Chương 543: Chính Diện Giao Phong

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chấn động kịch liệt bên ngoài cửa càng lúc càng tăng cường, lúc trước Nhạc Vũ hao hết sức lực mới trấn áp được cấm chế Vu trận, giờ phút này lại bị mạnh mẽ đánh nát ra.

Chỉ trong chốc lát liền lục tục có vài bóng người từ trat”>Wong cuồng phong linh lực chấn động kịch liệt bay ra, xông vào bên trong điện.

Người đi đầu tiên chính là Lý Không Liên, sau đó là Phong Bạch. Khi nhìn thấy mọi người trong điện, Lý Không Liên thoáng có chút ngoài ý muốn, tầm mắt lướt qua trong điện dò xét, mới thất thanh cười nói:

Ta đã suy đoán có thể vào trong đây trước chúng ta cũng chỉ có Nhạc Vũ, thật không ngờ tới là ba nhà các ngươi liên thủ.

Ánh mắt Nhạc Vũ hơi trầm xuống, móng tay cơ hồ hoàn toàn xuyên vào trong da thịt, nhưng rốt cục vẫn khắc chế sát cơ vừa nảy lên trong nội tâm, ngược lại lui ra phía sau mấy bước.

Phong Bạch lạnh lùng hừ một tiếng:

Vừa lúc! Đều giải quyết ở chỗ này, có thể miễn đi phiền toái ngày sau!

Trong lúc hắn nói chuyện, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Nhạc Vũ. Trong mắt hắn tràn đầy vẻ oán độc, ngay khi vừa nói xong, một đạo hoàng sắc tật phong liền xông về phía Nhạc Vũ.

Hắn hận Nhạc Vũ tới tận xương tủy, cũng không còn kịp nghĩ tới ý niệm muốn truy bắt Nhạc Vũ hành hạ tới chết, chỉ muốn đánh chết Nhạc Vũ ngay tại chỗ. Vì vậy kích đầu tiên đã toàn lực ứng phó, không chút nương tay.

Trữ Niên đứng bên cạnh thấy thế, chợt thở dài. Cả thân hình khô gầy chợt căng phồng lên, bên ngoài da thịt lộ ra vài phần trơn bóng, không còn một chút nếp nhăn. Bên dưới lớp da thịt giống như được rót quả khí cầu, da thịt căng mượt tràn đầy. Chỉ thoáng chốc liền biến thành một tu sĩ trung niên tuấn lãng, vung chưởng cùng tia hoàng sắc tật phong chạm vào nhau.

Sau đó chỉ nghe “oanh” một tiếng vang lớn, hoàng sắc tật phong không ngờ bị một chưởng của Trữ Niên đánh vỡ vụn.

Hắc! Khô Vinh công pháp, ngươi là Vạn Bảo Lâu Trữ Niên, có thể làm pháp lực gia tăng gấp đôi, thần thông này quả nhiên có chút môn đạo!

Phong Bạch lạnh giọng cười một tiếng, lại ngưng tụ một tia hoàng sắc tật phong lớn hơn nữa, trat”>Wước người hắn cuồn cuộn nổi lên một cơn gió lốc nho nhỏ. Sau đó liền lôi cuốn lên vô số mảnh nhỏ Ác Kim vô cùng sắc bén, hóa thành hình dạng như Thanh Loan.

Trữ Niên ở đối diện cũng không có chút yếu thế, mấy trăm dây leo đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, vững vàng chắn ngay trước người, quấn quýt cùng hoàng sắc tật phong, sau đó lại tế ra một thanh huyền binh gần nhất phẩm, thẳng tắp chém về phía Phong Bạch, một kiếm này hắn dùng hơn bốn vạn thạch lực lượng thúc giục, thanh thế không hề kém hơn Tiết Vạn Kiếm chút nào. Vẻ mặt Phong Bạch biến đổi, dùng thanh huyền binh biến ảo Thanh Loan ngăn cản, sau đó sắc mặt chợt xanh tím thối lui mấy bước, cơ hồ bị bức ra ngoài điện, thanh phi kiếm màu xanh tuy không bị tổn hao, nhưng lại bay ngược ra ngoài trăm trat”>Wượng.

