Chương 370: Long Linh Thiên Đan

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiến vào đến cự ly chừng chưa đầy hai mươi dặm cách trung ương biển xương, Nhạc Vũ dừng lại nhìn xuống dưới chân.

Bởi vì linh lực quá mức dồi dào nên xương cốt yêu thú trong khu vực này cũng chưa hoàn toàn phong hoá. Bất quá dược liệu mọc trong vùng sát khí gần như thực chất ở đây lại ít đến thương cảm.

Vào lúc này, Nhạc Vũ đang nhìn vào một con ngân xà dài không biết bao nhiêu, rộng chừng hơn một trượng. Nếu chỉ là như thế cũng không khiến Nhạc Vũ đặc biệt chú ý, với hình thể yêu thú như vậy nhiều lắm cũng chỉ chừng cấp ba cấp bốn mà thôi.

Bất quá ba tầng đất bên dưới con ngân xà đều đã bị đốt cháy toàn bộ!

Nếu không phải cảm thấy thể tích không đúng, thiếu chút nữa Nhạc Vũ còn tưởng rằng đây là thần thú đằng xà thượng giai trong truyền thuyết!

Bất quá mặc không phải như vậy thì cũng kém không nhiều lắm, ít nhất cũng là hạ vị thần thú, hơn nữa từ uy lực của hoả diễm thì có thể thấy đã ngoài cấp tám!

Nhạc Vũ lạnh toát. Tuy nói mấy năm trước hắn đã gặp phải một con li giao băng hệ trong biệt phủ Tịnh Hải tông, hơn nữa lúc đó nó còn đang hấp hối, không thể so sánh với một hạ vị thần thú đang thời toàn thịnh. Nhưng đến sau khi gia nhập Quảng Lăng tông, Nhạc Vũ mới biết được lúc đó bản thân đã may mắn thế nào.

Cho dù là tu vi tiến triển cực nhanh như hiện giờ, Nhạc Vũ cũng chỉ có thể run sợ trong lòng mà thôi.

Hiện tại hắn đã có thể áp chế toàn diện tu sĩ từ cảnh giới Kim Đan trở xuống là vì đã đọc thông toàn bộ tàng thư trong Kinh Sóc Các, Diễn Thiên Châu cũng đã suy tính ra hơn nửa tầng pháp tắc cấp dưới sử dụng trong Tu Chân Giới.

Tuy nhiên thần thú như Sơ Tam lại không đồng dạng như vậy, lúc sử dụng thần thông thường hàm ẩn một lượng lớn lực pháp tắc vô cùng thâm ảo!

Một thần thú cấp tám có thực lực nguyên vẹn đủ để đối kháng tu sĩ Kim Đan như Đoan Mộc. Nhạc Vũ hiện giờ mặc dù là tăng thêm Diễn Thiên Châu, Ngũ Sắc Thần Quang, còn có cả 3600 cây Cửu Sách Huyền Hạo Ký cũng không có nửa điểm nắm chắc sẽ chiến thắng sư phụ mình.

Xem dấu tích một vài lân phiến để lại thì con ngân xà này chắc đã tiến về trung ương biển xương, hơn nữa bên cạnh còn có mấy con tiểu ngân xà cực lớn mang theo một vật gì đó khổng lồ. Nếu không ngoài dự liệu thì con yêu thú cùng loại với thần thú đằng xà này vừa đi săn mồi trở về.

Điều khiến người ta kỳ quái là thính giác của loại thần thú này. Đáng lẽ ra nếu như hắn tiến vào trong phạm vi trăm dặm đã có thể phát hiện, đồng thời cách làm của yêu thú thông thường đều không chút do dự cắn xé bất kỳ vật chung quanh mà nó xét nát, nhưng sao đến giờ vẫn chưa có phản ứng?

Lắc đầu, Nhạc Vũ cũng thôi không nghĩ đến ý định tiến vào mà đi vòng vòng quanh biển xương để tìm kiếm.

Cho đến lúc này hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao trong này chỉ còn một số linh dược may mắn sống sót?

Những linh dược ở đây dường như đều bị yêu thú ăn sạch nhưng điều khó hiểu là linh dược ở vùng ngoại vi còn bản tồn hoàn hảo? Hơn nữa trong đó đại bộ phận trước khi trải qua quá trình luyện đan đều vô dụng với yêu thú, thậm chí bị chúng vứt bỏ. Nếu chúng ăn những thứ này thì không như nuốt yêu đan đồng loại, càng dễ dàng tiến hoá.

