Chương 1252: Chân Mệnh Thiên Đế!

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Quả nhiên!

Từ Hàng nhìn lên chư thiên tinh tú, cười khổ không ngừng.

Văn Thù nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó tâm thần cũng trầm xuống. Chỉ thấy trên bầu trời cực bắc, gần trăm tinh tú hiện tại đều ảm đạm không còn ánh sáng. Đều bị Huyền Thánh Tinh Cung áp bách, bị đẩy dạt qua một góc xa xa.

Trong đó có mấy viên tinh tú đã không còn chút ánh sáng, cơ hồ không cách nào nhận ra.

Ngược lại với những viên tinh tú kia, bên trong Huyền Thánh Tinh Cung không chỉ là nơi trung ương đế tinh nhấp nháy, hơn mười viên tinh tú vây quanh cũng lóe lên quang hoa chói mắt.

– Làm sao có thể? Dấu hiệu hôm nay rõ ràng là Yêu tộc suy vong! Phương bắc Nhân đạo chấn hưng, đế đình cực thịnh! Những nhân vật Chuẩn Thánh dưới trướng Nhạc Vũ đều còn ở tây nam Đào sơn. Yêu sư Côn Bằng là nhân vật tinh minh tới cực điểm, cho dù có Huyền Đô Pháp Sư cùng Lục Áp tương trợ có thể chống lại hơn mười vị thái cổ Yêu tộc đã là tận khả năng, hắn ở đâu ra thực lực càn quét ngàn vạn lần Yêu tộc tại Bắc Câu Lô Châu? Theo như ngươi suy tính lúc trước, phương bắc đế đình không phải sẽ gặp kết quả tất bại, bị hủy toàn bộ căn cơ hay sao?

Từ Hàng yên lặng không đáp, nghe Văn Thù lớn tiếng quát, sau một lúc lâu diễn cảm như chết lặng lắc đầu:

– Ta đã bỏ quên Trấn Thiên Tỳ, đã quên Lục Áp chính là hậu duệ của Thiên Đế Đế Tuấn!

Thân hình Văn Thù cứng ngắc, tựa hồ vừa nghĩ ra điều gì, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi thất sắc. Ngay sau đó lại nghe Từ Hàng tiếp tục nói:

– Trên tinh đồ vô ngần này, có thể chiếu rọi hết thảy sự vật trên thế gian. Thiên hạ đại thế biến ảo hết thảy đều xuất hiện bên trong! Nếu xuất hiện biến hóa như vậy, nhất định là tình thế của Yêu tộc đã nguy hiểm cùng cực, hơn nữa không còn cách vãn hồi!

– Lần này Hạo Thiên thảm bại, khí vận tiêu giảm ít nhất phải ba thành! Bắc Câu Lô Châu mở ra, Nhân đạo chấn hưng. Được căn cơ này, được công đức này, đế khí của Nhạc Vũ chỉ sợ sẽ tiếp cận cường thịnh…

Ánh mắt Văn Thù co rụt lại, nói ra lời Từ Hàng còn chưa nói hết:

– Cầm Hồng Mông chí bảo trong tay, chấp chưởng Thiên Đế vị! Hiện tại Nhạc Vũ đã có thể so ngang với Đế Tuấn năm xưa! Không, phải nói là càng tốt hơn! Chỉ còn kém một bước đi vào Trung Cung, là có thể danh chính ngôn thuận thành tựu chân mệnh Thiên Đế sao?

Nói xong vài câu cuối cùng, lời nói đã gần như thì thầm lẩm bẩm. Ánh mắt Văn Thù vô cùng phức tạp, nhìn vào thiếu niên có vẻ mỏng manh xuất hiện bên trong Huyễn Mục Thiên Kính.

Chân mệnh Thiên Đế, vị cách cao nhất thế gian, chấp chưởng thay trời hành đạo chân chính! Cho dù không thể thành thánh, nhưng thực lực đủ đối kháng Đạo tổ thánh nhân!

Đây là địa vị mà năm xưa Đế Tuấn dù hợp lại toàn bộ lực lượng Yêu tộc cũng không thể hoàn thành!

