Chương 450: Lừa Ông Đây Hả, Không Có Cửa Đâu

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 450: Lừa Ông Đây Hả, Không Có Cửa Đâu

– Này này… ta sắp tiêu rồi thật đấy, mi xem ta ói ra nhiều máu như vậy, nếu mi đấm thêm hai đấm nữa ta chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi thôi.

Giờ phút này, Lâm Phàm thật không biết làm sao, nắm đấm trên vách tường đã hoàn toàn yên lặng.

Cứ cho là sau khi thăng cấp điểm kinh nghiệm sẽ bị giảm đi, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Mặc kệ Lâm Phàm kêu gào ra sao, giả chết thế nào thì nắm đấm trên vách tường này đều không còn xuất hiện nữa.

Lâm Phàm lắc đầu, thở dài cảm khái nói:

– Xem ra trí thông minh của những nắm đấm này vẫn còn cao lắm, biết là không giết được mình cho nên không muốn lãng phí sức lực nữa đây.

Lâm Phàm ôm ngực, trái tim đau nhói, có điều đau cũng hết cách, bởi đó chính là sự thật.

Nhất định phải có kẻ khống chế những nắm đấm này, nếu không chúng chắc chắn không thể phát hiện ra hắn đang giả chết.

Sinh vật có trí khôn?

Giờ thì Lâm Phàm đã hiểu một chút rồi, và cũng càng ngày càng hứng thú với kẻ giấu mặt phía sau kia.

Cường độ thân thể của Lâm Phàm là Địa Thiên Vị trung kì, còn cách một chút nữa là tới Thanh Thiên Vị, nhưng Lâm Phàm tin hắn nhất định sẽ thăng cấp tới Thanh Thiên Vị trong thời gian ngắn nhất.

Thật ra Lâm Phàm vẫn luôn biết cường độ thân thể là quan trọng nhất, nhưng hắn vẫn chưa có cơ hội để thăng cấp.

Bây giờ cơ hội tốt thế này mà không dưng để lãng phí, trái tim hắn đau đớn lắm.

– Haizz…

Lâm Phàm thở dài một tiếng, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nếu không được nữa thì chỉ có thể đi tiếp về phía trước thôi.

Rít!

Cùng lúc đó, một trận gió rít thổi tới từ sâu bên trong, mà theo Lâm Phàm thì có thể coi là tiếng gió, và cũng có thể coi là tiếng gào.

Lâm Phàm dừng bước, lòng lặng xuống, bây giờ rốt cuộc nên làm sao cho phải đây?

Rốt cuộc thứ gì đang gào thét phía trước?

Có điều Lâm Phàm mau chóng xóa bỏ lo lắng này, mặc kệ là thứ gì, phải gặp đã thì mới biết được.

– Xông lên, không có gì phải sợ hết.

Lâm Phàm vung tay lên, ý chí chiến đấu sôi sục, đi thẳng về hướng sâu trong kia.

Đầu này hang động ít nhất phải kéo dài mấy chục dặm, mặc dù không nhìn thấy Nhật Nguyệt Tinh Thần có phản ứng gì, nhưng trong lòng Lâm Phàm vẫn nắm chắc.

– Nơi này rốt cuộc là đâu vậy, cổ cổ quái quái, hơn nữa, nhìn những bộ xương này thì thấy thời gian chết cũng đã rất lâu.

Lâm Phàm nhìn tình huống xung quanh, trong lòng rất nghi hoặc.

Những bộ xương này hầu như đều là Đại Thiên Tộc, không có một bộ nào là Cổ Tộc.

Mang theo lòng hiếu kỳ, Lâm Phàm tiến thẳng về phía trước, hắn muốn xem xem cuối con đường này rốt cuộc có thứ gì.

Chuyện của Vạn phu trưởng Cổ Tộc và Cự Vương Ba Đầu thì hắn đã sớm ném ra sau đầu, nếu không giết được vậy đừng nghĩ nữa, chi bằng nghĩ xem ở đây có thể lấy được cái gì.

Không biết đi bao lâu, Lâm Phàm cảm thấy đầu óc hắn đã có chút mơ hồ, mà lối đi này vẫn chưa tới được điểm cuối.

Lúc này một quầng sáng màu nâu đỏ xuất hiện trước mắt hắn.

– Mẹ, cái lối đi này cuối cùng cũng hết.

Lâm Phàm nhìn thấy quầng sáng đó thì rất vui vẻ, hắn bước càng nhanh hơn.

– Những thứ này rốt cuộc là cái gì?

Khi tới cuối đường, Lâm Phàm dừng bước.

Vị trí hắn đang đứng chỉ là cổng của một lối đi nhỏ, nhưng hình ảnh trước mắt đã khiến Lâm Phàm cực kỳ kinh ngạc.

Phía trước là một hang động vô cùng to lớn, ánh sáng lấp lóe trong hang, một dòng sông dài màu nâu đỏ trôi bồng bềnh giữa hang động.

Gào!

Lâm Phàm nhìn thấy trong hang có rất nhiều loại sinh vật quái dị, không phải Cổ thú, mà là do đất đá tạo thành, những sinh vật này toàn thân màu nâu, tự do hoạt động, không ngừng tuần tra trong hang động.

Lâm Phàm rất nghi hoặc nhìn những thứ đồ chơi này, rốt cuộc chúng là thứ gì vậy?