Hai người giao thủ chẳng qua còn chưa tới ba lần hô hấp.

Nhạc Vũ thấy vậy âm thầm kinh ngạc, Khô Vinh công pháp hắn cũng từng được nghe nói, có hai loại chính phản.

Trữ Niên tu luyện phương pháp, bình thường đem pháp lực chôn giấu xuống, lấy hình dạng tiều tụy gặp người. Đến lúc cần sử dụng, có thể tuôn ra pháp lực cường đại hơn, bên trong còn mang theo thần thông.

Pháp lực này có thể khiến cho uy năng tăng lên gấp đôi, cơ hồ toàn diện chế trụ Phong Bạch, pháp môn của đại thần thông này, lộ vẻ đã tu hành hơn tầng thứ chín.

Nếu nói như vậy, Thiên Mộc Mộ đối với người này vẫn có chút tác dụng, sở dĩ ngày đó lựa chọn thỏa hiệp với Nhạc Vũ, có thể là vì đã sử dụng qua Khô Vinh thần thông, nguyên lực tổn hao quá nhiều, tự nghĩ không cách nào thắng được Nhạc Vũ mà thôi.

Đối với cuộc chiến của hai người, Lý Không Liên làm như không nhìn thấy.

Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Nhạc Vũ:

Xem tình hình của ngươi, lại là Nguyên Anh cảnh giới. Thật sự đáng mừng! Nhưng ngươi có biết chúng ta vì muốn đi vào nơi này, đã hao phí mười tờ Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù? Nói thật, hôm nay ta thật sự có chút hối hận. Ban đầu còn cho là một con chuột nhỏ tùy thời đều có thể bóp chết, không ngờ thiếu chút nữa làm hại ta thất bại. Phong đạo hữu nói chỉ hận không làm cho ngươi chết không toàn thây ngay lập tức, mới có thể hả giận. Hôm nay ta cũng có đồng cảm! Không đánh ngươi tới vạn kiếp bất phục, ta thật khó an lòng!

Bên trong giọng nói mang theo vô tận sát cơ, một tia kiếm khí sắc bén mảnh như tơ đã từ từ tạo thành ngay mũi phi kiếm màu trắng. Đồng thời còn có cỗ ý niệm vô cùng sắc bén phảng phất như vạn vật không thể thừa nhận cũng cùng đánh tới.

Nhóm người Nông Dịch Sơn cơ hồ lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ thần hồn đã bị hao tổn.

Nhạc Vũ trầm mặc không đáp, sắc mặt càng trắng, lại lui về phía sau ba bước.

Ngay khi mấy người tu vi Nguyên Anh trung kỳ trở xuống đều muốn thất khiếu ứa máu, một cỗ kiếm ý ngất trời đúng lúc từ trong thân thể Tiết Vạn Kiếm bắn ra.

Hai cỗ kiếm ý sắc bén tới cực hạn ầm ầm đụng vào nhau, khiến vô số hồn lực lưu vô cùng bạo loạn giống như những mảnh kim chúc vỡ vụn bắn tung tóe chung quanh.

Nhưng lúc này mặc dù sắc mặt mọi người vẫn còn tái nhợt nhưng so với trước đó bị uy áp của Lý Không Liên trấn áp vẫn tốt hơn một ít.

Tiết Vạn Kiếm cười vang:

Không Liên huynh, ngươi muốn giết tiểu tử kia còn cần qua cửa ải của ta rồi hãy nói! Lần này đi vào, không gặp được thứ gì gọi là Thập Lan Phẩm Kim Soa cùng Đan Thiên Kiếm Trảm như trat”>Wuyền thuyết, nhưng hiện tại có thể chứng kiến kiếm quyết thần thông, nghĩ đến lần này có thể giúp ta thỏa nguyện!

