Chương 620: Chúng Ta Đều Là Súc Sinh

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 620: Chúng Ta Đều Là Súc Sinh

Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

– Ai ôi! Tiểu lão tổ của ta, ngươi làm sao vậy? Lâm Phàm nhìn đám huyết nhục đó có chút hả hê nói ra.

Hắn biết Hồ tộc lão tổ đã chạy mất, nhưng để lại một tảng lớn huyết nhục, trong khối huyết nhục này ít nhất cũng ẩn chứa một phần ba pháp lực của lão ta.

Nếu hắn đã bỏ lại khối thịt này, có nghĩa tu vi bị tổn hại nghiêm trọng, nếu không dùng thiên địa chí bảo thì ít nhất phải ngàn năm sau mới bù đắp lại được.

– Ngươi! tên súc sinh này.

Giờ khắc này, nội tâm Hồ tộc lão tổ phẫn nộ cực điểm, Tà Minh Tôn chủ đâm sau lưng khiến mình trọng thương, hiện tại bị tên tiểu súc sinh này phát hiện.

Nếu như không làm gì, e rằng khối huyết nhục này liền tiện nghi cho tên súc sinh này.

– Ngươi mắng ta là súc sinh cũng đúng, kỳ thực thời nguyên thủy, thì các chủng tộc Đại Thiên thế giới chúng ta đều là súc sinh, cũng giống như ngươi, người Hồ tộc cũng từng là một con hồ ly, vậy ngươi nói ngươi có phải là súc sinh hay không? Lâm Phàm thản nhiên giảng giải.

Tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt của Hồ tộc lão tổ nhưng hắn có thể tự mình tưởng tượng một chút.

Chuyện như vậy mà xảy ra trên người của ai thì cũng như thế mà thôi.

Đặc biệt, đây lại là cường giả như Hồ tộc lão tổ, tổn thất một khối huyết nhục ẩn chứa tinh huyết bản mệnh, thật sự rất lớn.

Nếu như vận khí không tốt, nói không chừng sẽ bị suy sụp vĩnh viễn ở mãi vị trí áp đáy của Vĩnh Hằng Thần Vị.

Thậm chí, ngay cả tám lão đầu đã tự bạo kia cũng không bằng.

– Ngươi… Ngươi.

Lão tổ Hồ tộc vô cùng phẫn nộ, khối huyết nhục kia không ngừng bành trướng rồi từ trong đó sinh ra hai cái cánh tay thật nhỏ màu đỏ, đánh về phía Lâm Phàm.

– Ngươi chết cho ta.

Trong nháy mắt, tiểu lão tổ Hồ tộc đánh ra mấy trăm chiêu, bộc phát sức mạnh cường hãn đánh về Lâm Phàm, dù bây giờ chỉ là một khối huyết nhục thì cũng có tôn nghiêm của nó.

– Uii ui.. còn tức giận nữa à, tuy rằng ta đánh không lại bản thể của ngươi, nhưng giờ ngươi chỉ là một khối huyết nhục mà cũng thô bạo như vậy, đến đây, bản Đế đứng ở đây cho ngươi đánh, nếu như ngươi có thể đánh ta thổ huyết thì ta sẽ tha cho.

Lâm Phàm cười ha ha, không thèm để trong lòng.

Cường độ thân thể đã đạt đến Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan cảnh, làm sao có khả năng bị một đống máu thịt đánh ngã, nói đùa chắc.

– Thiên Độn bí pháp.

Ngay lúc đó, huyết nhục của lão tổ Hồ tộc đột nhiên hướng vào một phía khác trong hư không, muốn chạy trốn.

– Muốn chạy? Thật đáng tiếc, ngươi trốn không được.

Lâm Phàm tiện tay bắt một cái, liền bắt được khối huyết nhục kia.

– Rất tốt, còn rất nặng, xem ra tổn thất không nhỏ, nhưng ta rất lạ, sao chỉ có ngươi bị thương mà Tà Minh Tôn chủ lại không có việc gì, chẳng lẽ ngươi bị làm lá chắn.

Lâm Phàm cười nói.

– Hỗn trướng!

Lão tổ Hồ tộc tức giận gào thét, Lâm Phàm nói đúng nỗi đau trong lòng của hắn, lần này cái gì cũng không đoạt được, lại tổn thất nặng nề như thế.

Tà Minh Tôn chủ, sau này ta cùng với ngươi không chết không thôi.

– Xem ra, ngươi thực sự bị tên kia gài bẫy rồi, thực đáng thương, đến ta cũng thấy đau lòng dùm ngươi, Lâm Phàm cười nói.

Khối huyết nhục này tuy mạnh mẽ, nhưng không thể bù đắp được sự tổn thất của mình.

Hai trăm triệu Thánh Dương Đan, tám vị Vĩnh Hằng Thần Vị đã không còn.

Nhưng bảo bối lấy được cũng không tệ.

Chiếm được một cái bảo bối chuyên công kích tâm thần, Thanh Minh Cổ Chung và một cái tượng đá thần bí, theo như lời của Vân Tông Tông chủ, chỉ không biết rốt cuộc nó là thứ gì? Chắc phải nghiên cứu một phen.

