Chương 203: Khai Sơn Đại Tuyển

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi đến Phù Sơn Tông là vào sáu ngày đêm sau. Khi Hồng Vũ Cự Điêu chậm rãi hạ cánh xuống bên dưới, Nhạc Vũ liền biết đã đến.

Đây chính là Phù Sơn?

Đưa Chiến Tuyết đuổi về không gian kia, Nhạc Vũ nhìn chằm chằm vào dãy núi phía dưới. Nơi này tuy núi non chập chùng, nhưng với ánh mắt đầu tiên của hắn liền rơi vào tòa núi thật lớn nhưng có chân núi cùng độ dốc không quá dựng đứng bên dưới.

Ngọn núi cao vút trong mây, cũng không nhìn thấy rõ độ cao, bất quá bại lộ bên ngoài tầng mây phải cao từ hai vạn trượng đến bảy vạn trượng, địa thế cao chót vót, thẳng đứng như được lưỡi đao hoặc búa gọt thẳng tận trời.

Sở dĩ Nhạc Vũ nhìn chăm chú ngọn núi này, cũng bởi vì những ngọn núi khác xanh rì một mảnh, duy chỉ có ngọn núi này lại có từng dãy kiến trúc khí thế hùng vĩ hoặc trang nhã tinh xảo liên miên nối tiếp.

Nhạc Vũ biết ngọn núi này vốn không phải được đặt tên là Phù Sơn, mấy trăm năm trước chân chính là một ngọn núi phiêu phù di động, chỉ có độ cao chưa tới ngàn thước, là một ngọn cô sơn nằm khoảng mười vạn dặm phía nam Bắc Mã Nguyên. Nhưng từ sau khi Phù Sơn Tông quật khởi, lại dời tông môn đến nơi đó đoạt ngọn linh sơn này, cũng đặt tên là Phù Sơn, có thể nói tên của nó là bởi vì Phù Sơn Tông mà đến.

Ngoài ra dựa theo hắn biết, nơi này đi theo hướng đông ước chừng bốn vạn dặm, chính là sơn môn Ngọc Hoàng Tông. Những đại tông môn vùng Bắc Hoang này cũng thật sự kỳ quái, cũng không chia ra rải rác ở các địa phương, mà thường thường lại tập trung ở cùng một nơi nào đó.

Cũng tỷ như Phượng Hà sơn mạch dưới chân hắn, kéo dài mười vạn dặm nam bắc, rộng hai mươi vạn dặm, lại tụ tập đầy đủ mười ba đại tông môn, trong đó động phủ tán tu cùng những môn phái nhỏ thì càng vô số. Ngay cả Quảng Lăng Tông thống trị cả nam bộ Bắc Hoang cũng nằm bên trong.

Nhạc Vũ suy đoán bởi vì quan hệ tới linh mạch, thường thường những khu vực có khí hậu khác nhau nếu nồng độ cao dày đặc, tất cả đều là nơi hội tụ của linh mạch.

Hồng Vũ Cự Điêu quả nhiên hạ cánh đáp xuống một mảnh đất bằng phẳng dưới chân núi, khi nhóm người Nhạc Vũ rời khỏi lầu các trên lưng nó, liền có người chuyên môn đem cự điêu đi cho ăn.

Vào lúc này hắn lại nhìn thấy một đám người quen, ngay cả Trúc Tiệm Bình từng khiêu chiến hắn ở Trương gia tại Lê thành ngày đó cũng có mặt trong đám người. Mà ở bên cạnh hắn, còn có mấy thiếu gia, tựa hồ có gặp qua nhưng không có bao nhiêu ấn tượng. Hắn phải thông qua hệ thống ký sinh mời xác nhận được hình ảnh của họ. Ngoài ra còn lại mười mấy người, hẳn đến từ những đại tộc nằm quanh Bắc Hoang. Chẳng qua những người kia Nhạc Vũ cũng chưa từng gặp qua.

Những người này đều tụ cùng một chỗ, duy chỉ có riêng Nhạc Vũ đứng một mình. Cũng không phải hắn nguyện ý làm như thế, nhưng trong đám người kia có hơn phân nửa từng nghe qua hung danh của hắn, nên trong mắt ẩn hàm vẻ sợ hãi.

Chờ đợi ở nơi này chỉ một lát, liền có ba đồng tử mặc đạo bào đi tới dẫn dắt họ lên núi. Lúc này trong đám người đoán chừng có quan hệ với Phù Sơn Tông, cũng có người tới tự mình dẫn đi, không biết đi về nơi nào. Dù ngay cả Nhạc Vũ cũng có một thiếu niên diện mạo thanh tú nhưng mặt mày ủ rũ tìm tới gặp mặt.

– Ngươi chính là Bắc Hoang Nhạc gia thành Nhạc Vũ? Tại hạ Ân Hoa, là đồ đệ thứ ba của lão tổ nhà ngươi.

Nhạc Vũ nghe vậy vui mừng, đang muốn khom mình hành lễ lại thấy đối phương cười khổ phất tay.

