Chương 341: Luyện Khí Hóa Thần

Quân Lâm Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhạc Vũ dừng lại phi toa, lại nhìn chung quanh, phát hiện bản thân mình đối với tông môn này ràng buộc càng lúc càng sâu. Sau khi rời đi ba tháng, hắn đối với cuộc sống nơi này lại có chút ít hoài niệm.

Hạ phi toa xuống bên trong thị trấn Quảng Lăng, một nhóm đệ tử Nhạc gia từ trong phi toa bước ra, mọi người không ai ngoại lệ đều bị tình hình cường giả như mây đi lại khắp nơi làm rung động, hơn nữa trên không trung đông đảo tu sĩ ngự kiếm ra vào làm chấn động hoàn toàn.

Nhạc Vũ cũng không quản thái độ của họ, để cho họ biết sự chênh lệch lớn tới mức độ nào, ngày sau họ sẽ càng cố gắng nhiều hơn. Trong tay hắn mặc dù không thiếu linh thạch dược liệu, nhưng đan dược dù sao vẫn không phải là vạn năng.

Sau khi đưa mọi người phó thác cho đồng môn tu sĩ trong thị trấn chiếu cố, Nhạc Vũ không chút do dự rời đi.

Hiện tại những đệ tử Nhạc gia kia còn chưa đạt tới yêu cầu được làm ngoại môn đệ tử của tông môn. Lần này dẫn họ tới đây, chẳng qua là vì muốn tranh thủ thời gian chỉ dạy họ mà thôi, dù sao còn chưa tới thời gian khai sơn thu đồ đệ của Quảng Lăng Tông. Mà giờ khắc này lấy thân phận địa vị của hắn, cũng không cần dặn bảo những sư huynh đệ giúp hắn tận tâm tận lực chiếu cố cho họ. Sau này có được bao nhiêu thành tựu, thì phải xem chính bản thân họ, linh lực trong thị trấn dư thừa không kém trong tông môn bao nhiêu, cũng là nơi chốn tu hành tuyệt hảo.

Đợi đến khi về tới Quảng Lăng sơn, Nhạc Vũ dừng lại phi toa, hướng chỗ bốn người Lệ Duy ném ra bốn bình sứ Trúc Cơ đan. Trong lòng bốn người đều biết đây là lễ vật Nhạc Vũ đền bù cho bọn họ, trong lúc nhất thời trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích mừng rỡ. Vốn bọn họ luôn cho rằng công việc lần này cũng không được lợi gì, không nghĩ tới ba năm sau lại nhân họa đắc phúc.

Trong lòng Lệ Duy lại càng thêm cảm khái, theo sự chứng kiến của hắn mấy ngày qua, biết được tình hình của tiểu sư đệ, cũng hiểu rõ tình hình của hắn trong ba năm nay tại Bắc Mã Nguyên. Bình thường tính tình của Nhạc Vũ không màng danh lợi, nhưng một khi có người chọc tới trên đầu của hắn, nhất định có thù tất báo. Nhưng đối với người thân bằng hữu hắn lại cực kỳ chiếu cố, phàm là một giọt ân tình, nhất định sẽ báo đáp như dòng suối tuôn.

Nếu là kẻ địch, đoán chừng tuyệt đại đa số sẽ run như cầy sấy. Nhưng nếu là bằng hữu sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.

Đoan Mộc Hàn vừa về tới liền chạy đến Thủy Hàn Phong Quan Vân Điện giao phó nhiệm vụ. Chờ sau khi bốn phía phi toa không còn ai khác, hai mẹ con mới có cơ hội nói ra những lời trong lòng.

– Tiểu Vũ, mẹ xem nơi này linh lực tràn đầy, cho dù là người có tư chất bình thường trong vòng mười mấy hai mươi năm cũng có thể tiến vào cảnh giới tiên thiên.