Lại thêm một đạo kiếm khí ngưng tụ thành tơ bắn ra, va chạm cùng tia kiếm khí của Lý Không Liên. Cũng không nghe được có tiếng vang kinh người, nhưng phương viên trăm trượng mặt đất cứng rắn có thể so sánh với huyền binh tam phẩm, cùng với toàn bộ vật chất đều vô thanh vô tức biến thành tro bụi.

Trong nháy mắt, hai phi kiếm đã triền đấu một chỗ.

Lý Không Liên cũng không ngoài ý muốn, gật đầu nói:

Chúng ta cũng nên đấu một cuộc tại chỗ này! Lăng Thiên kiếm phái Tiết Vạn Kiếm, có thể giết ngươi cũng là vinh hạnh của Lý Không Liên ta!

Ngay khi hắn đang nói chuyện, mấy người vừa vào trong điện cũng lập tức động thủ, mà bên cạnh Lý Không Liên lại tràn ra từng mảnh kim liên, tổng cộng có bốn tấm bị giẫm dưới chân. Trong nháy mắt sức gió nổi lên, cùng kiếm khí xé vụn khắp bốn phía cũng không thể tới gần hắn trong vòng mười trượng.

Lại đem thần thông này tu thành tứ phẩm! Khá lắm Lý Không Liên, quả nhiên không hổ là người đứng thứ nhất dưới Đại Thừa cảnh giới.

Tiết Vạn Kiếm cười ha hả, bàn tay vung lên, lớp da bàn tay hiện ra một tầng kim sắc. Cả người Tiết Vạn Kiếm giống như phảng phất hóa thành một ổ kiếm, vô số kiếm khí từ trong người hắn bắn ra khắp bốn phía.

Nhạc Vũ không khỏi thất thần, đây chính là thần thông Hợp Thân Khởi Kiếm bí truyền của Lăng Thiên kiếm phái. Theo truyền thuyết thượng cổ người tu luyện tới tuyệt đỉnh có thể đem thân thể hóa thành tiên binh vô cùng bén nhọn, tung hoành vô địch, khó gặp địch thủ, nhưng trong quá trình tu hành cũng phải chịu đựng vô tận đau đớn. Dù bên trong Lăng Thiên kiếm phái nghe nói cũng rất ít có người tu luyện.

Lăng Thiên kiếm phái truyền thừa mấy vạn năm, kim hệ thần thông trong tông môn số lượng thật không ít. Tiết Vạn Kiếm lại có thể dứt khoát chọn lựa phương pháp này tu hành, nhất định là người có tâm chí tuyệt đỉnh.

Nhớ tới lần đầu gặp mặt, Nhạc Vũ chợt cảm thấy có chút may mắn. Nếu thật sự toàn lực đánh một trận, mặc dù mình có thể thắng, nhất định vẫn phải trả giá thật đắt.

Còn có Lý Không Liên, ngày đó ở Vạn Bảo Lâu, hẳn còn có nguyên nhân muốn bắt sống hắn, vì thế hạ thủ lưu tình. Nếu không với thủ đoạn hôm nay của hắn, ngày đó mình không chỉ bị thương nhẹ như thế.

Còn có hai người này tập luyện đều là kim hệ thần thông, vừa vặn mơ hồ khắc chế Thanh Đế Trường Sinh chân khí của hắn, làm hắn thực sự vô cùng kiêng kỵ.

Lý Không Liên thực sự gian xảo, nhưng quả nhiên không hổ là kiếm tu!

Nhìn thêm chốc lát, Nhạc Vũ khẽ lắc đầu. Không giống như bên trận đấu giữa Phong Bạch và Trữ Niên, pháp bảo huyền binh đều tuôn ra hết, còn đánh ra nhiều loại thủ đoạn, giữa hai người này phảng phất như chỉ muốn sử dụng kiếm để phân cao thấp. Ngoại trừ thần thông huyền binh ra, không dùng bất kỳ vật nào để phụ trat”>Wợ.

