Chương 301: Tam Muội Chân Hỏa

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi kiếm quang lóe lên, khu vực mấy trăm trượng quanh thân Nhạc Vũ cũng ngưng tụ thành từng hạt bông tuyết thật nhỏ rơi xuống.

Lẽ ra hẳn là băng hệ kiếm quyết, nhưng ở trước mắt Nhạc Vũ lại biến thành ngọn lửa màu lam từng tảng lớn, đang đồng thời nhảy dựng lên, hướng khắp mọi nơi lan tràn.

Cùng lúc đó, từng tầng kình khí kiếm quang mang theo hàn khí vô tận như những luồng cầu vồng cuốn đến.

– Đây là Băng Diễm kiếm ý?

Chỉ trong nháy mắt, Nhạc Vũ liền nhận ra lai lịch của kiếm quyết cùng kiếm ý. Rõ ràng nhìn thấy ngọn lửa, nhưng màu sắc lại là màu lam, còn tản ra khí tức vô cùng âm lãnh. Thần hồn của hắn cảm thấy như rơi vào hàn băng, có cảm giác như sắp bị hoàn toàn đông cứng. Cũng may là vừa vượt qua tâm kiếp, hồn lực tăng nhiều, nếu không phải bị mất mặt trước người khác.

– Thì ra là Trầm sư huynh đã có thể làm được lấy ý nhập kiếm. Thật không biết hắn từ nơi nào tìm được Đinh Âm Hỏa Chủng, thế nhưng có thể nghĩ ra được kiếm ý hiếm thế như vậy. Không trách được ngày đó có thể thắng được Lý Nại Lạc một chiêu. Tuy tuổi tác lớn hơn chúng ta mười mấy tuổi, nhưng xem như đã thành đệ tử đời thứ tư chân chính.

Ngũ hành đều có phân âm dương, tỷ như mộc thì giáp mộc, ất mộc phân chia. Mà hỏa cũng có phân chia bính hỏa, đinh hỏa. Bính hỏa chính là dương hỏa, giống như Địa Tâm Phế Hỏa cùng Thái Dương Chân Hỏa, cũng thuộc về bính hỏa. Mà đinh hỏa chính là âm hỏa, nhưng trên thế gian thật khó tìm, còn có rất nhiều hỏa chủng không khỏi trăm ngàn năm khó gặp.

Chỉ nhìn vào kiếm ý băng hàn thấu xương này của Trầm Như Tân, hỏa chủng mà hắn nghĩ ra chẳng những là Đinh Âm Hỏa Chủng hiếm thấy, hơn nữa còn có uy năng nhất định làm người ta sợ hãi.

Đáng tiếc vị sư huynh này của hắn chỉ có thể nghiệm được hình dạng như không nghiệm ra được tinh hoa bên trong, càng không cách nào hoàn toàn khống chế được kiếm quyết kiếm ý, khiến cho lực lượng của băng diễm bị tản ra, nhưng trong chuyện này cũng có vài phần cố ý, nhưng băng diễm kia cũng thật sự làm lòng người kinh hãi.

Nhạc Vũ cũng không để ý, hắn biết Trầm Như Tân có chủ ý dò xét. Một kiếm này nhìn qua thanh thế lớn, thật ra không hề có lực sát thương. Hắn khẽ mỉm cười, cũng lười ra tay ngăn cản, liền đi thẳng vào cửa.

Quả nhiên kiếm khí vừa tới trước mặt hắn, liền phân hóa ra hai bên, sau đó lại cuốn trở về. Nhưng trong tích tắc ngọn lửa lại đông cứng, liền khôi phục nguyên trạng.

– Có thể khám phá được hư thật trong một kiếm này của ta, sư đệ quả nhiên đã sớm đột phá Linh Hư cảnh giới! Hiện nay chỉ sợ đã sắp đến gần tâm kiếp phải không?

Trầm Như Tân cười khẽ một tiếng, thu hồi kiếm vào trong vỏ, sau đó ánh mắt rạng rỡ thần quang nhìn qua:

– Sư huynh nói trước một tiếng chúc mừng, còn có lễ vật dâng lên, tuy thời gian đã muộn một chút nhưng kính xin sư đệ vui lòng nhận cho.

– Lần này sư huynh đã đoán sai, đệ đã may mắn vượt qua được khảo nghiệm của tâm kiếp!

Nhạc Vũ hơi vẫy tay đuổi Chiến Tuyết, sau đó đi thẳng tới cửa đưa tay ra dấu thỉnh mời.

Vị sư huynh Trầm Như Tân này là người hắn cực kỳ tôn trọng, trừ phi cần thiết, bằng không hắn tuyệt không muốn lừa gạt. Huống chi loại chuyện này rất dễ phát hiện, nếu đối phương hỏi ngay mặt hắn cũng thành thật trả lời.

Trầm Như Tân vừa nghe, thân hình chấn động:

– Nói như vậy đã là Thần Tịch kỳ?

