Chương 1106: Liên Đăng Linh Châu

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhìn lại lần nữa hai tờ chiến thư đã quay trở lại trong tayHiên Viên Thu, trong mắt Nhạc Vũ bất giác xẹt qua vào tia ngưng trọng, vừa rồi quả thật đoàn Tiên Thiên Huyền Âm thần lôi cùng Cửu Huyền Vân diễm đã mạnh hơn trước rất nhiều, thời gian trăm năm trôi qua đối với hai người kia cũng không phải vô ích, thần thông thiên phú có tiến cảnh rất lớn.

Hơn nữa trong chiến thư cũng chưa hẳn là thực lực chân chính của cả hai, càng không biết trong tay Nghê Vân cùng Thác Bạt Già Thiên có bao nhiêu át chủ bài, đây cũng là di chứng của việc giảng đạo năm xưa ở Vạn Thọ sơn, thật sự quá mức náo động khiến những người kia trực tiếp nhúng tay.

Nếu chỉ là được chút ít khí vận, này mấy vị tổ sư Yêu tộc còn có thể không để ý, không ảnh hưởng toàn cục. Nhưng hôm nay hắn đã thành tổ sư kiếm tiên, được một phần khí số của nhân đạo, mấy người kia lại không cách nào ngồi nhìn.

Trong lòng hắn bất giác cảm thấy may mắn là hiện giờ Côn Luân Kính đã khôi phục gần xong, nếu không như thế thì trận chiến với Nghê Vân và Thác Bạt Già Thiên lần này chưa hẳn có thể thắng.

-Là Li Chu thượng nhân?

Thuận miệng hỏi thăm một câu, thấy Hiên Viên Thu lộ vẻ bất đắc dĩ, Nhạc Vũ liền biết người này là phương nào mà ngay cả Hiên Viên Thu cũng không biết. Hắn cũng không hỏi thêm, lệnh cho Hoàng Cân lực sĩ đánh ngọc liễn vào sâu trong nội cung.

Liễn xa vừa tiến lên phía trước thì Vi Minh Tử lại thi lễ nói:

– Còn có một chuyện, vài ngày trước có người cầm phù chiếu Bệ Hạ ban tặng đến đế đình, nói là muốn bái Bệ Hạ làm thầy, không biết nên xử trí thế nào?

– Bái sư?

Nhạc Vũ giật mình rồi lập tức hiểu ra, sắc mặt lộ vẻ quái dị:

– Là Đông Hoa tán nhân?

Trong lúc nhất thời, Nhạc Vũ cảm giác cực kỳ đau đầu, còn hơn cả chuyện ước chiến với Nghê Vân cùng Độc Cô Già Thiên. Người này lại không đi Bát Cảnh Sơn tìm Huyền Đô, cũng không đi Vạn Thọ sơn tìm Trấn Nguyên Tử mà sao lại chạy tới Bắc Cương?

Đang lúc Nhạc Vũ phiền não thì tại một động thiên cách đó ngàn vạn dặm, một khối ngọc thạch bày giữa trung ương đang phát ra tiếng nổ lách cách rồi vỡ nát.

Nghê Vân cùng nam tử mặt xanh, một trái một phải ngồi xếp bằng giật bắn mình, kẻ thứ hai nhìn về Nghê Vân vẻ chờ mong:

– Người nọ đã tiếp chiến thư, vậy có biết được thực lực của hắn không?

Nghê Vân nhắm mắt nhập định, tựa hồ cảm ứng từ xa điều gì đó rồi mới nghi hoặc mở mắt:

– Kỳ quái là ta không phát giác gì, tờ chiến thiếp vẫn hoàn hảo, không có tổn thương.

– Hoàn hảo không tổn hao gì?

Nam tử mặt xanh nghe vậy càng là kinh dị: – Chẳng lẽ còn chưa rơi đến tay người nọ?

Hắn nhìn khối ngọc thạch nát bấy trước mặt lại cảm giác không đúng, suy ngẫm chốc lát lại không có manh mối, bất đắc dĩ nói:

– Chắc đã có biến cố gì đó hoặc là đã bị người này phát giác. Tóm lại việc này ta sẽ bẩm báo thượng nhân. Vị này Đại Đế phương bắc này rốt cuộc có trảm phá thiên tỏa hay không vẫn không biết. Bất quá với chiến lực qua trận chiến với Thác Bạt Già Thiên năm đó tính lên gấp bảy lần sẽ không sai khác quá nhiều. Ngươi có thập diệp tâm đăng với lực đan dược cũng có chín thành phần thắng, cũng không cần để ý quá mức.