– Không cần đa lễ! Tuy ngươi với gia sư bối phận khác nhau, nhưng bên trong Phù Sơn Tông, lại chỉ có bối phận sư thừa. Nếu có duyên nhập môn, vậy chúng ta sẽ xưng hô nhau là huynh đệ. Hơn nữa lần này ta mang tới tin tức cho ngươi, chỉ sợ là ngươi sẽ không thích nghe đâu.

Nói tới đây, Ân Hoa lại thở dài, hai mắt phức tạp nhìn vào một vị đồng môn đang dẫn hai thiếu niên đi lên sườn núi.

– Sư tôn nói lần này chỉ sợ chính ông ấy cũng không trông nom được cho ngươi, nếu tùy tiện nhúng tay chỉ sợ sẽ gây hại cho tiểu sư đệ. Phải nhớ muốn vào Phù Sơn Tông, chỉ phải dựa vào chính bản lĩnh của sư đệ ngươi thôi. Nhưng xem ngươi còn nhỏ tuổi, đã có tu vi Ngưng Dịch kỳ, nói vậy chuyện gia nhập sơn môn chỉ như trở bàn tay. Nói thật, vừa rồi gặp mặt chính ta cũng hoảng sợ.

Nhạc Vũ ngẩn ra, lúc hắn từ Bắc Hoang đi tới, liền nghe Nhạc Duẫn Đức nhắc tới vị tằng tổ phụ này, tình cảnh ở Phù Sơn Tông thật khó khăn, nhưng không ngờ rơi tới mức như thế.

Ngoài ra đối phương có thể nhìn ra thực lực chân thật của hắn, cũng làm nội tâm hắn thoáng ngạc nhiên. Nhưng chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu, hắn có thể giấu diếm được tộc nhân, giấu diếm được Tịch Nhược Tĩnh, nhưng hơn phân nửa không giấu diếm được người của Phù Sơn Tông. Sở dĩ hắn không muốn lộ ra, là vì e sợ tin tức ở Bắc Mã Nguyên truyền lưu quá nhanh, nếu truyền ra tin tức hắn đã đột phá Ngưng Dịch kỳ, chỉ sợ sẽ phải rước lấy phiền toái. Nhưng đến lúc này mặc dù còn chút e ngại, nhưng dù sao cũng đã tránh được vùng đất thị phi kia.

– Thật ra với bản lĩnh của ngươi, nếu tới sớm hai ba mươi năm, sư tôn chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.

Ân Hoa thoáng dừng lời, vẻ mặt bất đắc dĩ:

– Bỏ đi! Ta chỉ nói tới đây thôi. Tóm lại kính xin sư đệ tự mình lên núi tham gia đại tuyển, sau đó sẽ tôn sẽ cùng ngươi gặp mặt.

Dứt lời, Ân Hoa xoay người rời đi. Nhạc Vũ trầm ngâm chốc lát, lại khẽ lắc đầu, đi thẳng lên núi. Lúc này bên trong đám người đã có người suy đoán chuyện gì, trong tầm mắt đều mang vẻ hả hê. Duy chỉ có đám người ở Lê thành, nhìn theo bóng lưng Nhạc Vũ, ánh mắt vẫn sợ hãi. Cho dù Nhạc Vũ bên trong Phù Sơn Tông không có ai để dựa vào, nhưng với tu vi kinh người của hắn, cũng vượt xa bọn hắn có thể với tới.

Sơn môn Phù Sơn Tông xây dựng trên chỗ cao ngàn thước, trong đám người đều có hơn phân nửa tu vi võ sư cao cấp, chỉ trong vài khắc đã đi tới trước sơn môn.

Đợi đến khi Nhạc Vũ đi tới, bên trong sân rộng đã tụ tập mấy ngàn người. Trong lòng hắn thoáng ngạc nhiên, Phù Sơn Tông được xưng có bảy núi năm nguyên, có thể tính được số người có tư chất tốt phải hơn trăm người, còn có những nhóm lục tục chạy tới sau bất quá chỉ khoảng ba trăm người mà thôi. Cộng thêm từ mấy địa vực, hai ba ngàn người đã là quá nhiều. Nhưng nhìn tình hình nơi này, lần này tham gia đại tuyển Phù Sơn Tông chỉ sợ không dưới vạn người.

Hắn cẩn thận quét mắt nhìn chung quanh, sau đó trong nội tâm có chút thoải mái. Trong những người này hơn phân nửa là người tuổi trẻ, trong đó ngoại trừ vài người có tu vi tiên thiên, phần lớn đều dưới địa giai, lại bảo lưu được vài phần cơ hội có thể tấn chức tiên thiên.

Còn dư lại một phần khác, đều là những thiếu niên, căn bản được trưởng bối cùng đi theo bảo hộ. Đoán chừng là một ít tiểu tộc từ các nơi, không có được đãi ngộ của Phù Sơn Tông đưa Hồng Vũ Cự Điêu đi đưa đón, liền tự mình hộ tống chút con cháu kiệt xuất trong gia tộc, đến đây tham gia đại hội tuyển cử của Phù Sơn Tông.