Chẳng lẽ thiếu niên trước mắt thực sự thành tựu được vị cách chân mệnh Thiên Đế đầu tiên trên thế gian này?

Đem Lý Trường Canh một kiếm oanh giết! Vẻ mặt Nhạc Vũ vẫn thật hờ hững đưa tay khẽ vẫy, đem thanh trường kiếm màu trắng bạc xa xa hút nhiếp tới, sau đó dùng Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang đánh vào.

Chỉ tiếp cận tiên thiên siêu phẩm kiếm khí, thậm chí còn kém hơn phương thiên đại kích cùng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao một bậc, nhưng được kiếm ý của Lý Trường Canh thêm vào, lại có thể cứng rắn thừa nhận một kích toàn lực bảy thành lực lượng của Ngũ Hành kiếm trận vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì.

Hắn không chút khách khí hủy diệt lạc ấn nguyên thần bên trong thân kiếm. Nhạc Vũ tùy ý liếc mắt nhìn qua, liền thu vào trong tay áo, tiếp theo đưa mắt nhìn về phía mặt đông.

Hơn mười Hỗn Độn Kim Tiên, chỉ có hai người chạy về hướng đông. Một người là Cửu Thiên Huyền Nữ, người còn lại là Đại Đình chân quân.

Một trước một sau giống như lưu tinh đều mang theo quang hoa chói mắt chạy về phía chân trời phía đông.

Cả hai đều thúc đẩy toàn thân pháp lực, chỉ sau mười hơi thở đã dùng Nữu Khúc Thời Không Thuật đi qua mười ức dặm, đã tiếp cận biên duyên thanh không.

Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, tâm niệm chợt động, bốn vị Chuẩn Thánh cùng bộ kiếm trận liền theo tâm ý của hắn tiếp tục chuyển động.

Ngay sau đó bên trong kiếm trận xuất hiện một đoàn bạch quang chói mắt, bên ngoài mười ức dặm bỗng dưng thiên địa như sụp đổ, một hắc động cực đại bỗng dưng xuất hiện, cắn nuốt hết thảy toàn bộ sự vật khắp xung quanh!

– Đại Hỗn Độn Thuật!

Bên trong thanh không truyền ra tiếng thét kinh hãi, mang theo vẻ kinh ngạc vô tận.

Nhạc Vũ cũng không hề có chút ngoài ý muốn, hắn biết được người vừa lên tiếng nhất định là Xích Tùng Tử, hắn vẫn tiếp tục thúc giục kiếm trận, quanh thân ba người hai thú xoay chuyển vô số phù văn, phảng phất giống như Ngũ Hành phù trận bên trong đan điền của Nhạc Vũ, đoàn bạch quang bên trong trung ương kiếm trận cũng dần dần tăng lên cỡ nắm tay.

Lúc này bên ngoài ức vạn dặm hắc động thật lớn kia càng thêm bàng bạc mạnh mẽ, như muốn cắn nuốt thương thiên! Hai đạo độn quang một lam một hồng bị dẫn lực cuồn cuộn vô ngần hấp dẫn, huyền phù ngay tại chỗ, vô luận dùng không gian xuyên toa pháp hay Súc Địa Thuật cũng không cách nào sử dụng mà đang bị hút nhiếp về hướng hắc động từng chút từng chút một.

Trên mặt Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn thật bình tĩnh, nhưng tận sâu trong ánh mắt hiện lên một tia âm ngoan khó thấy.

Ngay sau đó hơn mười đoàn lam sắc quang hoa từ trong tay áo bắn ra bay ngược về phía sau, thật nhẹ nhàng như không hề có chút sức mạnh nhưng vừa xuất hiện liền bị hắc động hút nhiếp!

Nhưng Đại Đình chân nhân ở phía sau thấy thế hai mắt không khỏi trợn trừng mãnh liệt:

– Bồng Lai Thanh Lộ Thần Lôi!

Những điểm lam quang vừa đi tới gần bên hắc động bỗng dưng toàn bộ nổ tung, thoáng chốc vô số linh quang chiếu sáng, cuồng phong thổi quét bạo liệt.

