Chương 923: Chân Tiên Bảng

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 923: Chân Tiên Bảng

Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

– Có chút lợi hại đấy.

Lâm Phàm chém tới một kiếm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị, những Nhân tộc này có gì đó không đúng, nhưng lúc này hắn cũng không quản được nhiều như vậy.

Những người này muốn chém chết hắn, hắn đương nhiên không để bọn họ đắc thủ được.

Càn Minh Kinh Thiên Trận.

Sức mạnh rung động đất trời, đặc biệt là tu vi của những đệ tử này cũng không yếu, sức mạnh sinh ra đương nhiên không hề tầm thường.

Ầm!

Nhất thời, một tiếng nổ mạnh vang lên, cả mặt đất đều lắc lư chấn động.

Liễu Thanh Sơn không nghĩ tới tên thủ lĩnh này có thực lực mạnh như vậy, thân thể thẳng tắp giống như một chuôi thiên kiếm.

– Dĩ thân vi kiếm, kiếm liệt thương khung!

Ầm!

Một đạo kiếm ý vô địch bạo phát cơ thể Liễu Thanh Sơn, cỗ kiếm ý này còn cường hãn gấp trăm lần so với lúc trước, đây là Kiếm đạo cực hạn, lấy cơ thể làm kiếm, ngưng tụ Kiếm đạo chân lý.

Đông đảo đệ tử nhìn thấy sư huynh lấy thân hóa kiếm đều nhất thời hô to.

– Sư huynh không hổ là cường giả thứ năm mươi của Chân Tiên Bảng, một chiêu này chính là bí mật bất truyền của tông môn, không ngờ sư huynh vậy mà lĩnh ngộ được.

– Tên thủ lĩnh này xong đời rồi, mọi người chống đỡ thêm một hồi, chỉ cần kiếm ý sư huynh ngưng tụ đến đỉnh cao, cho dù tên thủ lĩnh này có mạnh bao nhiêu cũng đều vô dụng.

– Không xong rồi, đại trận đang có dấu hiệu nứt toác, thực lực của tên thủ lĩnh này quả thật quá mạnh, chúng ta liều mạng cũng phải kiềm chế hắn lại.

Phốc!

Những đệ tử đồng loạt phun ra một ngụm tinh huyết dung nhập vào bên trong trận pháp.

Chuyện tình ở chỗ này đưa tới sự chú ý của các đệ tử tông môn khác trong thời không vô tận, bọn hắn đều cảm nhận được cỗ kiếm ý dũng mảnh này.

Một nam tử mặc áo trắng, vẻ mặt cao ngạo, mỗi lần vung tay áo, hung vật trước mắt biến thành tro bụi, các đệ tử chung quanh liên tục ủng hộ, không ngừng nịnh hót.

– Có chút thú vị đấy, rốt cuộc ai có thể bức Liễu Thanh Sơn đến mức độ này nhỉ?

Nam tử mặc áo trắng cười yếu ớt một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói.

Đi, đến đó nhìn xem.

Lâm Phàm lúc này đang nhìn nam tử đang lấy thân hóa kiếm ở xa xa, hơi nhướng mày.

– Cái quái gì vậy, đám người kia rốt cuộc muốn làm gì, tiểu gia giết cả nhà ngươi hay làm cái gì khiến các ngươi phẫn nộ như vậy à, vừa thấy mặt đã muốn liều mạng, còn tung ra sát chiêu, quả thực quá đáng ghét.

Khí tức Liễu Thanh Sơn đạt đến đỉnh cao, hắn trợn to đôi mắt, hai đạo kiếm ý đột nhiên bạo phát, Liễu Thanh Sơn lúc này chính là kiếm, kiếm ý tản ra ngoài, cắt rời hư không, khuấy đảo mọi thứ, bộc phát lực lượng không ai có thể địch nổi.

– Chết!

Liễu Thanh Sơn mở miệng nói, âm thanh lạnh lẽo thấu xương.

Ầm!

Trong chớp mắt, có một thanh thiên kiếm phá không tiến đến, tựa như xuyên qua Vĩnh Hằng Thiên Cổ.

– Tiên sư nó, khinh người quá đáng.

Lâm Phàm lúc này đang cực kỳ nổi giận, tên này con mẹ nó quá càn rỡ.

Thiên kiếm từ trên trời giáng xuống, đạo phong mang đó cắt đứt mọi thứ, toàn bộ thiên địa cũng bị chia ra làm hai.