– Đừng dãy dụa tốn công vô ích, ngươi chạy không thoát đâu.

Huyết nhục lão tổ Hồ tộc bị Lâm Phàm nắm trong tay, không ngừng giẫy giụa muốn thoát ra, nhưng bị Lâm Phàm gắt gao kiềm chế làm nó không ngóc đầu lên được.

– Nhân tộc Đại Đế, lần này là ta sai, thả ta ra đi, ta xin thề với trời, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không tìm ngươi báo thù, thậm chí ta nguyện ý cho ngươi rất nhiều bảo bối.

Hồ tộc lão tổ khẩn cầu nói.

Khối huyết nhục này thật sự rất trọng yếu, nếu như mất đi, là một tổn thất rất nặng nề.

– Cái gì gọi là tính sai?

Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

– Đúng đúng, là ta sai rồi, thả ta ra đi, chúng ta xoá bỏ hiềm khích lúc trước, ngươi vĩnh viễn trở thành khách quý của Hồ tộc.

Lão tổ Hồ tộc như đang thương lượng với Lâm Phàm giống.

Thế nhưng, nhưng trong lòng lại oán hận cực kỳ, hắn hận Tà Minh Tôn chủ và cả cái tên Nhân tộc Đại Đế trước mắt này, nếu như hắn không bảo những lão đầu có tu vi Vĩnh Hằng Thần Vị kia tự bạo thì mình đã không biến thành thế này.

Tất cả những chuyện này đều do tên trước mặt làm ra.

– Tuy ngươi đã nhận sai, nhưng cái này không thể được, ta hao tổn thời gian dài với các ngươi như vậy, bụng cũng có chút đói rồi, vừa vặn lấy đoàn huyết nhục này của ngươi làm bánh sủi cảo nhân thịt để lót dạ. Lâm Phàm nói.

– Ngươi không chịu thả ta?

Lão tổ Hồ tộc tức giận nói.

Đói bụng rồi? Lừa quỷ sao.

– Ha ha, tiểu lão tổ, uổng cho ngươi sống dai thế này, ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi hay sao. Lâm Phàm cười lạnh nói.

Lâm Phàm nắm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ đang tỏa ra từng luồng thần quang, hướng về đám huyết nhục kia.

– Nhân tộc Đại Đế ngươi sẽ chết không được tử tế, Hồ tộc ta cùng ngươi không chết không thôi.

Hồ tộc lão tổ tức giận, quát.

– Được rồi, ngươi muốn truy sát ta như thế nào cũng được, bổn thiếu gia thừa nhận hết, vốn cho rằng các chủng tộc Đại Thiên thế giới rất bi ai, nhưng Hồ tộc các ngươi có cường giả như vậy lại không dám đấu tranh với Cổ Tộc, thật hèn nhát, đây là do chính các ngươi sa đọa mà thôi, như vậy, đại nghiệp lật đổ Cổ Tộc, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình.

– Yên tâm, Hồ tộc ta sẽ đi, các ngươi chỉ cần chuẩn bị đồ vật cho tốt, sau đó đợi ta đến lấy thôi.

Hiện tại, Lâm Phàm coi như nhìn thấu. Không phải chủng tộc Đại Thiên không được mà là không chung một lòng.

Giống như nhóm cường giả lão tổ Hồ tộc này, đều lấy lợi ích cá nhân làm chuẩn, làm sao có khả năng đối kháng Cổ Tộc.

– Ta chém.

Ánh sáng lấp loé, một búa đánh lên huyết nhục Hồ tộc lão tổ.

– A!

Hắn tức giận gào thét, một búa này hạ xuống, như chém vào bản thể của hắn, làm hắn cực kỳ đau đớn.

Không lâu lắm, khối huyết nhục biến thành thịt vụn, những vụn thịt này tỏa ra thần vận kinh người, pháp lực óng ánh trong suốt, ẩn chứa sức mạnh to lớn.

– Tiểu súc sinh ngươi, chết không được tử tế ngươi, chết không có chỗ chôn.

Lão tổ Hồ tộc gào thét, lại không thể phản kháng.

Hắn là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, khi nào lại bị khuất nhục như vậy, máu thịt của mình lại bị một tên Nhân tộc ghê tởm đối đãi như vậy, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

Lúc này, ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phương xa, ở đó có một cổ hơi thở đang kéo đến, luồng hơi thở này có chút quen thuộc.

– Được rồi, không náo với ngươi nữa, Cổ Tộc Chí Cao đến rồi.

Lâm Phàm không chút hoang mang hút đám thịt vụn này vào Động Thiên.

Ẩn thân!

Chui xuống đất!

Lâm Phàm thu khí tức lại, tiến sâu vào trong lòng đất mà trốn.

Có hệ thống ẩn giấu thì trong trời đất này, không có ai có thể phát hiện mình.

Coi như là Cổ Tộc Chí Cao, cũng không được.