Về sau hắn hoài nghi là yêu thú chà đạp nhưng ngẫm lại có chút không đúng. Ở đây không có dấu vết của việc tồn tại yêu thú quy mô lớn, hơn nữa nếu như yêu thú hội tụ sẽ khiến cho linh lực dao động rồi khởi động trận pháp trong Tiên Phủ can thiệp.

Song khi liên tục đi vòng quanh mấy lần, Nhạc Vũ đột nhiên có một suy đoán khác, trái tim bắt đầu đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong chỗ trung ương biển xương nhất định có một vật gì đó đang chiếm đoạt dinh dưỡng và linh lực nuôi dưỡn linh dược!

Nếu là vật sinh trưởng trong chỗ trung ương có sát lực mạnh nhất, theo những gì mà Nhạc Vũ đọc trong dược điển thì cũng chỉ có vài loại, đáp án cơ hồ là rất rõ ràng.

Kìm nén hy vọng trong lòng, Nhạc Vũ vẫn tiếp tục đi vòng quanh nhặt nhạnh lấy từng cây linh dược còn may mắn sống sót bỏ vào trong nhẫn trữ vật. Bình thường đáng ra chỉ cần dùng linh thức tìm tòi là được, bất quá bây giờ thì đành phải dùng mắt thường để nhận biết.

Đến khi Nhạc Vũ rảo bước đến vòng thứ mười, cự ly chỉ còn cách bên trong chừng bảy dặm thì Nhạc Vũ đột nhiên đứng sững lại, trên mặt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

Ngay trước mặt hắn không xa là một cái cây cao chừng hai thước, trên thân có bảy chiếc lá to chừng lòng bàn tay.

Xét từ phương diện nào thì cái cây này cũng có đầy đủ đặc điểm của thất sát U Minh thảo. Duy chỉ có chiều cao hai thước là có chút khác biệt với miêu tả trong dược điển, đặc điểm này chính là biểu thị niên đại của cây.

“Xem ra cái cây này ít nhất là ba vạn năm trở lên! Chắc là được trồng không lâu trước lúc Hồng Hoang vỡ nát”

Trong đầu Nhạc Vũ gần như hiện lên suy đoán về niên đại của cây linh dược này.

Thất sát U Minh thảo vốn cũng cũng chỉ là vật ngũ phẩm, nó quý giá vì cực kỳ hiếm thấy lẫn tác dụng đối với Huyền sát chiến thi, bất quá cái cây này nếu như đã được trồng từ ba vạn năm trước thì có thể đạt đến tam phẩm.

Nhạc Vũ cực kỳ vui sướng, vốn hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, chuẩn bị chuyển sang tìm kiếm bên ngoài, không ngờ cuối cùng lại tìm được, hơn nữa phẩm cấp vượt x mong đợi.

Có lẽ vị tiền bối trước kia sáng tạo Huyền sát luyện thi cũng không thể tưởng tượng được, có thất sát U Minh thảo tương trợ, chẳng những sát lực thần hồn của Chiến Tuyết tăng thêm mấy cấp mà lực lượng thân thể cũng vượt xa cấp chín.

Nhạc Vũ không chút do dự do dự tiến tới. Vào lúc hắn lấy ra một vật chứa màu tím để chuẩn bị quật tận gốc thì đột nhiên nhíu mày, động tác hơi dừng lại, trong mắt loé lên sát cơ lành lạnh.

Bất quá chỉ qua một thoáng, thần sắc Nhạc Vũ đã khôi phục như thường, tiếp tục chăm chú đào cây thất sát U Minh thảo lên, thận trọng bỏ vào trong nhẫn trữ vật. Vật này tuy không quan hệ với hắn nhưng có thể khiến cho chiến lực của Chiến Tuyết tăng lên đến mức chính thức địch được tu sĩ Kim Đan, dĩ nhiên không thể qua loa.

Sauk hi xử lý xong xuôi, tâm trạng của Nhạc Vũ cực kỳ vui vẻ nhìn về phía biển xương.

Thật sự trong lòng hắn cũng có lý do để vui sướng, mới tiến vào Tiên Phủ không lâu đã có thể đạt được thu hoạch lớn như thế, đồng thời thất sát U Minh thảo vây khốn hắn mấy tháng nay cũng đã được giải quyết sớm hơn dự kiến.

Tiếp tục tiến tới vào chỗ trung ương cũng không biết là có thể thêm được vật gì khiến hắn kinh hỉ hay không?

