Chương 550: Ngũ Sắc Chi Bí

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thu hồi tờ phù triện, Nhạc Vũ đang muốn nói thì Nông Dịch Sơn đã nghiêm nghị mở miệng:

– Đã ước định từ trước, vật ở nơi đây các vị được tứ thành! Hai vị nếu thấy có gì vừa mắt thì cứ lấy cầm đi! Đáng tiếc tinh huyết Vu Thần đã bị đồ tôn tiêu hao lớn nửa, chỗ còn lại đoán chừng cũng chỉ còn lại hơn hai trăm giọt, kính xin nhị vị chớ trách.

Nhạc Vũ nghe vậy thì cười khẽ, Nông Dịch Sơn nói chính hợp ý hắn.

Cho dù là vì đạo nghĩa hay thệ ước thì chia phần cho hai người kia vẫn là phù hợp.

Cổ Thủ Ý cùng Tiết Vạn Kiếm nhìn chăm rồi người trước hơi có vẻ suy ngẫm, sảng khoái mở miệng nói:

– Nếu như thế thì chúng ta cũng không chối từ. Chỉ là lần này chúng ta lần này xuất lực quá ít nên cũng thật hổ thẹn, chỉ lấy bốn thành vật này mà thôi.

Lúc nói chuyện, Cổ Thủ Ý đã dùng pháp lực hút đi chừng bốn thành tinh huyết Vu thần trong tay Nhạc Vũ.

Tiếp đó Tiết Vạn Kiếm thôi động kiếm quyết để cắt ra di thể Vu Thần, chỉ là di thể này quá kiên cố nên nhất thời khó có thể cắt.

Tâm niệm Nhạc Vũ khẽ động, lấy thanh chỉ đao Lí Không Liên vứt bỏ, sau đó quán chú pháp lực thì lộ ra cương khí sắc bén đến cực điểm, dùng để tiến hành cắt dù tốc độ cũng không quá nhanh nhưng cuối cùng vẫn dần tách ra được.

– Vật này cực kỳ sắc bén! Chỉ sợ là thêm chút luyện chế đã có thể đạt được đẳng cấp tiên khí. Lí Không Liên quả nhiên là chuẩn bị chu toàn, tiếc là chỉ đao này quá nhỏ nên cũng không cách gì luyện hóa.

Nhạc Vũ khó khăn mới tách được di thể Vu thần ra làm hai, Cổ Thủ Ý liền đem một nửa thu hồi vào trong Tu Di Giới, cười ha hả nói:

– Có những vật này đã đủ cho phái ta thịnh vượng vài vạn năm, càng có thể dùng căn cốt Vu Thần luyện chế tám thanh siêu phẩm phi kiếm, chuyến này đến đây quả thật không uổng! Kỳ thật vẫn là nhờ phúc của Nhạc lão đệ. Nếu sớm biết Vu Thần chưa chết thì chúng ta hợp lực cùng nhau tru sát hắn.

Nhạc Vũ cười không đáp, nếu không phải là tự nghĩ ra Vu Thần còn sót lại nguyên linh, chỉ sợ bản thân khó có thể ứng phó thì đã không cần mang theo mấy người cùng đến. Bất quá hắn cũng không tự tin có thể lấy được toàn bộ vật ở đây dưới sự truy sát của đám người Lí Không Liên. Ước chừng vẫn phải chọn ra hai ba người hợp lực, về phần Trữ Niên thì chưa hẳn.

Điều duy nhất ngoài ý muốn là Trữ Niên lại có thể biết kìm giữ sát khí đến lúc tối hậu khiến hắn suýt nữa vẫn lạc, bất quá kết quả cuối cùng coi nh không tệ.

Thấy Nhạc Vũ cũng không có ý trả lời, Cổ Thủ Ý cũng không quan tâm, khẽ gật đầu:

– Nguyên linh Vu Thần đã vong, đoán chừng không gian ở đây cũng sắp sụp đổ, hai người chúng ta xin cáo từ! Chuyện hôm nay tuyệt sẽ không nói cho người thứ ba. Bất quá những người có thể đi vào nơi đây không nhiều, sớm muộn cũng sẽ bị những người khác tra ra. Thiên Đạo Minh thì cũng thôi, sau lưng Vạn Bảo lâu tối thiểu có ba Tán Tiên, chư vị đạo hữu sau khi rời khỏi còn cần sớm làm mưu đồ!