Đại Đình chân nhân bạo rống một tiếng, pháp lực toàn thân trướng lên, chống cự linh lực phong bạo cùng lực lượng hủy diệt gần trong gang tấc.

Nhưng hắn lại vô lực quan tâm tới hắc động kia, thân hình cơ hồ không chút trì hoãn bị Đại Hỗn Độn Thuật hút nhiếp vào bên trong.

Cửu Thiên Huyền Nữ cũng mượn dùng lực lượng cương phong từ trong dẫn lực của hắc động khổng lồ thoát ra ngoài.

Nàng chợt lóe thân đã vượt ra ngoài mấy chục vạn dặm, vừa nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt hiện lên vẻ may mắn lại bỗng dưng cảm thấy ngay giữa ngực bụng chợt toàn tâm đau đớn không chút báo trước!

Nàng không dám tin cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy nơi lồng ngực lộ ra một đoạn ngũ sắc mũi kiếm.

Ngay sau đó vẻ mặt nàng chợt ngơ ngẩn nhìn về phía sau.

Người kia đang lăng không đứng trên không trung, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã đem không gian mười ức dặm mạnh mẽ gấp khúc!

Sau đó đem thân hình nàng từ sau lưng dùng một kiếm xuyên thấu!

Cảm giác tuyệt vọng sợ hãi vô tận thẩm thấu vào trong cơ thể Cửu Thiên Huyền Nữ, cơ hồ thấm sâu vào từng huyết nhục tế bào, nàng còn chưa kịp giãy dụa đã bị ngũ sắc kiếm khí vừa nổ tung xoay vặn tới.

Một kiếm vô cùng hung lệ bá đạo, chỉ vừa chuyển vặn liền đem sinh cơ nguyên hồn của nàng hoàn toàn diệt sạch!

Giờ phút này khí tức của Nhạc Vũ càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị thấu xương, hỏa kiếm trong tay vung lên, liền khiến điểm bạch quang ngay giữa trung ương kiếm trận hoàn toàn tán đi.

Sau một đoàn khí bạo, chỉ thấy Đại Đình chân nhân đã hấp hối từ bên trong hắc động rơi xuống.

Nhạc Vũ cũng không chút nào để ý, Thai Tàng Hư Không kiếm trận sau lưng tùy ý bắn ra, liền đem người kia đưa vào bên trong tiểu thiên thế giới của Trấn Thế Chung.

Hắn tiếp tục đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy trong phạm vi mười ức dặm ngoại trừ những yêu tu tu sĩ cấp thấp đang tứ tán bỏ chạy, hơn mười Hỗn Độn Kim Tiên đều đã thi triển thần thông xa xa thoát đi.

Sát ý trong mắt Nhạc Vũ không hề có chút sút giảm, khóe môi thật tàn khốc nhếch lên lạnh lẽo.

Khí thế ngũ sắc kiếm trận cũng gia tăng tới cường thịnh, linh lực ba đào cuồng liệt bao trùm khắp phạm vi hơn mười ức dặm!

Trong lòng hắn bỗng dưng thăng lên báo động, Nhạc Vũ lập tức đưa mắt nhìn về phía tây. Chỉ thấy ngay giữa không trung một đoàn quang hoa hạ xuống, vẻ mặt của thân ảnh bên trong chính là Thái Hư chân nhân Xích Tùng Tử.

Người kia vừa hiện thân, liền hướng Nhạc Vũ mỉm cười thi lễ:

– Xích Tùng Tử gặp qua An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương!

Trong lời nói vẫn giữ vẻ bình thản như trước, nhưng lại ẩn chứa kính ý mờ ảo, đã xem Nhạc Vũ giống như một nhân vật cùng thế hệ!

Nhạc Vũ lại không hề trả lễ, ấn đường lại nhíu chặt, giữa chân mày hiện lên một tia buồn bực.

