Chương 468: Đại Phàm Ca Trở Thành Công Pháp

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 468: Đại Phàm Ca Trở Thành Công Pháp

Dịch: ThanhThuy

Biên: Cẩuca

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

– Độc Kinh và Cổ Thánh Giới Bí Lục rốt cuộc là thứ gì vậy, cho dù có là thứ gì đi chăng

nữa thì nó là của Độc Vương nên chắc không phải thứ tốt đẹp gì.

Lâm Phàm nhìn hai cuốn sách toát lên một màu u tối nên không ôm quá nhiều hy vọng.

– Keng, có muốn học Độc Kinh không?

– Học.

Ngay lập tức, vô số kiến thức xoay vần trong đầu Lâm Phàm rồi đột nhiên biến hóa thành các loại Độc Trùng mà trước nay chưa từng được nghe thấy hay nhìn qua, có loại nhỏ bé như hạt bụi, có loại to lớn như núi cao.

Các loại kịch độc, độc vật, độc đan, độc pháp ngập tràn trong đầu. Điều khiến Lâm Phàm hết sức ngạc nhiên đó là cuốn Độc Kinh này hoàn toàn là một cuốn vô thượng độc điển, bao gồm tất cả các loại độc dược trên thế gian.

Thực ra Lâm Phàm không hề biết, Độc Vương từ một kẻ yếu đuối chịu đủ sự xỉ nhục ở Độc Giới mà có thể trời thành Bá Chủ một phương tất cả đều dựa vào cuốn Độc Kinh này.

Mà trong cuốn Độc Kinh kia ẩn chứa một môn tâm pháp có thể luyện chế bất cứ loại chất độc nào thành công pháp.

Nhưng bởi vì Độc Vương tu luyện Độc Kinh rồi biến mình thành người không ra người quỷ không ra quỷ cho nên Lâm Phàm không có chút hứng thú với cuốn Độc Kinh đó.

Hiện tại khi hắn nghĩ tới “Đại Phàm Ca” đột nhiên phát hiện ra môn công pháp này hình như cũng có chút tác dụng.

Còn những loại Độc Thuật trong Độc Kinh, Lâm Phàm không có dự định sẽ tu luyện, bởi nếu tu luyện Độc Kinh sẽ phải chịu đựng sự cắn xé của muôn loại Độc Trùng để hút độc tố từ chúng truyền vào trong cơ thể rồi sau đó sẽ vận công để luyện hóa chúng.

Dù nói như thế nào đi chăng nữa, về lâu về dài trong cơ thể chắc chắn sẽ tích tụ rất nhiều độc tố.

Mà khuôn mặt xấu xí của Độc Vương chắc là do hắn tu luyện quá nhiều Độc Trùng nên bị phản tác dụng.

– Đây quả là loại công pháp hại người, tuy nhiên môn tâm pháp đi kèm này cũng không tồi, rất có tiền đồ.

Lâm Phàm tỉ mỉ phân tích môn tâm pháp này.

Nếu như Lâm Phàm có thể tu luyện Đại Phàm Ca thành một môn công pháp, sau này khi xuất chiêu, dược lực của “Đại Phàm Ca” sẽ tung bay khắp trời, khi đó sẽ không còn ai là đối thủ của hắn.

Mới nghĩ thôi mà đã có cảm giác kinh khủng rồi.

Tuy nhiên, theo như ý đó mình phải dùng rất nhiều “Đại Phàm Ca” mới được nhưng lỡ như “Đại Phàm Ca” quá mạnh không thể tu luyện thành công vậy thì mình coi như ngu người luôn.

Đây là vấn đề hết sức nghiêm túc, cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng mới được.

Sau đó Lâm Phàm cầm cuốn Cổ Thánh Giới Mật Lục lên xem lại, phát hiện nó cũng không tồi lắm, bên trong ghi chép rất nhiều sự việc về Cổ Thánh Giới khiến Lâm Phàm mở mang đầu óc.

Trong đó bao gồm rất nhiều các thông tin về các loại Tông Môn, Mật Cảnh, Cổ Tộc, Cổ Thú, các loại chủng tộc…..

Đọc nhanh như gió nhưng khắc cốt ghi tâm.

Tất cả các nội dung trong đó đều ghi nhớ trong lòng, Lâm Phàm hiểu ra được rất nhiều chuyện, Cổ Thánh Giới không hề đơn giản như hắn nghĩ.

– Haizz……

Lâm Phàm thở dài, trong lòng hiểu rõ được nhiều điều.

Trước đây, trong Cổ Thánh Giới mình chỉ là một con cừu non, cái gì cũng không hiểu nhưng nay sau khi xem xong cuốn Cổ Thánh Giới Mật Lục, Lâm Phàm từ một người cái gì cũng không biết trở thành một tay lão luyện.

Sau này nếu gặp phải chuyện gì đều sẽ hiểu hết chúng rốt cuộc là như thế nào rồi.

……

Hiện tại, Lâm Phàm xoay chuyển “Thổ Linh Trường Hà” thâm nhập xuống lòng đất, sau đó vung tay lên, một luồng khí vô cùng sắc nhọn xoay tròn quét toàn bộ bụi đất xung quanh, tạo thành một cái động lớn dưới lòng đất.