Hắn vừa nói dứt lời thì Tiết Vạn Kiếm liền đánh ra một đạo không độn thần phù, cưỡng ép phá vỡ không gian rồi sau đó cùng Cổ Thủ Ý tiến vào trong không gian loạn lưu.

Trước khi đi, cả hai đều nhìn qua cây cự nỏ trên mặt đất lộ vẻ hâm mộ. Chỉ là vật này do Nhạc Vũ tru sát Trữ Niên đoạt được, hai người chưa hề xuất lực nên dĩ nhiên không có ý đòi hỏi.

Đợi đến lúc hai người rời đi, Nông Dịch Sơn mới thu hồi cây cự nỏ, thêm cả mấy mũi tên, trên mặt lộ vẻ vui mừng:

– Chuyến đi lần này của chúng ta coi như không tệ. Có Cửu Thiên Đô Triện Hỗn Thiên Thái Hạo thần phù, thêm cây cự nỏ này mới chính thức có thể yên tâm chuyện Yêu Vương Thương! Khó nhọc cho Tiểu Vũ, Quảng Lăng tông ta cuối cùng đã có thể đại hưng!

Tâm tình Phong Vân cũng đã buông nhẹ, nghe vậy bật cười:

– Sư huynh, nỏ này mặc dù tốt nhưng cũng là vật Quảng Lăng tông ta dùng không nổi.

Nông Dịch Sơn ngẩn ra, sau đó cười khổ lắc đầu. Vật này tuy mạnh nhưng lại là vật do Vu Thần sở dụng, có giá trị nhất chính là gân rồng cấp mười lăm, Quảng Lăng tông lại tạm thời không có gì thủ đoạn lấy ra.

Riêng mũi tên đi kèm thì tông môn bọn họ cũng không thể làm ra bao nhiêu, có thể có được bảy tám mũi đã là không tệ.

Điều này cũng giống như Hỗn Thiên Thái Hạo thần phù tuy có uy lực to lớn có thể uy hiếp tán tiên nhưng cũng là thứ không dùng được.

Nhạc Vũ mỉm cười lấy ra một cái dược bình thượng đẳng dung nạp số tinh huyết vào trong, đồng thời thu hồi giọt dịch thể kim sắc từ huyết cầu. Tiếp đó hắn lại hút lấy mấy vật Phong Bạch lưu lại vào tay, tuy Tu Di Giới của lão đã bị hắn cướp đi nhưng mấy món pháp bảo này vẫn là thứ xa xỉ.

Vào lúc này đã vang lên liên tiếp tiếng nổ nhỏ.

Nhạc Vũ biết bí pháp mà Lí Không Liên thôi động còn dở dang rốt cuộc đã dẫn động Nguyên Dương đao luân tới đây.

Sở dĩ hai người Cổ Thủ Ý sớm ly khai là cũng có ý không muốn thấy vật này. Tiên khí trước mắt mà lại để vào tay người khác, cho dù khí độ hai người rộng rãi cũng khó có thể không động tâm, nếu dấy lên tranh đấu lại có nguy cơ vẫn lạc.

Mấy người Nông Dịch Sơn, kể cả Xương Băng Hồng đã lòng ôm tử chí cũng không tránh khỏi thở mạnh.

Theo tiếng nổ dần tiếng gần, một đao nhận ngân sắc đột nhiên không hề báo hiệu phá không xuyên ra, sau khi ánh sáng tản đi thì quả nhiên là Nguyên Dương đao luân!

Nhạc Vũ mỉm cười, thêm vài phần chờ mong. Đao luân này sau khi xuyên qua hàng rào không gian thì đầu tiên bay về Nhạc Vũ.

Sau khi đao luân lượn chừng ba vòng, đoàn ngũ sắc năng lượng trong đan điền Nhạc Vũ bắt đầu bạo động. Đao luân tựa hồ cực kỳ kiêng kị, vội vàng rời xa. Ngay sau đó, lại lựa chọn những người khác, bắt đầu vòng quanh, cuối cùng dừng lại trước người Nông Dịch Sơn.

Nông Dịch Sơn có chút kinh hỉ, vội vàng bắn ra một giọt tinh huyết vào thân đao, ngay sau đó quả nhiên thẩm thấu. Đao luân cũng co lại áng chừng một bàn tay rơi xuống tay Nông Dịch Sơn.

