Chương 1000: Đế Khí Trùng Tiêu!

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phía chân trời, vô số tu sĩ đang quan sát cuộc chiến đều hoàn toàn ngây ngốc. Trong lúc nhất thời cả phiến thiên địa đều giống như chỉ còn lại những tiếng kinh hô không dám tin tưởng vang lên.

– Làm sao có thể? Bất quá chỉ là một nhị phẩm hậu thiên linh bảo mà thôi, dù có được tia Hồng Mông Tử Khí cũng quả quyết không khả năng thắng được Nghê Vân có tu vi tương đương Đại La Kim Tiên, không ngờ còn có thể làm cho hắn chật vật như thế…

– Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận, còn có tín ngưỡng lực của Vu Thần, thật sự thần kỳ như thế? Thái Ất Chân Tiên nho nhỏ lại có thể ngăn cản công kích của Đại La Kim Tiên…

– Nếu là như thế, chức quan của Thiên Đình cũng không phải không thực tài…

– Hay cho một Thủy Kiếm Tiên, hay cho một An Thiên Huyền Thánh đại đế, lần này may mắn xem được cuộc chiến này, không uổng một phen ta đến đây…

– Thương thế của Nghê Vân, không dùng mấy tháng không thể lành lại nguyên vẹn như trước. Vốn nghe nói Uyên Minh ngang ngược cứng đầu, hiện giờ xem ra thật sự có vài phần thực tài. Chỉ cần thương thế của hắn nặng thêm một chút, chư hùng phương bắc sẽ có vô số người muốn lấy mạng của hắn!

– Vậy cũng chưa chắc, nếu như Nghê Vân thực sự liều mạng, hai người tự nhiên sẽ cùng kết quả vẫn lạc. Nhưng ta nghe nói Nghê Vân kia lòng dạ sâu đậm…

– Hắc, ta xem bên trong chiếc chuông kia sợ còn mê hoặc khác. Hơn phân nửa là một kỳ bảo đỉnh cấp, nếu không như thế làm sao làm bị thương Hỏa Nghê yêu thánh. Nhìn vẻ mặt hắn đang vô cùng kiêng kỵ kia!

Trong hư không cách không thành bốn trăm vạn trượng, Nghê Vân lơ lửng đứng yên, lạnh lùng quan sát vào trung ương không thành đã hóa thành một mảnh hoang tàn.

Vô số kiến trúc đã biến thành đổ nát, chỉ riêng chín mươi chín điêu long bậc thang ngay Huyền Thánh Điện vẫn vô cùng hoàn hảo, cũng chỉ có người đang ngồi trên bảo tọa phía trên bậc thang làm cho hắn cảm thấy vô cùng chói mắt.

Giờ phút này khung xương trước ngực Nghê Vân đều đã dập nát, lộ ra lỗ thủng làm người ta sợ hãi, cơ hồ cả xương sống cũng bị thủy sắc kiếm quang đánh gãy. Một tia Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí vẫn xoay chuyển trong cơ thể hắn, dọc theo kinh mạch chạy khắp thân hình hắn, phá hư mọi thứ, phá hư pháp tắc kết cấu huyết nhục linh lực qua suốt mười vạn năm.

Nhưng so sánh với vết thương này, Nghê Vân càng thêm để ý là người trước mắt. Thân hình người kia không có vẻ gì cao lớn, giống như chỉ bị gió thổi qua liền bẻ gãy. Khi nói chuyện lại nhỏ nhẹ chẳng khác gì một nữ tử.

Nhưng giờ phút này trong mắt hắn, người kia dù so với mấy đại địch của hắn còn nguy hiểm hơn nhiều.

– Hôm nay Uyên Minh này có vẫn lạc, cũng nhất định làm cho Nghê Vân yêu thánh ngươi vạn kiếp bất phục!

Cơ hồ theo bản năng trong đầu Nghê Vân nhớ lại câu nói này, nguyên bản chỉ nghĩ người kia cứng miệng, nhưng giờ phút này hồi tưởng lại cảm thấy vô cùng chân thực.

Ít nhất hiện tại người kia đủ khả năng cùng hắn đồng quy vu tận.

Trong miệng Nghê Vân hộc ra vài ngụm bạch khí, hỗ trợ đem Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí trong cơ thể bức ra ngoài, vết thương trước ngực cũng dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng phục hồi như lúc ban đầu.

Ít nhất theo mặt ngoài xem ra không còn vết thương, tiếp theo thân hình biến ảo hóa thành một người trung niên chừng bốn mươi tuổi.

Ánh mắt hắn vô cùng âm trầm, quét mắt nhìn Hỏa Nghê nhỏ đầy vết thương đẫm máu đang hấp hối bên cạnh Cự Linh Thần, sắc mặt Nghê Vân càng thêm khó xem. Hắn bay tới trước không thành chừng trăm vạn trượng, lại không có ý động thủ, chỉ lẳng lặng đánh giá Nhạc Vũ nói:

– Cuộc chiến hôm nay là ta thua, nhưng ngươi có thể cùng ta đồng quy vu tận cũng chỉ giới hạn trong hành cung này của ngươi. Thật sự không sợ Nghê Vân ta xuôi nam, tìm Thủy Vân Tông ngươi chém giết diệt môn?