Nghê Vân nhíu mày, trong lòng bất giác dâng lên một dự cảm bất tường, không thể đánh với Uyên Minh một trận thì vĩnh viễn không thể biết chỗ đáng sợ của người này, át chủ bài của hắn dường như vô cùng vô tận, tiềm lực vô hạn. Hắn cũng tán thành lời của nam tử đối diện nhưng vẫn không thể nén được lo lắng những thủ đoạn khác của Uyên Minh.

Thoáng trầm ngâm, Nghê Vân lại mở miệng hỏi:

– Trận chiến này dĩ nhiên phải cẩn thận, nếu như ta bại thì cố nhiên thân vẫn nhưng thượng nhân cũng mất mặt, không biết Thanh Linh Tử đạo hữu có thể cho ta mượn một viên Định Ba châu?

Thanh Linh Tử ngẩn ra rồi tiếp đó cười lạnh, phất tay ngưng tụ một con Thanh Điểu dài ba tấc từ phong linh đột nhiên xuyên ra khỏi động thiên, vẫy cánh một cái liền bay xa mười vạn dặm, trong nháy mắt không thấy tung tích.

Sau đó ước chừng hai canh giờ thì thấy một điểm hỏa quang từ phía chân trời rơi vào trong tay Thanh Linh Tử, đợi đến khi hỏa quang tan đi thì thấy trong tay hắn là một viên tiểu châu màu hoàng thổ, một tờ đạo phù màu đỏ, pháp lực thôn thổ bên dưới thập diệp tâm đăng.

Thanh Linh Tử thấy thế không khỏi lại cười lạnh, ném viên hoàng châu về phía người đối diện:

– Thượng nhân đối với ngươi hào phóng như vậy, nếu vẫn không thể thắng thì ta thấy Nghê Vân ngươi còn không bằng phế vật.

Trong lòng Nghê Vân cũng đại định, mặc dù Thanh Linh Tử nói khó nghe nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười tự tin:

– Dung vũ hóa vân quyết của Uyên Minh dù khó đối phó, lại nắm giữ một phần Huyền Minh thần tinh, được thần lực thủy thần, có vật này vừa khéo khắc chế, cho dù có chứng nhận Kim Tiên hồn ấn thì như thế nào? Đến cùng không phải chân chính Kim Tiên, đánh bại không khó. Lúc trước nếu không có Huyền Vũ thì ta đã trảm sát.

Thanh Linh Tử khẽ gật đầu, cầm lấy tờ đạo phù màu đỏ trong tay hồi lâu rồi nheo mắt: – Thượng nhân còn nhắn nhủ một chuyện, nếu có cơ hội, Nghê huynh tốt nhất trảm sát Uyên Minh đương trường.

Nghê Vân thuận tay cầm lấy Định Ba châu để tìm hiểu pháp ứng dụng nghe vậy lập tức động tác cứng đờ, lộ vẻ do dự.

– Không tình nguyện?

Sắc mặt Thanh Linh Tử âm trầm, qua nửa nhịp thở liền khôi phục như thường nói:

– Lúc trước Uyên Minh làm nhục ngươi, Nghê huynh không hề oán hận? Người này được Trấn Nguyên Đại Tiên phù hộ, bất quá nếu là quang minh chính đại chết ở trong tay ngươi thì hắn cũng không thể nói gì hơn. Mặc dù nói bị khí vận cắn trả thì đã có thượng nhân chiếu cố, có gì phải sợ? Người này hoạch tội với thiên, nếu ngươi phải trảm thì có chỗ tốt vô cùng,

Nghê Vân biết không thể từ chối, hơn nữa nghe Thanh Linh Tử nói cũng không phải không có lý, thoáng do dự liền kiên quyết nói:

– Tóm lại ta nhất định đem hết toàn lực lấy tính mạng người này, muốn đánh bại hắn không khó, cũng có thể sỉ nhục nhưng muốn lấy tính mạng hắn thì chưa hẳn như chúng ta mong muốn.

Thanh Linh Tử lúc này mới thoả mãn cười cười, cũng biết này Uyên Minh có khí vận gia thân, muốn lấy tính mạng hắn không đơn giản như vậy, chỉ là đạo của khí vận thì bớt một phần sẽ yếu đi một phần, thử một lần cũng không tốt xấu.