Trầm ngâm một lát, Nhạc Vũ không lựa chọn trực tiếp tiến vào mà lui ra khoảng mười dặm đến một chỗ tương đối cao trong biển xương rồi lấy ra kính viễn vọng để quan sát.

Linh thức bị ngăn trở, làm chuyện gì cũng đều bất tiện. Bất quá yêu thú còn có thính giác linh mẫn nhưng tu sĩ nhân loại ngoại trừ trực giác thì không có gì để dựa vào.

Cũng may trong tay hắn còn có cái kính viễn vọng tự chế này, tuy đã nằm phủ bụi mấy năm nhưng rốt cuộc đã có thể phát huy tác dụng.

Đưa kính lên trước mắt, Nhạc Vũ hơi điều chỉnh tiêu cự nhìn vào chỗ trung ương của biển xương.

Lúc nhìn rõ tình hình bên kia, Nhạc Vũ bất giác nhướng mày, trong mặt hiện lên vẻ kiêng kị.

Hình ảnh hiện lên trong kính quả thật là một mãng xà màu hồng dài chừng mười trượng, hình thể so với những yêu thú cỡ lớn hoàn toàn không có ý nghĩa.

Chỉ là Nhạc Vũ biết, loại thần thú như đằng xà này, hình thể càng nhỏ càng mạnh. Một khi đem bản thể co lại thì hoả lực tinh thuần có thể hủy thiên diệt địa, thậm chí có thể đối kháng với những thần thú cao cấp.

Thân hình con mãng xà màu hồng này chỉ có mười trượng, viêm lực quanh thân kinh người, hiển nhiên có được tám phần huyết mạch đằng xà.

“Trên đầu có mào màu vàng, chắc là kim quan hoả xà lột xác, chỉ thiếu một bước nữa là có thể chính thức tiến hóa làm đằng xà.”

Nhạc Vũ vừa suy nghĩ vừa hướng ống kính tìm kiếm xung quanh. Con Kim quan hỏa xà lúc này đang nuốt một yêu thú khổng lồ, thân thể chỉ dài mười trượng của nó lại có thể như một cái động không đáy nuốt gọn thi thể con yêu thú lớn tối thiểu gấp mười lần nó.

Điều khiến Nhạc Vũ kỳ quái chính là con Kim quan hỏa xà vì sao nhất định phải ăn uống ở chỗ này, dường như có cái gì đó khiến nó không dám ly khai.

Vật có thể khiến một thần thú cấp tám làm thủ hộ tại vùng đất hung sát như vậy, quả thực khiến hắn hiếu kỳ.

Tuy nhiên Nhạc Vũ tìm đi tìm lại xung quanh con Kim quan hỏa xà vẫn không thấy được gì. Sau khi thay đổi mấy góc độ thì dứt khoát chuyển ống kính ra xa.

Đến khi chiếu đến một cái cây sinh trưởng bên cạnh đống cốt lâu, bên trên có một quả nhỏ màu hồng thì tay của Nhạc Vũ đột nhiên run bắn lên, khoé mắt trương lên như muốn rách.

“Long linh quả, lại có thể là long linh quả! Trên thế gian này lại có vật như vậy, không trách được linh thảo ở đây cực kỳ thưa thớt. Nói như vậy cốt lâu bên cạnh nói là thần thú thuộc về loài rồng cấp mười hai, vị chân tiên thượng cổ kia lại có thể đánh chết cả thượng vị thần thú.”

Cái gọi là long linh quả là thứ sinh ra từ thân thể long tộc sau khi chết, chính là những pháp lực của thần long tinh luyện mà thành, cấp bậc tương đương với cấp bậc của long tộc, theo truyền thuyết được truyền thừa thủ đoạn và pháp lực của long tộc.

Long linh quả trước mặt Nhạc Vũ cũng chỉ khoảng ở tam phẩm, bất quá đây chính là một loại “Thiên đan.!

Cái gọi là thiên đan là chỉ những linh dược do tự nhiên hợp thành không cần qua chế luyện có thể trực tiếp ăn vào, long linh quả chính là một trong những thứ thiên đan nổi danh nhất.

Tu sĩ nhân loại sau khi ăn vào có thể có được nguyên lực tinh khiết của mấy chục năm đến trên trăm năm tu hành. Nếu là yêu thú thì ngoại trừ việc tăng lên giai vị còn có thể kích thích tiềm năng huyết mạch.