Nhạc Vũ không chút dao động, chỉ trừng mắt đáp:

– Nếu như đại thánh thật sự có ý đó, cứ việc đi thử xem!

Nghê Vân chỉ cảm thấy có một cỗ ác khí giấu trong lồng ngực, Vạn Thọ sơn có lẽ kiêng kỵ Xiển giáo vài phần, nhưng lại không sợ yêu thánh nho nhỏ như hắn. Chân mày hắn nhíu lại, Nghê Vân nhìn qua hướng bắc quan sát ba tòa đại thành lơ lửng:

– Ta lấy phương bắc đế đình trăm vạn binh giáp kia, đến đổi một mạng của tiểu nhi ta thế nào?

Lần này cả mí mắt Nhạc Vũ cũng lười nâng lên, nhắm mắt tĩnh tọa khôi phục thương thế trong người:

– Nếu đại thánh có nhàn rỗi, cũng có thể giúp dùm ta một tay diệt trừ đi trăm vạn phản nghịch kia!

Nghê Vân híp mắt hừ lạnh một tiếng, khoanh tay suy ngẫm một lúc lâu, sát ý trong mắt lãnh liệt, bỗng nhiên dần dần bình ổn, sau một lúc lâu mới hoàn toàn tán đi, nói:

– Nếu hôm nay ngươi chịu trả lại con ta, trong vòng trăm năm Nghê Vân ta tuyệt không cùng ngươi là địch. Chỉ cần là người của đế đình, Nghê Vân ta nhất định nhượng bộ lui binh, nếu vi phạm lời thề, hồn ấn của ta sẽ vỡ vụn, bị vạn lôi hủy diệt!

Tiếng nói vừa dứt, phía chân trời mơ hồ truyền đến vài tiếc than nhẹ như tiếc nuối. Nghê Vân cười lạnh, chỉ bình tĩnh nhìn qua phía trên kim ỷ.

Cơ hồ cùng một thời gian, bên trong tu di không gian của Nhạc Vũ, tử khí trong Long Hoàng An Thiên Tỳ lập tức tăng vọt điên cuồng, ban đầu co rút ngưng tụ, tựa như chất lỏng lưu động bên trong ấn tỳ.

Hiện tại không ngừng sôi trào không hề dừng lại, cả ấn tỳ đều lóe lên kim mang mãnh liệt, cơ hồ muốn lao ra khỏi tu di không gian.

Tâm niệm Nhạc Vũ chợt động, đem động tĩnh trong Long Hoàng An Thiên Tỳ áp chế xuống, tiếp theo khẽ lắc đầu, dùng hồn ấn làm thệ, chính là phương pháp thề độc ác nhất trên thế gian này. Trừ phi là dùng Cửu Chuyển Kim Đan hoặc Nhân Sâm Quả là những kỳ bảo đỉnh cấp, nếu không sẽ không cách nào hóa giải.

Nhưng hắn bày cục vất vả đưa tới vị Hỏa Nghê yêu thánh này, như thế nào chỉ đòi hỏi trăm năm không bị làm phiền?

– Lần này hành cung đế đình của ta bị toàn bộ tổn hại, hay là đại thánh nghĩ chỉ dùng một lời là có thể giải quyết? Nếu đại thánh thật sự có thành ý, trong vòng ba tháng có thể bồi thường cho ta năm ức tiên thạch, ngoài ra trong vòng mười năm tăng cho đế đình ta ba ngàn vạn ức tín đồ!

Bên dưới Diễm Tiêu sơn của Hỏa Nghê yêu thánh cũng có các nước cung phụng, chưởng quản mấy ức dặm, cảnh nội có hơn mười đại quốc, tiểu quốc tới trăm. Vô luận tín đồ hay tiên thạch đều có thể thoải mái hoàn thành.

Trên mặt Nghê Vân chớp lên thanh khí, ánh mắt liên tục lóe ra. Tiếp theo hừ nhẹ một tiếng, hơi chấn tay áo, liền đem một đạo lam quang đánh vào trong không thành nói:

– Trong bảo nang này có ba ức tiên thạch. Còn lại hai ức ta trở về núi sẽ sai người mang tới cho ngươi. Còn ba ngàn vạn ức tín đồ, trong mười năm ta tất nhiên làm được.

Nhạc Vũ mặt không đổi sắc, hai tay hắn đã gãy, chỉ dùng pháp lực cuốn lấy lam quang kia, dùng thủy nhu lực quấn quanh đem cự lực bảo nang hòa hoãn hóa giải.

Tiếp theo dùng mắt ra dấu, Cự Linh Thần lặng lẽ bắt lấy chân sau còn hoàn hảo của Hỏa Nghê thú mạnh mẽ phát lực trực tiếp ném ra ngoài không thành.

Nghê Vân chụp lấy, ánh mắt nhìn Cự Linh Thần càng thêm âm trầm:

– Sau trăm năm, chính con ta sẽ tự tay lấy tính mạng của ngươi!