Đi tới đây, có vài tệ tử Phù Sơn Tông phát hiệu bài cho bọn họ, sau đó xếp hàng trong đám người. Nhưng khi đến phiên Nhạc Vũ, người chia hiệu bài lại cười nhẹ một tiếng.

– Hắc! Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, chân khí còn chưa tới võ sĩ cấp bốn cũng dám tới tham gia tông môn tuyển cử, chẳng lẽ trong tộc của ngươi còn không có người nào nữa sao?

Lời vừa nói ra, nhất thời đưa tới vô số tiếng cười trào phúng. Nhạc Vũ chỉ mỉm cười, cũng lười so đo với hắn. Mấy tên phát hiệu bài này, tuy mặc quần áo của Phù Sơn Tông, nhưng thực lực của bản thân còn chưa tiến vào tiên thiên, chẳng qua chỉ được quanh quẩn dưới chân núi mà thôi.

Hắn sớm nghe nói ở Phù Sơn Tông ngoại trừ ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử, cùng chân truyền đệ tử, còn có một loại được gọi là đệ tử ký danh.

Đoán chừng mấy người này thuộc về đệ tử ký danh. Nếu sau khi nhập môn trong mười năm bước chân vào tiên thiên, sẽ được chính thức thu nhận vào môn hạ. Nếu vô duyên sẽ bị trục xuất ra ngoài.

Với linh giác của những người trước mắt, nhìn không ra thực lực đích thực của hắn cũng là chuyện bình thường. Thời gian Ngưng Dịch kỳ vừa được tám tháng, hôm nay căn cơ của Nhạc Vũ lại vô cùng ổn định. Một khi cố ý kiềm chế khí cơ, đừng nói là địa giai đỉnh phong, dù là cường giả tiên thiên cũng sẽ nhìn nhầm, dĩ nhiên nếu giống như Tịch Nhược Tĩnh, là người có linh giác nhạy cảm, thì lại ngoại lệ.

Trên thực tế, khi hắn vừa đi tới, liền có hơn mười đạo ánh mắt hữu ý vô ý nhìn qua.

Nhạc Vũ cười nhạt, lại nhận hiệu bài trong tay người kia, sau đó đứng vào hàng. Sở dĩ có phản ứng như vậy, cũng không phải có ý nghĩ gì khác, mà là không muốn quá mức hiêu trương. Lực khống chế chân khí trong cơ thể của hắn tuy mạnh, nhưng ở trong ít tu sĩ cao cấp, thần thức chạm vào liền hiểu rõ. Nhưng trong Phù Sơn Tông cao nhân vô số, có thể thu liễm thì nên thu liễm chút ít.

Mà giờ khắc này sự chú ý của hắn đang đặt ở phía trước. Trên quảng trường có mấy ngàn người, xếp thành mười tiểu đội, liệt ra ngay cửa đại điện. Mỗi khi bên trong kêu lên hiệu bài, liền có một nhóm người cầm theo hiệu bài tương ứng đi vào cửa điện.

Về phần tình hình bên trong đại điện, có Linh trận gia trì, dù là hồn thức của Nhạc Vũ cũng không cách nào cảm giác. Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trong đó có mười mấy bia đá lớn, nghĩ đến là vật tương tự như người tập võ thường dùng Định Cấp Thạch để giám định thực lực cùng tư chất của bọn họ.

Mà thời gian trôi qua, vị trí Nhạc Vũ càng lúc càng đến gần cửa đại điện. Nhưng người phía sau hắn lại càng lúc càng nhiều, cũng đã tăng lên tới hơn vạn người.

– Cũng không biết những người này rốt cục là từ đâu tới, nhìn hình dạng như vậy, chỉ sợ kéo dài tới ngày mai chưa chắc đã xong.

Nhạc Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng cảm thấy may mắn. Nếu tới ban đêm cũng phải kéo dài tới hết nhóm người của hắn, những người phía sau e rằng phải chờ đợi đến ngày mai.

Ngay lúc hắn vừa nghĩ tới đây, chân mày Nhạc Vũ chợt cau lại. Hắn nhìn ra phía sau, lai thấy có mấy thanh niên tính tình nóng nảy đột nhiên chen ngang về phía trước, đoạt lấy hiệu bài trong tay những thiếu niên kia, rồi sau đó trực tiếp chiếm cứ vị trí của bọn họ. Duy nhất may mắn thoát khỏi chính là mấy người Trúc Tiệm Bình thực lực xem như có chút mạnh mẽ, những người đó không cướp đoạt được, lại không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, cũng chỉ đành buông tha chuyển hướng người khác. Mà những người phía sau thấy thế liền học theo, rối rối chen lấn lên.

Nhạc Vũ quét mắt nhìn, những đệ tử chịu trách nhiệm duy trì trật tự của Phù Sơn Tông đều mang theo vẻ cười lạnh, phảng phất như không hề nhìn thấy.