Bốn người Nông Dịch Sơn giờ phút này đều đang đối phó hai gã tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong. Xương Băng Hồng phối hợp tác chiến trung gian, ba người khác kết thành kiếm trận đối kháng với hai người kia. Huyền Dương Thái Cực Đồ bao bọc trên người hắn, huyền binh của mấy người đều là nhị phẩm, cộng thêm Tử Cầu kiếm mà Nông Dịch Sơn ký thác nguyên thần càng khó khăn ngăn cản.

Hai người này tựa hồ cũng vô cùng kiêng kỵ ba chiêu trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm của ba người Nông Dịch Sơn, đối diện với thiên ý kiếm đều dùng sắc mặt trầm ngưng toàn lực triền đấu. Cho dù liều mạng hao tổn pháp lực cũng tuyệt không cho họ cơ hội sử dụng bộ kiếm quyết quỷ dị kia.

Nhạc Vũ nhất thời thở nhẹ một hơi, bên trong thạch điện, hắn lo lắng nhất chính là mấy vị sư thúc tổ này của hắn. Tuy chiến lực của Quảng Lăng kiếm trận mạnh mẽ, đặc biệt sau khi hấp thu Vu Thần máu huyết, liên thủ lại thậm chí còn vượt qua hắn, nhưng dù sao tu vi vẫn còn hơi yếu.

Hai gã Nguyên Anh đỉnh phong rốt cục chỉ là tán tu mà thôi, cũng không có pháp bảo huyền binh gì đặc biệt. Mặc dù ở khu phế tích thu hoạch được thứ gì nhất thời cũng không kịp luyện hóa.

Một người tu hỏa hệ, một người kim hệ cũng không phải công pháp thần thông gì đặc biệt.

Với bản lĩnh của mấy vị sư thúc tổ, tuy không nắm chắc thắng lợi, nhưng có thể chống đỡ được chốc lát.

Về phần ba người khác hắn càng không quan tâm. Cảnh giới của Cổ Thủ Ý tuy chỉ thắng hắn một bậc, nhưng thực lực hơn xa tu sĩ Nguyên Anh trat”>Wung kỳ bình thường. Liên thủ cùng hai người của Vạn Bảo Lâu, đủ miễn cưỡng ngăn trở một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong khác.

Trước đây nghe mấy người Nông Dịch Sơn nói qua, lần đầu tiên khi giao thủ đã dùng phương pháp đánh lén làm một người bên kia bị thương nặng, nói vậy giờ phút này còn chưa đủ sức động thủ.

Nhạc Vũ đưa mắt nhìn bên kia, quả nhiên thấy đối thủ của ba người này sắc mặt tím bầm, tuy pháp lực mạnh, vững vàng áp chế Cổ Thủ Ý, nhưng vẫn cho người ta cảm giác ngưng trệ bên trong. Chẳng qua ba người kia vì không phải đồng môn, độ ăn ý không có, vì vậy mới có thể gặp phải hiểm cảnh.

Ngay khi trong lòng Nhạc Vũ còn đang âm thầm lắc đầu, bên tai chợt nghe tiếng cười hỏi:

Không biết đạo hữu đang nhìn gì vậy?

Nhạc Vũ nghe tiếng quay đầu lại, đưa mắt nhìn qua. Chỉ thấy đạo nhân lôi thôi từng gặp mặt vài lần đang nghiêm trang làm lễ với mình:

Kinh Châu Thì Nam, ra mắt đạo hữu!

Nghe được lời này, Nhạc Vũ chợt thở sâu một hơi, trong mắt chợt ngưng đọng lại. Ngôn ngữ của người này tuy rằng ôn hòa, nhưng Nhạc Vũ chỉ cảm thấy sát cơ lạnh thấu xương ẩn chứa bên trong.