Xích Tùng Tử thoáng ngạc nhiên, tiếp theo chợt hiểu ý Nhạc Vũ, cũng không lưu ý ngược lại mỉm cười:

– Cũng khó trách bệ hạ tức giận, nhưng lần này Xích Tùng Tử thật không có ý thiên vị. Chỉ cầu bệ hạ giảm bớt sát ý, lưu lại một chút nguyên khí cho tu giới phương tây! Chớ để ngày sau dị giáo thừa dịp…

Trong lòng Nhạc Vũ thoáng động, nhưng sát ý vẫn dày đặc mãnh liệt như trước, nhưng trong lòng hắn lại nảy sinh vài phần hưng trí với vị Thái Hư chân nhân này, chỉ cười cười nhìn thanh sam đạo nhân trước mắt.

Hồng Vân là đệ tử của Hồng Quân, cũng xem như Đạo gia chính tông. Nhưng lấy tình thế trước mắt, vô luận là Xiển Tiệt nhị giáo hay Tây Phương giáo ở trong mắt hắn cũng không có gì khác nhau.

Xích Tùng Tử quan sát vẻ mặt Nhạc Vũ thật tỉ mỉ, lại tiếp tục nói:

– Lần này sát kiếp đi qua, là thời gian Thần đạo rầm rộ. Tây Phương Giáo cũng tu luyện nguyện lực, sẽ thừa dịp chấn hưng! Phương tây tu giới thực lực quá mức suy yếu, chỉ nhờ mỗi Trấn Nguyên đạo hữu chống đỡ, sợ là ứng đối mệt mỏi. Bệ hạ có được Thiên Đế mệnh cách, sớm hay muộn sẽ bước lên trung cung Thiên Đế vị. Thật không thể không đề phòng!

Nhạc Vũ im lặng một lúc, cũng không đưa ra ý kiến với lời nói của thanh sam đạo nhân kia. Nhưng sát niệm đang bốc cao lại thoáng thu liễm, hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía tây, sau đó cười khẽ một tiếng:

– Không chém tận giết tuyệt, sau này chờ khi bọn hắn lông cánh đầy đủ, lại cùng ta là địch?

Ngữ khí của hắn âm sâm tràn đầy, vẻ mặt Xích Tùng Tử lại thoáng buông lỏng, hắn biết được thiếu niên chỉ tu hành chưa đầy năm trăm năm này đã một tay nắm giữ phương bắc hồng hoang, có đủ thực lực khuất động đại thế thiên hạ kia đã bị mình thuyết phục.

Hắn trầm ngâm chốc lát, vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Những người này đến Đào sơn là bị người xúi giục, lần này có thể thoát được tính mạng xem như là may mắn. Chỉ sợ ngày sau cũng khó thể nảy sinh ý niệm đối địch với bệ hạ. Nếu bệ hạ còn chưa yên tâm, Xích Tùng Tử sẽ bảo đảm cho bọn họ! Nếu như trong đó có một người đối với bệ hạ có cử chỉ đối địch, không cần bệ hạ ra tay, ta sẽ tự mình giết chết!

Mấy câu sau như đinh đóng cột, Nhạc Vũ liếc mắt nhìn Thái Hư chân nhân thật sâu, sắc mặt chợt dịu xuống, thoáng cúi người xem như bổ sung lễ tiết trước đó:

– Lần này Nhạc Vũ tạ ơn vừa rồi chân nhân đã viện thủ!

Từ đầu đến cuối Thái Hư chân nhân chưa từng động thủ qua, nhưng hắn lại giúp bảo hộ địa vực phạm vi mười ức dặm không bị băng diệt, khiến Nhạc Vũ giảm đi tới bảy tám phần mười nghiệt lực tạo thành, chẳng khác gì đã đưa tay giúp đỡ.

Nếu không có người này, lại là một trong những chí giao của Trấn Nguyên Tử, cho dù hắn có là Thái Thượng Kim Tiên tuyệt đỉnh hôm nay cũng đừng hòng ngăn cản Nhạc Vũ huyết tẩy tây nam!

Trong lòng còn mang sát tâm nên hắn cũng không muốn lưu lại nơi này quá lâu, Nhạc Vũ khẽ vung tay, gọi Tương Liễu đang chờ đợi đến bên người, sau đó trong tay phải lấy ra ba đạo huyết phù…