Lâm Phàm muốn thử tâm pháp bên trong Độc Kinh, cho dù thế nào đi chăng nữa, nó có cách để tu luyện “Đại Phàm Ca” thành công pháp, nên chắc chắn sẽ phải thử.

Lâm Phàm vung tay lên, vô số “Đại Phàm Ca” được chất đống trong huyệt động dưới lòng đất.

Lâm Pháp hít thở sâu, trong lòng không tránh khỏi sự lo lắng.

Đợi chút nữa sẽ cho đống “Đại Phàm Ca” này tự động phát nổ rồi hít vào trong cơ thể, sau đó vận công ngưng đọng nó lại.

Nếu như không thành công thì hậu quả vô cùng thê thảm.

Một viên “Đại Phàm Ca” đã khiến người ta mất đi thần trí, nay Lâm Phàm lại hít một lượng lớn “Đại Phàm Ca” như vậy vào trong cơ thể, nếu như không thành công coi như toi luôn.

Không chừng đến mặt đất của Cổ Thánh Giới cũng sẽ bị mình đâm thủng.

Có thể nói, vì ngưng tụ thành công, Lâm Phàm phải chịu sự nguy hiểm rất lớn.

Nhưng nếu như không liều mình thì ai biết được có thể thành công hay không.

Nếu theo phần ghi chép trong cuốn Độc Kinh thì hoàn toàn có thể thành công được, nhưng chủ yếu là do uy lực của “Đại Phàm Ca” quá mạnh nên khiến hắn hơi e ngại.

– Haizzz, liều mình thôi, nếu như đây là trò lừa đảo vậy thì cả thế giới này không có chút tình thương nào cả.

Lâm Phàm tự nhủ.

Bùm!

Vô số “Đại Phàm Ca” đột nhiên phát nổ, khói hơi mù mịt ngập tràn trong huyệt động dưới lòng đất.

– Hấp thu.

Lâm Phàm há miệng, một hơi hít toàn bộ khói vào trong cơ thể, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng lên.

Lúc này, Lâm Phàm không dám do dự, lập tức vận công dựa theo phương pháp ghi trong Độc Kinh.

Làn khói “Đại Phàm Ca” cuồng bạo, dày đặc ấy ngay lập tức bị một luồng sức mạnh bao phủ rồi dần dần nén lại.

Dược lực của “Đại Phàm Ca” cuồng bạo khác thường, khi bị luồng sức mạnh đó nén xuống liền vùng vẫy dường như muốn thoát ra, dĩ nhiên nó không thể thoát ra được nếu không khi đó bi kịch sẽ bắt đầu.

Hiện giờ, Lâm Phàm sử dụng tất cả vốn liếng của bản thân cộng thêm tâm pháp huyền diệu trong cuốn Độc Kinh không ngừng chèn ép khiến nó không thể cựa quậy.

Nhật Nguyệt chuyển động, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.

– Keng, chúc mừng tu luyện thành công.

Lúc này, Lâm Phàm mở to đôi mắt, tinh quang lấp lánh nhìn hạt giống đang bay lơ lửng trong cơ thể.

Lâm Phàm biết mình đã ngưng tụ thành công hạt giống chân pháp “Đại Phàm Ca”.

Mà “Đại Phàm Ca” từ nay về sau sẽ hoàn toàn lột xác, bước vào con đường cao cấp.

– Ha ha….

Lâm Phàm chợt phá lên cười, vui hơn cả việc bắt được bảo bối.

Lâm Phàm hất tay lên, một đám khói dường như có ý thức tự chủ bay ra rồi vây quanh hắn, sau đó liền há miệng nuốt trọn đám khói đó vào trong bụng.

– Đại Phàm Ca cuối cùng đã được ta luyện thành công pháp rồi, sau này chỉ cần vung tay lên Đại Phàm Ca sẽ bao phủ khắp trời đất, khi ấy còn có ai là đối thủ của ta nữa.

Lâm Phàm vô cùng phấn khích, đồng thời nghĩ về thời khắc huy hoàng của chính mình.

Cho dù đối thủ có tu vi lợi hại hơn mình thì sao chứ, chả nhẽ lại dám coi thường “Đại Phàm Ca” sao.

Còn về một viên thần đan khác, Lâm Phàm nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định từ bỏ, bởi ai luyện đan dược này người đó đều là kẻ ngốc.

Lâm Phàm nghĩ sau này mình sẽ trở thành nhân vật lớn nên không thể tu luyện cái thứ không hội nhập này được.

Rầm!

Lâm Phàm xông lên từ lòng đất, tràn đầy tự tin, sau đó bay về phía xa. Sau này tất cả bọn Cổ Tộc trong Cổ Thánh Giới sẽ phải bái phục dưới quyền uy của ta.

– Ấy, phía trước sao vậy nhỉ, tại sao lại xuất hiện một luồng khí hùng mạnh như vậy.

Sắc mặt vẫn còn phấn khích của Lâm Phàm bị cảnh trước mắt làm cho xao động.

Phía trước có một nhóm người đang tụ họp ở đó mà khí tức của nhóm người này vô cùng ngút trời.

– Lai lịch của đám người này là gì nhỉ, chả nhẽ lại không sợ bị bọn Cổ Tộc phát hiện?

Trong lòng Lâm Phàm có chút nghi hoặc.