Nhạc Trương thị không như những đệ tử khác của Nhạc gia, từ ba năm trước đã đột phá tới tiên thiên Dẫn Khí kỳ. Hôm nay đã đạt tới Ngưng Dịch kỳ.

– Nhưng mẹ nghe nói đạo tu chân, tâm tính tư chất vẫn thật trọng yếu. Mặc dù hoàn cảnh nơi này thật khá, nhưng mẹ nghĩ muốn cầu được trường sinh hơn phân nửa khó thể làm được, chỉ sợ sẽ làm trễ nãi cho con.

Nghe được ý tứ lo lắng thấp thỏm trong lời nói của Nhạc Trương thị, Nhạc Vũ bật cười:

– Điều này mẹ cứ yên tâm là được, hài nhi nếu dám làm như vậy đương nhiên phải có vài phần nắm chắc. Theo con thấy, hơn phân nửa đệ tử Quảng Lăng Tông còn không theo kịp mẹ.

Những lời này, Nhạc Vũ cũng không phải chỉ nói suông mà chân chính cho rằng như thế. Nếu nói về tư chất, hắn có biện pháp có thể đền bù. Về phần tâm tính nghị lực, Nhạc Trương thị dưới tình huống khó khăn sau khi trượng phu qua đời, cũng có thể chống đỡ nổi, đem gia đình xử lý chỉnh tề rõ ràng, há lại kém cỏi? Tâm kiếp tuy khó, nhưng đối với Nhạc Trương thị mà nói lại không phải không thể vượt qua. Về phần ngộ tính thì càng không thành vấn đề.

Có lẽ do kiếp trước mang theo nỗi đau không được báo đáp cha mẹ ám ảnh, Nhạc Vũ nặng nhất chính là hiếu đạo. Đối với tu sĩ khác mà nói, bỏ lại mẫu thân mình có thể là bất đắc dĩ, nhưng đối với Nhạc Vũ mà nói không thể như thế. Có thể giúp mà không giúp, đó chính là chân chính bạc tình bạc nghĩa.

Nhạc Trương thị thoáng an tâm, nhưng câu nói “phân nửa đệ tử Quảng Lăng Tông đều không theo kịp mẹ”, bà chỉ cho rằng Nhạc Vũ đang an ủi mình mà thôi, cũng không để lại trong lòng. Sau đó lại nhớ tới nữ nhi của mình, còn có Lâm Trác cùng Nhiễm Lực, trên mặt nhất thời nổi lên vẻ sầu ý:

– Như vậy Băng Thiến cùng Nhiễm Lực Lâm Trác, con thật dự định dẫn luôn ba đứa vào Quảng Lăng Tông? Người khác tu chân, chỉ hận mình không thể nhanh chóng vứt bỏ vướng bận, con thì ngược lại, chỉ hận mình không đủ sức mang theo.

Nhạc Vũ cười hắc hắc không đáp, Nhạc Trương thị đã sớm âm thầm truyền tin tức để ba người Nhiễm Lực đi đến phụ cận Phượng Hà sơn mạch, khi đó mới là lúc an toàn nhất gặp mặt. Kế hoạch cải tạo tư chất cũng có thể chân chính bắt tay tiến hành.

Nhưng nói đến gánh nặng, ngoại trừ hắn ra thật không có ai dám nói có thể dưới tình huống không ảnh hưởng đến sự tu luyện của mình mà trợ giúp được người khác tu hành. Có khả năng như vậy, nếu còn không lợi dụng bồi dưỡng cánh chim của mình, thật sự vô cùng lãng phí.

Dẫn Nhạc Trương thị vào Đại Diễn phủ của mình an trí xong, Nhạc Vũ ngẫm nghĩ cảm thấy có chút không ổn. Bình thường sinh hoạt của Nhạc Trương thị chẳng lẽ để mặc cho mẫu thân tự mình giải quyết. Vì thế hắn đi xuống chân núi nhận hai nữ đạo đồng tính tình ôn nhu điềm tĩnh, diện mạo thanh tú, thuận tiện cho Chiến Tuyết nhận thân phận đạo đồng.