Phong Vân cùng Diệp Tri Thu đều khẩn trương đến cơ hồ muốn hít thở không thông, biết một khi trú sử được vật này thì có thể hoành tảo cả tán tiên. Khi trông thấy Nông Dịch Sơn tựa hồ thu phục được thì đều thở dài một hơi, trong lòng tuy có chút tiếc nuối nhưng lại càng kinh hỉ.

Nông Dịch Sơn nhắm mắt thật lâu, dùng thần niệm trao đổi với đao luân, sau đó mới mở mắt, cười khổ nói:

– Vật này cũng không thật sự tuyển ta làm chủ nhân, chỉ là cùng hợp tác mà thôi. Trong tương lai 3000 năm nữa, Quảng Lăng tông sẽ phải nỗ lực để nó phục hồi. Bất quá nó cũng nói, ngày sau nếu ta có đủ bản sự để nó thỏa mãn thì cũng có thể luyện hóa.

Nhạc Vũ biết những tiên khí thượng thừa đều có ngạo khí. Chắc những Nguyên Anh tu sĩ như bọn hắn cũng chưa đủ để lọt vào pháp nhãn của hắn.

Bất quá ngay sau đó, Nông Dịch Sơn lại lộ ra dị sắc:

– Kỳ thật Nguyên Dương đao luân vốn chọn Nhạc Vũ làm chủ. Bất quá nó nói trong cơ thể ngươi có Tiên Thiên linh bảo đang trong quá trình hoàn thành nhưng cũng đã thức tỉnh nguyên linh, hơn nữa nó cực kỳ bài xích, vì vậy mới không thể lui đi mà cầu người khác. Coi như sư tổ cũng nhờ phúc của ngươi. Vật này nhận định ngươi ngày sau tiền đồ cẩm tú, tương lai thành tựu còn vượt qua chủ nhân cũ, tông ta cũng nhất định đại hưng nên mới chịu cho ta sở dụng, chỉ cầu ngày sau có thể được ngươi trông nom.

Nghe được lời ấy, mấy người Phong Vân lập tức ngẩn ra, thần sắc cực kỳ quái dị.

Tiên Thiên linh bảo là thứ bọn họ chưa từng thấy qua,. Cho dù là còn thai nghén chưa hoàn thành cũng đủ khiến người ta kinh dị.

Tiên Thiên linh bảo cho dù có uy lực thấp nhất cũng đã vượt xa tiên bảo cấp thấp, huống chi là thứ chưa hoàn thành đã khiến cho Nguyên Dương đao luân cảm giác sợ hãi.

Trong lòng Nhạc Vũ lúc này cũng đang dấy lên phong ba, hết thảy đến giờ mới có giải thích hợp lý.

Đoàn năng lượng Ngũ Hành này quả nhiên là khí Tiên Thiên Hỗn Nguyên! Cũng khó trách Nguyên Dương đao luân ngày đó không tới nhận hắn. Nếu như đao luân có thể thôn phệ ngũ sắc năng lượng trực tiếp tấn thăng Tiên Thiên linh bảo.

Nói như vậy cũng khó trách điều ngũ sắc năng lượng lại bài xích kịch liệt như thế. Bất quá nếu như đã có ý thức của mình thì chắc cũng không thai nghén không bao lâu.

Không biết đến cuối cùng năng lượng này sẽ hình thành loại bảo vật nàot?

Nhạc Vũ trong nội tâm và kinh vừa vui, cho dù hắn ngu xuẩn đến mấy cũng biết luồng tử khí này còn quý giá hơn năng lượng ngũ sắc!

Đến khi hắn bình tĩnh lại thì trong nội tâm lại càng tràn ngập cảm giác nguy cơ.

Hắn nghĩ đến năng lượng ngũ sắc này vẫn nương theo pháp lực của hắn để phát triển, nhưng nếu một ngày bảo vật thành hình thì có thể để cho hắn sở dụng hay cắn trả.?

Có chút suy ngẫm, Nhạc Vũ liền có quyết đoán, nếu không thừa lúc này lưu lại ấn ký lên đó thì đúng là ngu ngốc.

Xem ra ngày sau phương pháp tu hành cũng phải sửa đổi để tăng cường hồn lực, nói không chừng còn phải giảm đi tốc độ tu hành.

Nhạc Vũ vừa mới quyết định như vậy thì dưới chân đã chao đảo, hắn nhíu mày biết nơi này sắp sụp đổ, không chút do dự xuất ra Đại hóa Chư Thiên chân viêm thiêu đốt hàng rào không gian.