Nhìn thấy thiếu niên trước mặt khẽ gật đầu, trong nội tâm Trầm Như Tân nhất thời giống như gặp phải cơn lốc ba đào, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Chuyện này Nhạc Vũ có thể xem lạnh nhạt, nhưng hắn không cách nào xem là chuyện bình thường. So sánh với Linh Hư Thần Tịch cảnh giới hôm nay của Nhạc Vũ, giờ phút này hắn để ý chính là từ đầu đến cuối mình thật nhìn không thấu hư thật của Nhạc Vũ.

Vẫn ngây ra thật lâu, Trầm Như Tân chợt cười khổ một tiếng:

– Tiểu Quan Phong chúng ta có được Nhạc sư đệ thật sự đáng hi vọng. Nếu không phải bên trong Vạn Tiên Quật đã không có phản ứng về di thể của các vị Nguyên Anh tiền bối, ta thiếu chút nữa cũng muốn hoài nghi sư đệ có phải cũng là Nguyên Anh chuyển thế thân hay không!

Nói tới đây, thanh âm của hắn lại thay đổi:

– Thật ra lần này sư huynh tới là muốn cảnh cáo sư đệ nên cẩn thận. Duệ Vân Phong Trưởng Tôn Tử Vận, đã sớm mong đợi thử tài với sư đệ trong cuộc thi đấu tông môn. Còn có La Mộng của Phù Dung Phong, từng nói sẽ xuất thủ với ngươi. Hôm nay xem ra nỗi lo lắng của ta cũng chỉ là quá dư thừa.

Chân mày Nhạc Vũ cau lại, Trưởng Tôn Tử Vận và La Mộng muốn khiêu chiến hắn, đây là chuyện gì xảy ra? Trưởng Tôn Tử Vận cũng không đáng kỳ quái, lúc còn ở từ đường, hắn đã cảm giác được chiến ý cơ hồ không thể đè nén được bên trong mắt hắn. Về phần La Mộng, chẳng lẽ vì chuyện xảy ra tại Ngọc Dung Phong ngày đó?

Khóe môi Nhạc Vũ chợt mỉm cười, hai người này hắn còn có chút mong đợi với Trưởng Tôn Tử Vận, về phần La Mộng hắn thật không hề có chút hứng thú.

Tuy hắn không để ý tới những lời nói đó, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy khó chịu. Người này nếu muốn tự rước lấy nhục nhã, như vậy hắn cũng không để ý tới dùng người kia để phát tiết một chút tích úc bên trong lòng.

Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại nghe được Trầm Như Tân cười lớn.

– Cũng may là nhờ lần này ta đến đây! Lần này ta thật muốn xem một chút, La Mộng kia rốt cục muốn làm thế nào để phân thắng bại với ngươi! Thử nghĩ xem đợi đến lúc đó, khuôn mặt của mọi người sẽ như thế nào, ta thật sự nôn nóng muốn nhìn thấy! Lúc đó nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.

Nhạc Vũ nghe vậy có chút kinh ngạc:

– Chẳng lẽ sư huynh không dự định đem chuyện của ta nói với chưởng giáo cùng chư vị trưởng lão?

– Chuyện thú vị như vậy, sao ta phải đi nói cho họ biết? Nếu mấy vị lão đầu kia biết được, đây chẳng phải không còn trò gì hay để xem sao?

Trầm Như Tân cười nói, hiển lộ ra vài phần bất cần, ngay sau đó vẻ mặt lại như cười như không:

– Đúng rồi! Mấy ngày qua Lý Nại Lạc có đến tìm ngươi phải không? Tiểu gia hỏa kia đúng thật là một người điên. Người khác lúc này nói phải hẹn ước chiến đấu, chẳng qua là vì muốn phân rõ thắng bại, miễn cho tới lúc thi đấu bị chiếm tiện nghi, nhưng hắn lại cứ xem là đùa vui. Với tính tình của người này, chỉ cần nghe được thanh danh của ngươi, tuyệt đối không khả năng nhẫn nhịn được. Nhưng thật không biết hai người các ngươi, rốt cục thắng bại như thế nào?

– Quả thật có người đến qua! Nhưng hắn có phải là Lý Nại Lạc hay không thì không biết.

Nhớ tới người kia, Nhạc Vũ cảm thấy nghi ngờ. Chợt nghĩ hiện tại có người tin tức luôn linh thông ở ngay cạnh mình, hắn liền không chút do dự, đem tình hình ngày đó đều cặn kẽ nói ra.

Khi nghe tới cuối cùng, khóe môi Trầm Như Tân chợt nhếch lên:

– Tâm kiếp sao? Tạ Hạo quả nhiên đã độ tâm kiếp!