Cự Linh Thần sờ sờ mũi, cười cười, không thèm để ý. Chỉ có ánh mắt hung lệ của hỏa thú đã được cởi bỏ phù lục cấm chế làm cho hắn có chút không thoải mái, hai mắt hắn lập tức trợn lên trừng ngược trở về.

Ánh mắt Nghê Vân dời qua Nhạc Vũ:

– Hôm nay lĩnh giáo, hay cho một Thủy Kiếm Tiên. Sau trăm năm, Nghê Vân ta chờ gặp lại ngươi. Chỉ mong tới khi đó, ngươi chưa vẫn lạc!

Dứt lời, Nghê Vân cười dài một tiếng, mang theo hỏa thú bên cạnh hóa thành hỏa quang hướng nơi xa bay đi.

Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, hồn niệm đảo qua bảo nang, xác định bên trong đủ ba ức tiên thạch, lúc này mới lạnh lùng nhìn ra phương xa chỗ ba tòa đại thành phiêu phù, mơ hồ lộ ra vài phần sát ý.

Đại địch đã lui, còn lại chính là gạt bỏ nội hoạn.

– Định Nguyên Tả Phụ Thần Tướng Nguyên Hổ, Huyền Vân Hữu Bật Thần Tướng Lang Hiểu sao? Hai người các ngươi thật sự đủ can đảm!

Ngay khi sát ý trong mát Nhạc Vũ cơ hồ hóa thành thực chất, Long Hoàng An Thiên Tỳ trong tay áo cuối cùng không còn cách áp chế, tử khí mênh mông cuồn cuộn như vỡ bờ, từ trong tu di không gian bắn vụt ra.

Sau đó một chùm tinh quang tử khí thẳng thấu trời xanh, chín đầu Chân Long, chín đầu Chân Hoàng xoay quanh quấn quýt nhất thời tạo nên thanh thế rung trời.

Mà bên trong ấn tỳ, tử khí khổng lồ còn đang điên cuồng tụ tập, gia nhập vào không gian bên trong ấn tỳ.

Cơ hồ cùng một thời gian, bên trong đại điện nguy nga phù không thành phía phương bắc, sắc mặt Nguyên Hổ trắng bệch ngồi liệt trên ghế, hai mắt vô thần, cơ hồ không còn tiêu cự:

– Làm sao có thể? Sao lại như thế? Nghê Vân yêu thánh tung hoành Bắc Câu Lô Châu mấy vạn năm, dưới Kim Tiên được xưng vô địch. Sao lại không làm gì được Uyên Minh? Một con kiến vừa nhập Thái Ất Chân Tiên cảnh giới, có thể bức lui Đại La Kim Tiên? Chẳng lẽ ta đang nằm mơ?

– Nghê Vân đã lui dù không tin cũng không được!

Sắc mặt Lang Hiểu cũng trắng bệch, không cần nhìn qua cũng biết mấy trăm người trong điện đang mang ánh mắt oán hận nhìn qua. Hắn nỗ lực khống chế cơn giận, cùng tia sợ hãi, Lang Hiểu trợn mắt lạnh lẽo quét nhìn trong điện, đem toàn bộ tướng lãnh áp đảo, lúc này tiếp tục mở lời nói:

– Hiện giờ chỉ còn một kế, chỉ theo lời của huynh trưởng. Huynh đệ chúng ta có thể đi cầu mấy vị đạo hữu kia bao che, đợi ngày sau Thiên Đình chiêu an. Có thể nghĩ Uyên Minh cũng không dám vội vàng truy đuổi, nhưng tốc độ của phù không thành này quá chậm, chỉ sợ đành phải bỏ qua…

Nguyên Hổ bừng tỉnh, trên mặt nổi lên vẻ âm tàn. Trong mắt Lang Hiểu cũng ẩn hàm vài phần sợ hãi.

Thủ đoạn của vị đại đế kia như thế, thật vượt xa ngoài ý liệu của hắn.

Đồng dạng cũng lo sợ thất sắc còn có bên ngoài ba ngàn vạn dặm phương nam, là đám binh tướng đứng trên chiến xa.

Xa xa cảnh tượng thiên địa sụp đổ đã sớm bình ổn. Linh lực chấn động cũng dần dần biến mất. Trước mặt mọi người, liên thủ dùng Vạn Lý Chiếu Ảnh Thuật quan sát tới, chứng kiến được cảnh tượng vừa rồi, một đám binh tướng đều cảm giác trái tim mình bị người trảo tới, run rẩy không ngừng.

Trên bầu trời hồ lớn, đã gió êm sóng lặng. Tòa đại thành lẽ ra đã bị đánh chìm nhưng vẫn hoàn toàn bình an không việc gì, đang huyền phù giữa không trung.

Nhìn tới phương hướng Huyền Thánh Điện, nhưng tâm tình càng thêm bất an. Ngay sau đó vị lão giả đứng ngay giữa đã lên tiếng kinh hô, trong mắt tràn đầy hối hận tuyệt vọng.

– Khí vận tinh mang kia vì sao lại lớn đến như thế? Long hoàng làm bạn, đế khí trùng thiên, điều này sao có thể?