Dù sao hiện tại Huyền Sát Chiến Thi của hắn đã sớm bị tông môn hay biết, cũng không cần thiết tiếp tục giấu diếm.

Khi biết được mình không cần tiếp tục quanh quẩn bên trong đình viện, Chiến Tuyết vui mừng tới mức không khống chế được bản thân, trong phút chốc bộc phát sát lực khiến trong Tri Khách điện cuồng phong ầm ĩ.

Tuy cuối cùng bị Nhạc Vũ mạnh mẽ áp chế, nhưng mấy vị sư huynh đệ đăng ký thân phận cho hắn đều tuôn đầy mồ hôi lạnh, dưới trọng áp sát lực của Chiến Tuyết, gần như muốn hôn mê.

Khi Nhạc Vũ rời khỏi đại điện, hắn liền nhìn thấy một thanh tiểu kiếm màu tím đang bắn thẳng lên núi cực nhanh. Hắn đành lắc đầu cười khổ, biết đây nhất định là do mấy vị sư huynh đệ đồng môn đang xin chỉ thị với trưởng bối tông môn bên trên. Dù sao vô luận nhìn như thế nào, thân phận của Chiến Tuyết vẫn cực kỳ khả nghi.

Hắn cũng không đi ngăn cản, quay đầu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên có cảm giác toàn thân thật nhẹ nhàng. Không chỉ tâm bệnh suốt mấy năm qua đều được giải quyết, hơn nữa vì hôm nay xem như mình có thể có được tự do. Trước kia khi hắn ở trong tông môn thật tự do tự tại, rất ít có người quản tới hắn. Nhưng khi rời khỏi Quảng Lăng sơn, tông môn lại hạn chế trông nom hắn đủ mọi mặt, thậm chí ngay cả nhân vật như Diệp Tri Thu cũng mời lặng lẽ theo bảo hộ cho hắn.

Nhạc Vũ dù biết rõ đây chỉ là ý tốt, nhưng trong lòng vẫn có vài phần khó chịu.

Lúc mới lên núi, Nhạc Vũ sử dụng phi toa. Lần này mang theo hai đạo đồng, hắn trực tiếp ngự kiếm bay đi. Tuy tốc độ Xuyên Vân Toa cực nhanh, nhưng muốn từ ngoài tiến vào, cộng thêm không gian pháp trận, thật sự vô cùng phiền toái.

Nhưng bất quá trong khoảnh khắc, trong lòng Nhạc Vũ lại sinh ra vài phần hối hận. Đoạn đường này đi tới lại có vô số sư huynh đệ, thậm chí là sư thúc bá luôn nhìn hắn chỉ trỏ. Trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy được Lý Nại Lạc, cùng với thân ảnh đám người Hoành Dĩ Ninh cùng Phong Hàn. Phần lớn trong mắt họ nảy sinh ý vui mừng kính nể, nhưng những nhân vật kiệt xuất bối phận nhỏ, đều có vẻ không phục muốn thử sức. Thậm chí ngay cả Tân Minh Tân Oánh đều mang theo vẻ lo lắng trên mặt.

Một nửa là vì lần so đấu trong tông môn nửa năm trước, hắn dùng một kiếm đánh bại ba người Trưởng Tôn Tử Vận.

Trong lòng Nhạc Vũ biết được hơn phân nửa tin tức hắn ở Bắc Mã Nguyên tru diệt Công Dương Anh đã bị Quảng Lăng Tông hay biết. Tuy hắn không biểu lộ phản ứng gì, nhưng lại cảm giác thật phiền toái.

– Sớm biết như thế còn không bằng sử dụng Xuyên Vân Toa. Những người tu chân này, làm sao lại còn bát quái hơn cả phàm nhân như vậy? Bổn tông đã như thế, những tông môn khác liền có thể nghĩ. Xem như từ nay về sau mình đã chân chính đứng trên đầu sóng ngọn gió mất rồi.