Mà dòng sông nọ cũng khiến Lâm Phàm hơi nghi ngờ, không biết là cái gì.

Có điều dòng sông đất này toát ra một loại khí tức, khí tức này có phần giống với Thổ Linh trong Nguỵ Ngũ Hành.

Có điều so với Thổ Linh trong Nguỵ Ngũ Hành thì khí tức của dòng sông này thuần khiết hơn.

– Rùng rùng…

Lúc này “Yêu Thành” trong túi đeo trên lưng Lâm Phàm bắt đầu rung lên, phảng phất như muốn nuốt trọn cả dòng sông này vậy.

– Vậy xem ra dòng sông này hẳn là Thổ Linh trong ngũ hành.

Trong lòng Lâm suy đoán, nếu nó thật sự là Thổ Linh, vậy thì phải đoạt vào tay mới được, sau đó để cho “Yêu Thành” hấp thụ, như vậy bán thành phẩm Nguỵ Thần Khí này chắc chắn sẽ thăng cấp.

Âm dương chia ra ngũ hành, nếu bổ sung một loại trong đó, sức mạnh tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhiều.

– Moẹ, không ngờ vận may của ông đây lại tốt như vậy, mặc dù không giết được Vạn phu trưởng và Cự Vương Ba Đầu nhưng đi tới đâu cũng gặp được kỳ ngộ, nhân phẩm này, vận may này đúng là vô địch thiên hạ.

Lâm Phàm mừng rỡ, sau đó hắn bắt đầu cân nhắc phải làm sao để chiếm được Thổ Linh Trường Hà (dòng sông Thổ Linh) này.

Lâm Phàm chưa bao giờ gặp những đồ chơi này, và không biết những thứ này rốt cuộc tồn tại như thế nào.

Dòng sông màu nâu đỏ bồng bềnh ở đó, từng luồng từng luồng sương mù cuồn cuộn lại, sau đó chậm rãi ngưng tụ thành một quái vật.

– Nó đang tự bảo vệ mình? – Lâm Phàm nhìn một lát, Thổ Linh Trường Hà đang tạo ra thủ vệ, những thủ vệ này mặc dù đi lại lung tung không có mục đích, nhưng thực chất vẫn luôn bảo vệ Thổ Linh Trường Hà này.

– Cảnh giới Địa Thiên Vị đại viên mãn.

– Cảnh giới Địa Thiên Vị trung kì.

Những Thổ Linh lúc nhúc này đều có tu vi mạnh, hơn nữa còn có một con là “Thanh Thiên Vị trung kì”.

– Chết tiệt thật, thế này thì khó giải quyết đây.

Lâm Phàm trốn ở nơi đó cũng có chút khó xử.

Những thứ đồ chơi phía dưới này, mỗi con đều có tu vi không yếu, mặc dù trông ngốc ngốc vậy thôi, nhưng khi chúng bộc phát chắc chắn phải dè chừng.

– Đi ra đi, ta đã biết ngươi đã đến rồi.

Ngay tại lúc này, ở bên trong Thổ Linh Trường Hà đột nhiên phát ra âm thanh.

Mà Lâm Phàm cũng bị cái âm thanh này dọa sợ nhảy dựng lên.

Bị phát hiện rồi sao?

Trời ơi.

– Không được, ông đây tuyệt đối không được đi ra, ai biết được nó nói thật hay giả?

Lâm Phàm mau chóng bình phục nội tâm.

Vừa rồi trong lối đi kia, khi những nắm đấm tấn công hắn, sợ là Thổ Linh Trường Hà này đã phát hiện ra bản thân hắn rồi.

Có điều khi đó ông đây không tiến vào trạng thái ẩn thân, nhưng nếu như bây giờ ông đây tiến vào trạng thái ẩn thân thì nhất định sẽ không bị phát hiện.

Lâm Phàm không do dự, lập tức tiến vào trạng thái ẩn thân.

Gào!

Đám thủ vệ được Thổ Linh Trường Hà tạo ra hướng về lối trong hang kia gào thét.

Còn Lâm Phàm thì đang trôi nổi trong không trung, hắn muốn xem xem Thổ Linh Trường Hà này phát hiện ra hắn kiểu gì.

Đùa à, bây giờ ông đây đã tiến vào trạng thái ẩn thân, khí tức nội liễm, không có bất kì động tác gì, xem xem mi phát hiện ra ông đây kiểu gì.

Giờ phút này Lâm Phàm tràn đầy tự tin, hắn cũng không tin Thổ Linh Trường Hà thật sự có thể phát hiện ra hắn.

– Đi ra đi, đừng ẩn thân nữa, ta đã phát hiện ra ngươi rồi.

Thổ Linh Trường Hà lại mở miệng.

– Không ra, tuyệt đối không ra.

Lâm Phàm trôi nổi trong không trung không nhúc nhích, hắn vốn không tin lời của Thổ Linh Trường Hà.

– Phát hiện ra ông đây? Quả thực là nằm mơ, muốn dọa ông đây hả, đúng là khinh thường ông đây quá.

Lâm Phàm khinh thường cười xì một tiếng, cái chiêu này hắn đã nếm trải biết bao nhiêu lần rồi, làm sao có thể bị Thổ Linh Trường Hà lừa đi ra được.

————————————

Dịch giả: YuYu.

Biên tập: NgaHoang.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

: