Chương 966: Kinh Sợ

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 966: Kinh Sợ

Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

– Ma tôn, ngươi có nghe đại ca ta nói hay không? Đại ca ta muốn ngươi đến đây nhận lấy cái chết.

Thu Trảm Ngư quát theo.

Lâm Phàm nhướng mày, Ma tôn này có chút bá đạo, vẫn ngồi im như cũ không nhúc nhích, chẳng lẽ không để Lâm Phàm hắn vào mắt?

Tình hình này, có chút lúng túng a.

– Đại ca, tên này hình như không hèm bọn ta vào mắt thì phải?

Nấm Kim Châm có chút tức giận lên tiếng.

Bọn họ không ngờ mình sẽ có một ngày oai phong như thế, đi theo đại ca bay thẳng đến trước mặt một cường giả Huyền tiên cảnh mà hò hét, tình huống này thật sự quá ngang ngược, quá bá đạo.

– Muốn chết.

Lông mày Lâm Phàm ngưng lại, kiếm ý được hắn tu luyện gần đây chợt bộc phát, hình thành một thanh kiếm ý trong suốt đâm thẳng thiên địa, sau đó chém tới tên Ma tôn đang ngồi bất động trước mặt.

Mũi nhọn kiếm ý không gì không xuyên thủng, khiến toàn bộ hư không đều bị chấn động.

– Đại ca thật mạnh.

Hai người Thu Trảm Ngư khiếp sợ.

Xì xì!

Chỗ Kiếm ý đi qua, không gì có thể ngăn cản, trực tiếp chém Ma tôn thành vạn đoạn, thi thể nổ tung, hóa thành một luồng máu tươi bay lả tả.

– Đại ca mạnh thật.

Hai người thán phục.

Nhưng Lâm Phàm lại nghi hoặc, cái này… Gặp quỷ sao? Ma tôn trong truyền thuyết lại yếu đuối vậy chứ.

Hứng một chiêu kiếm của mình đã ngỏm rồi.

Đơn giản, thật sự quá đơn giản. Đơn giản đến mức khiến người ta không dám tin tưởng.

Kỳ quái, mình đã giết hắn nhưng sao hệ thống không thông báo gì hết vậy?

Thời khắc này, Lâm Phàm động não suy nghĩ.

Chẳng lẽ, Ma tôn bị thương nặng nên đã chết rồi? Nhưng yêu nữ trên mặt đất cũng không biết, còn tưởng Ma tôn không chết, một mực trong này khôi phục thương thế.

Cmn!

Thiệt thòi lớn rồi, chỗ tốt gì cũng không có, quả thật chó mà.

– Là ai…

Nhưng ngay tại lúc này, một đạo âm thanh rống giận kinh thiên động địa đột nhiên lan truyền trong hư không.

Vẻn vẹn một thanh âm đã khiến toàn bộ hư không chấn động.

Một luồng Ma khí ngất trời từ dưới nền bạo phát, cỗ Ma khí này ngưng thành thực chất, cuối cùng biến thành một đôi ác ma chi nhãn, đôi mắt nhìn xuống thiên địa, sau đó đưa mắt nhìn đến nơi Lâm Phàm đang đứng.

– Không ngờ còn có người tiến vào tự đi tìm cái chết…

Nguyên bản, Lâm Phàm đang nghi ngờ, nhưng lúc nhìn thấy đôi ma nhãn, cả người đều dại ra.

Hai huynh đệ Thu Trảm Ngư vừa rồi còn hết sức ngang ngược, thì lúc này cũng lộ ra vẻ không biết nói gì hơn, hai chân bắt đầu run lên.

– Đại… Đại ca, chuyện này… Đây là cái gì vậy?

Thu Trảm Ngư cà lăm nói.

Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, hắn cũng cảm giác sợ hãi muốn chết.

Cho tới hiện tại, Lâm Phàm mới hiểu được cái tên kia căn bản không phải Ma tôn, mà là tế phẩm Ma tôn dùng để chữa thương.

– Cái Đkm nhà nó…

Trong lòng Lâm Phàm gào thét, muốn chửi ầm lên, sau đó nhanh chân nhấc theo hai người kia hô.

– Chạy!

Tuy hắn không nhìn thấy chân thân Ma tôn, nhưng chỉ dựa vào một mắt này cùng Ma khí vừa bộc phát, Lâm Phàm đã phục rồi.

Người này không phải là người mà mình bây giờ có thể đối mặt.

Tên này, thực sự là một đại ma đầu.

– Nếu đã tới, vậy đừng đi nữa, xem ra, mồi nhử bản tôn an bài đã bị các ngươi khám phá, các ngươi cho rằng bản tôn bị thương, mà chỉ bằng mấy con giun con dế như các ngươi cũng có thể trấn áp ta hay sao?

Ầm!

Đại địa nứt toác, trong đất mọc ra một cái Trụ Tử đen nhánh, như xuyên thấu đất trời, cái trụ phong tỏa bốn phương tám hướng.

– Chúng ta bay!

Lâm Phàm không chút do dự, muốn trốn vào hư không.

Nhưng khi Lâm Phàm chuẩn bị tiến nhập hư không, hắn lại phát hiện đang có một cái dải lụa màu đỏ bay lượn ở đó.

Những dải lụa màu đỏ giống như mãng xà, không ngừng uốn lượn, lít nha lít nhít đan xen vào nhau, nếu bị thứ đồ này trói lại, chỉ có một con đường chết.

Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, hắn có cảm giác đau trứng, giời ạ, chẳng lẽ mình tìm đường chết thiệt hay sao ta.

– Ma tôn, hiểu lầm hiểu lầm, chúng ta vừa mới đến, nên có chút mạo phạm.

Lâm Phàm trầm mặc, sau đó gân giọng hô lớn.

– Ha ha, ngươi nghĩ bản Ma tôn ngu lắm?

Âm thanh từ lòng đất truyền đến, trong đó bao hàm ý vị xem thường.

– Ba người chúng ta có ý tốt đối với Ma tôn mà, chúng ta đến để đưa Ma tôn một quả thánh đan chữa thương vô địch trong càn khôn, muốn giúp Ma tôn nhanh chóng khôi phục thương thế, nếu Ma tôn không tin, có thể tự mình nhìn một chút.

Lâm Phàm không chút do dự, trực tiếp ném Ly Vẫn Đan tới.

Đan dược biến mất trong hư không giống như bị một bàn tay vô hình bắt được.

Sau đó, hư không yên tĩnh lại.

Chờ một lúc lâu, cũng không có âm thanh truyền tới.

– Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?

Thu Trảm Ngư sợ hãi hỏi nhỏ.

Nấm Kim Châm cũng không dám ngó đầu ra, chỉ nấp sau lưng hai người.

– Chớ sợ.

Lâm Phàm nín thở, đồng thời lau mồ hôi trên trán một cái.

Chỉ bằng cỗ khí tức này, hắn biết Ma tôn không phải hạng người mà mình có thể chống lại.

Khí tức này khẳng định vượt qua Huyền tiên, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều, nếu không tận mắt nhìn một chút, sợ rằng hắn còn không biết có tồn tại mạnh mẽ như thế.

Quả nhiên, không lâu lắm âm thanh tràn ngập vui mừng, đồng thời ẩn chứ đầy rẫy uy nghiêm vô thượng truyền đến.

– Ngươi còn đan dược này không?

Hình như đan dược có tác dụng với Ma tôn.

– Có, có, chúng ta lần này đến đây để giúp Ma tôn người tu bổ thương thế mà.

Lâm Phàm hô to đáp lời.

– Tốt, quả thực rất tốt, chỉ cần ngươi cho bản tôn đầy đủ đan dược, bản tôn có thể thu ngươi làm môn đồ, để ngươi trở thành một đại ma vương vô địch thiên hạ.

Ma tôn mở miệng nói.

– Đa tạ Ma tôn, chúng ta đều cảm động sắp khóc rồi.

Lâm Phàm lau mắt một cái, sau đó lại lấy ra một viên đan dược khác nói.

– Ma tôn đây là đan dược khác, hy vọng nó có hữu dụng với ngài.

Một viên đan dược được ném tới chỗ Ma tôn, nó lần nữa biến mất.

Giờ khắc này, Lâm Phàm cúi đầu, tâm tư bắt đầu chuyển động.

– Làm sao bây giờ? Nên làm gì a? chuyến đi này không công mà còn bị hố nặng cmnr.

Lâm Phàm thầm nghĩ.

Một ngày ra quân bất lợi, ra ngoài lang bạt, vừa mới chém giết được một cường giả Chân tiên cảnh trung kỳ, giúp hắn đột phát thành Chân tiên, cả giác rất vui nhưng sao nghĩ đến chuyện mình vào đây kiếm chát thêm chút đỉnh, lại gặp tên Ma tôn biến thái này, khóc không ra nước mắt mà.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm không biết gì hơn, tình huống biến hóa cũng quá nhanh.

Không ngờ vừa mới nhận đại ca, đã phải bồi đại ca đi bán muối rồi.

Ầm!

Quả nhiên không lâu lắm, một đạo hơi thở mạnh mẽ bạo phát.

– Tốt, không nghĩ tới những đan dược này có thể làm bản tôn khôi phục hai thành, rất tốt… thanh âm Ma tôn truyền đến đầy vẻ hưng phấn.

Nguyên bản, thương thế hắn rất nặng, nếu không có đan dược này, chí ít cũng cần trăm năm mới khôi phục được, nhưng bây giờ đã khôi phục được hai thành rồi.

– Ngươi tên là gì. Lúc này một bóng người xuất hiện ở bên trong đất trời hỏi Lâm Phàm.

Thời điểm Lâm Phàm nhìn thấy người này, có hơi sững sờ, sao đối phương diêm dúa quá vậy.

Nam tử này nếu như xuất hiện trên Địa Cầu, tuyệt đối sẽ bị những thiếu nữ, bác gái ôm hôn cho nát thân mất.

Nhưng nơi này là Vô Tận đại lục, hơn nữa trước mắt hắn, là một Ma tôn không chuyện ác nào không làm.

– Ma tôn, tiểu nhân gọi Lâm Phàm.

Lâm Phàm nói ra danh xưng, sau đó ánh mắt lặng lẽ quan sát đối phương.

Trời ạ…

Kim tiên đại viên mãn.

Tồn tại còn trâu cmn bó hơn so với Huyền tiên không biết bao nhiêu lần.

Một cường giả Kim tiên đại viên mãn, dù bị thương nặng, cũng có thể hung hăng giết chết mình a.