Trở lại bên trong Đại Diễn phủ, Nhạc Vũ liền dự định đem hai đạo đồng giới thiệu cho mẫu thân, nhưng vừa đi tới chỗ ở của mẫu thân, hắn liền nhìn thấy Đoan Mộc Hàn ủ rũ ngồi cạnh Nhạc Trương thị.

Trong lòng Nhạc Vũ nhất thời hơi trầm xuống, nhìn vẻ mặt của Đoan Mộc Hàn, thật sự hiếm thấy. Dù lúc trước bị Hải Thánh Chân Quân làm bó tay hết cách, nàng cũng chưa từng biểu lộ thái độ như thế.

Đoan Mộc Hàn nhìn thấy hắn đi vào, sắc mặt càng thêm khó xem.

– Tiểu Vũ, ngươi chuẩn bị trước, lát nữa theo ta đến Thủy Hàn Phong Quan Vân Điện, chưởng giáo chân nhân có việc tìm ngươi. Lần này có lẽ sẽ tốn thời gian mấy tháng, tự ngươi thu xếp.

Nhạc Vũ đang suy đoán lần này Đoan Mộc Hàn đến là vì chuyện Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, nhưng nghe giọng điệu này cũng không phải như thế. Hắn suy nghĩ một thoáng, cau mày hỏi:

– Là vì chuyện của Công Dương Anh, Ngọc Hoàng Tông đã tìm tới cửa?

Thử nghĩ ngoại trừ thủ đoạn hắn sử dụng khi đánh chết Công Dương Anh ra, cũng chỉ có lý do này, nếu thực sự vì môn quy, khả năng cũng phải bị giam cầm vài tháng.

– Bọn hắn cũng không có can đảm này! Mặc dù thật sự tìm tới cửa, chưởng giáo chân nhân chẳng lẽ còn thèm phản ứng bọn hắn hay sao?

Đoan Mộc Hàn đằng đằng sát khí trợn to mắt, mới nói tới đây, nàng lại uể oải:

– Tóm lại ngươi đừng quản, đi lên đó thì sẽ biết. Thật ra đối với tiểu Vũ ngươi mà nói cũng là một chuyện tốt.

Nhạc Trương thị vốn đang lo lắng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhạc Vũ không khỏi dở khóc dở cười, nghĩ thầm nếu đã là chuyện tốt, vậy sao ngươi còn ủ rũ làm gì?

Hắn cũng không hỏi tiếp, chỉ an trí xong cho hai đạo đồng, lại để lại Chiến Tuyết cùng đầy đủ linh dược lương thực, lúc này mới theo Đoan Mộc Hàn chạy thẳng tới Thủy Hàn Phong.

Lần này Nhạc Vũ cũng không cần Đoan Mộc Hàn che chở, khởi động đạo bào La Thiên Nhị Thập Bát Tinh Tú nỗ lực chống đỡ sức ép.

Ngay khi Nhạc Vũ cùng Đoan Mộc Hàn bước vào Quan Vân Điện, vẫn không khỏi giật mình ngạc nhiên. Chỉ thấy hai vị tu sĩ Nguyên Anh là Nông Dịch Sơn cùng Xương Băng Hồng cùng mấy trưởng lão đang ngồi xếp bằng bên trong, trong mấy người còn có một trận pháp chiếm cứ cả nửa đại điện.

Trong lòng Nhạc Vũ khó hiểu, liền theo bản năng nhìn pháp trận thật kỹ, sau đó trong nội tâm chợt nhảy mạnh. Rốt cục hắn có chút hiểu được vì sao tiểu sư phụ lại có vẻ ủ rũ. Lúc này phía sau hắn, Đoan Mộc Hàn nhẹ thở dài:

– Lần này chưởng giáo chân nhân cùng chư vị trưởng bối đã có thương nghị, quyết định thành toàn cho ngươi.