảo vệ Ngao Phách thảo phạt Bắc Câu Lô Châu! Nhân đạo phương bắc chấn hưng, lúc này lấy máu huyết yêu loại huyết tế! Người nào kháng cự đại quân ta, trảm! Tham dự vây công người của đế đình phương bắc, trảm! Làm ác nuốt thịt Nhân tộc, trảm! Dám trái nghịch trẫm, trẫm lệnh vạn tiên tề khóc, huyết tẩy thiên hạ!

Vài từ “trảm” liên tiếp dâng cao sát khí, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục lưu ý tới năm người phía sau, cầm trận đồ cùng kiếm khí trong tay hóa thành Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm.

Hắn vừa lóe thân muốn bay xuống dưới, liền nhìn thấy từ xa xa bỗng dưng bay tới một đạo linh quang.

Bên trong quang hoa là một bạch sắc ngọc châu, phi độn tới bầu trời Các Linh sơn liền hóa thành một bạch diện đạo nhân, phong thần như ngọc, vô cùng thanh tú.

Hắn vừa hiện thân, lập tức mấy chục đạo thạch châu nện xuống thẳng đến chỗ Mạnh Chương thần quân đã biến thành Thanh Long khổng lồ, vừa đi được nửa đường đã biến thành cỡ những tấm viên bàn như tấm thớt, trực tiếp đột phá Vạn Vật Sâm La huyễn biến ra cảnh tượng huyền ảo phạm vi ngàn trượng cùng vô số cự mộc, trực tiếp đập thẳng lên mặt Mạnh Chương thần quân, chỉ thấy tầng tầng bích chướng bị thạch châu thế như chẻ tre xuyên thấu, đem thân hình thật lớn của Thanh Long xuyên qua hơn mười lỗ thủng, khiến Mạnh Chương chấn động thân hình kịch liệt, rít gào một tiếng đầy vẻ đau đớn vô tận.

Côn Bằng thấy thế không khỏi cười vang một tiếng vô cùng phóng túng:

– Đây là trời không tuyệt ta! Cuối cùng cho Bắc Câu Lô Châu lưu lại một tuyến sinh cơ!