Đang muốn nhắn nhủ vài câu thì phía chân trời lại có một quang hoa kim sắc bay đến xoáy tròn quanh động thiên nhưng không tìm được cửa để vào.

Thanh Linh Tử nhíu mày, dùng một đạo pháp lực hút lấy vào trong động thì cũng là một tờ chiến thiếp, nhìn qua liền lộ vẻ vui mừng:

– Bên chỗ đế đình đã hồi âm, mười ngày sau An Thiên Huyền Thánh Đại Đế sẽ chờ ngươi ở một chỗ không người cách phía bắc Các Linh sơn tỷ dặm đánh một trận với ngươi.

Trong mắt Nghê Vân lập tức lóe lên một đạo duệ mang ác liệt, Thanh Linh Tử cũng mỉm cười vò nát tờ chiến thiếp.

Mãi cho đến lúc quay lại tẩm cung, Nhạc Vũ vẫn cảm giác đau đầu, hắn tuyệt đối không ngờ bản thân đã cự tuyệt như vậy nhưng Đông Hoa tán nhân vẫn kiên thì tới đây.

Nếu nói tới căn tính ngộ lực, Đông Hoa tán nhân quả thật không tầm thường, cho dù có cực linh thân thể như Nhiễm Lực Lâm Trác vẫn không thể nào đánh đồng, ở tại Địa Tiên giới cũng cực kỳ hiếm thấy, một khi được những Đại La Kim Tiên hay cổ tu hỗn độn thấy được thì chẳng tranh nhau thu nạp, ngay cả hắn cũng cảm thấy động tâm nhưng cũng biết tuy Đông Hoa tán nhân ngày sau có thành tựu phi phàm nhưng lại tuyệt đối không thể bái mình làm môn hạ.

Thoáng suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ lấy ra một một tờ kim phù đánh về hướng Bát Cảnh sơn, động thiên ở đó chính là Huyền Đô pháp sư án theo Bát Cảnh cung bố trí, bất quá người này quanh năm ở bên Thái Thanh đạo tổ, ở nhà mình mỗi năm chưa đến nửa tháng, thậm chí có lúc từ mười đến trăm năm cũng không thấy mặt.

Nếu có nhận được tờ phù truyền tin này thì cũng không biết bao nhiêu năm, tóm lại chuyện Đông Hoa tán nhân cũng chỉ có thể tạm gác qua một bên rồi nói sau.

Đế đình thiên thành xây dựng thêm nên tẩm cung của hắn cũng xa hoa không ít, diện tích lên đến trăm trượng, cực kỳ rộng lớn, cũng không biết Vi Minh Tử và Hiên Viên Thu trong trăm năm qua đã tụ bao nhiêu linh mạch vào Các Linh sơn nhưng linh lực trong tẩm cung hiện giờ còn thịnh hơn cả Diệu Pháp Đại La Thiên, hít một hơi cảm giác cực kỳ thoải mái.

Hắn đang định lấy ra thai tàng vô không kiếm hoàn thành bước luyện chế cuối cùng thì ngoài cửa lại có một người vội vàng bước tới, chính là Vi Minh Tử:

– Bệ Hạ, Song Liên đạo nhân đã tìm tới, đang ở trong Huyền Thánh điện cầu gặp bệ hạ.

Nhạc Vũ dừng lại động tác, phất tay thu hồi thanh đại kiếm, trong lòng có cảm giác ngoài ý muốn vì dù sao Song Liên đạo nhân cũng là nhất mạch yêu tu, dù muốn nhận được từ hắn thứ gì thì đây cũng không phải lúc tốt để đặt cược.

Song Liên đạo nhân đã có thân phận đệ tử Tiệt Giáo, lúc này càng nên ở xa quan chiến, sao lại chạy đến đây?

Hắn định cự tuyệt nhưng trong lòng cũng hiếu kỳ để xem Kim Linh thánh mẫu sau lưng hai người này thế nào.

Nhạc Vũ hơi hơi do dự rồi hóa quang bay về Huyền Thánh Điện cách đó không xa, vừa bước vào đã thấ hai nữ tử ăn mặc xinh đẹp ngồi trên ghế, một trái một phải đang chờ đợi, trông thấy hắn thì lộ vẻ vui mừng đứng dậy cúi người hành lễ.