Thấy vẻ mặt Nhạc Vũ lộ ra vài phần nghi ngờ, Trầm Như Tân vội vàng cười giải thích:

– Lý sư đệ này có chút đặc thù, Tâm Động kỳ cũng chỉ có hắn dám chạy loạn khắp nơi trên núi. Có tin đồn hắn đã bị Vực Ngoại Thiên Ma xâm nhập thân thể, mặc dù không biết có phải là sự thật hay không, nhưng Lý sư đệ vốn không bị thiên ma tâm kiếp quấy nhiễu, tiến vào động ma vẫn có thể vô sự cũng là sự thật. Trước kia hắn sinh ra trong một trấn nhỏ, cách phụ cận động ma không xa. Lý Vô Đạo sư thúc tìm được Nại Lạc sư đệ, rất nhiều người đã bị Vực Ngoại Thiên Ma trong Ma Quật hủy diệt. Duy chỉ có hắn năm đó mới tám tuổi lại bình yên vô sự.

Con ngươi Nhạc Vũ co rút lại, nghĩ thầm thì ra là như thế. Nhưng bởi vì như thế, Lý Nại Lạc liền có thể cảm giác được hắn đang độ tâm kiếp, cũng có thể giải thích hợp lý.

– Theo ta xem, mấy tháng sau tên kia sẽ lại đến tìm ngươi.

Trầm Như Tân khẽ lắc đầu, sau đó lại nhớ ra một chuyện, chau mày nói:

– Hôm nay Nhạc sư đệ đã tiến vào Linh Hư Thần Tịch cảnh giới. Như vậy có một chuyện sư huynh không thể không báo cho biết. Lần này sau cuộc thi đấu, có lẽ Đoan Mộc chủ tọa sẽ được tông môn phái ra ngoài. Nếu sư đệ còn ở Trúc Cơ cảnh thì thôi, nhưng nếu hôm nay tu vi tiến nhanh, chỉ sợ cũng sẽ được phái ra đi lịch lãm. Chuyện lần này có chút hung hiểm, hơn nữa nhất định sẽ khá lâu, sư đệ tốt nhất nên sớm làm chuẩn bị.

Nhạc Vũ nghe vậy ngạc nhiên:

– Hung hiểm? Nếu hung hiểm vì sao không phái thêm nhiều người? Tông môn có trăm vị Kim Đan, chẳng lẽ không rút ra được người hỗ trợ. Hơn nữa lại có chuyện gì cần một vị chủ tọa tự mình xuất thủ?

– Chuyện này cũng chỉ có đệ tử bí truyền hoặc là sắp thành đệ tử bí truyền mới biết được!

Lần này Trầm Như Tân cũng tránh né không đáp, nhưng vẻ mặt ngưng trọng:

– Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, chuyện này có liên quan tới cuộc đại chiến ngay trong lúc hồng hoang tan vỡ. Tóm lại đến lúc đó, ngươi tự biết là được. Những lời vừa rồi của ta, đừng nên nói cho người khác.

Nói xong câu này, Trầm Như Tân cũng không cùng hắn vào tiểu viện, lại chắp tay cáo từ. Nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng Nhạc Vũ chợt kinh ngạc.

Thì ra Trầm sư huynh là một trong hai đệ tử bí truyền của tông môn mười năm được chọn một lần. Hơn nữa chuyện mà hắn nói có liên quan tới cuộc đại chiến lúc hồng hoang tan vỡ, thật không hiểu là thế nào?

Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ không nghĩ ra được chút đầu mối, khẽ lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ. Lúc này hắn không hay biết chính là, sau khi ngự kiếm lẫn vào trong tầng mây, Trầm Như Tân chợt dừng lại, vô cùng cảm khái nhìn xuống núi.

Người khác chỉ nói sư đệ Lý Nại Lạc có tốc độ tu luyện cực nhanh, chỉ sợ có rất ít người biết, Nhạc Vũ sư đệ này ở sáu năm trước ngay cả thực lực võ sư tại nhân gian cũng chưa đạt được.

Chỉ có sáu năm thời gian đã thành tựu Linh Hư Thần Tịch kỳ, đây là thiên phú tới bậc nào?

Nhạc Vũ thu hồi Nhiếp Tâm trận cùng Chính Phản Tứ Tượng trận bên ngoài đình viện, sau đó quay vào tiểu viện. Tuy hắn tận lực không muốn ảnh hưởng những linh trận khác, nhưng đối với một đệ tử ở lại chỗ này, cuối cùng cũng có chút bất tiện.

Ngay khi Nhạc Vũ lại ngồi xuống trong tĩnh thất, hắn lại nghĩ tới trận thi đấu của tông môn hai tháng sau, chợt bật cười.

Về chuyện mấy tháng sau Đoan Mộc Hàn sẽ dẫn hắn đi ra ngoài lịch lãm, Nhạc Vũ cũng không có gì lo lắng, chuyện hôm nay hắn cần chuẩn bị đã không còn nhiều lắm. Vô luận là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm hay Ngũ Sắc Thần Quang, Diệt Tuyệt Quang Châ, đều là tuyệt kỹ kinh thế, phương diện tu vi vẫn còn có cơ hội tăng trưởng cao hơn.

Ngoài ra chỉ cần luyện chế được huyền binh pháp bảo tiện tay một chút, nhưng cũng phải đợi luyện thành Tam Muội Chân Hỏa rồi hãy tính.

Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ bắt đầu điều khiển hồn thức của bản thân, cùng Đại Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí trong cơ thể dung hợp…