Mà thời điểm thiên kiếm này sắp rơi lên đỉnh đầu mình, Lâm Phàm giơ tay lên nắm nó trong lòng bàn tay.

– Hả?

Liễu Thanh Sơn sững sờ, chiêu kiếm này là toàn bộ uy lực của hắn, thật không nghĩ đến tên thủ lĩnh này có thể đỡ lấy dễ như trở bàn tay như vậy.

– Làm càn!

Lâm Phàm quát lớn, một luồng sức mạnh mênh mông bất ngờ phóng lên trời.

Năm ngón tay bóp một cái, kiếm ý nứt toác trong nháy mắt, Liễu Thanh Sơn kinh hãi biến sắc, vẻ mặt đại biến, phun ra một ngụm máu tươi.

– Sao có thể…

Đông đảo đệ tử thấy cảnh này, đồng loạt kinh hãi.

Lâm Phàm không nói gì thêm, vừa sải bước đi vừa dùng ngữ khí cực kỳ bá đạo nói.

– Đám người các ngươi đang tự tìm đường chết, đúng không?

Một bước của hắn tựa như bước chân của người khổng lồ, một đạo gợn sóng lấy chân hắn làm trung tâm tản ra từng vòng từng vòng.

Khí thế hung hãn trấn áp toàn trường, đại trận cũng không chịu nổi mà vỡ tan, không có một chút sức phản kháng.

Xì xì!

Đám đệ tử bị cỗ sức mạnh mênh mông này trấn áp, tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi.

Trong mắt mỗi người đều lóe lên vẻ hoảng sợ, bọn họ không ngờ tên thủ lĩnh này có thực lực cường hãn cỡ đó, cường đại, thật sự quá cường đại.

– Các ngươi rốt cuộc muốn chơi cái gì?

Lâm Phàm giận dữ hỏi.

Lâm Phàm mặc dù đang nói tiếng người, nhưng trong mắt những người này, hắn như đang cuồng bạo gào thét.

– Đi!

Liễu Thanh Sơn không chút do dự quát to, thân hình lấp loé muốn chạy.

Hắn không nghĩ tới sẽ gặp được một sinh vật hung tàn đến thế này trong bí cảnh.

Cho dù là cường giả top mười Chân Tiên Bảng không nhất định có thể trấn áp tên thủ lĩnh này.

– Hừ, muốn chạy.

Lâm Phàm sao không nhìn ra ý đồ những người này, hắn xòe năm ngón tay ra, nhanh chóng phong tỏa thiên địa.

– Các ngươi, mẹ nó chứ… Nói chuyện ngay cho ta coi.

Lâm Phàm nói.

Hiện tại Lâm Phàm đã hiểu, đám người kia không phải bất kỳ chủng tộc nào bên trong Đại Thiên chủng tộc cả.

Đám người Liễu Thanh Sơn kinh hãi, sắc mặt tím tái, hắn phát hiện không gian đã bị tên thủ lĩnh phong tỏa.

Đây rốt cuộc là quái vật gì, không chỉ có thể dùng tay không tiếp một chiêu mạnh nhất của mình, tiện tay lại có thể trấn áp toàn bộ bọn họ.

Thực lực cỡ này không kém gì so với Chân Tiên a.

– Sư huynh, chúng ta nên làm gì?

Một tên đệ tử hỏi.

– Tên thủ lĩnh này quá cường đại, còn cường đại hơn vô số lần so với những Địa Uyên Hỏa Thú a.

Một nữ đệ tử hoảng sợ nói.

Sắc mặt Liễu Thanh Sơn khó coi đến cực điểm, thậm chí đã hoàn toàn trắng bệch, thương tổn của một chiêu vừa rồi hắn phải chịu thực sự quá lớn.

– Đây không phải Thanh Sơn huynh của Chân Tiên Bảng sao, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà trở thành như bây giờ vậy?

Vừa lúc đó, một thanh âm từ hư không truyền đến.

Chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng, dùng ngón tay mở hư không ra, phía sau hắn còn dẫn theo một đám người.

– Tiêu Dao công tử!

Liễu Thanh Sơn nhìn thấy người tới, sắc mặt biến đổi, cảm thấy khó chịu khi bộ dáng thê thảm này của mình bị đối phương nhìn thấy.

Tiêu Dao công tử này xếp hạng mười lăm trên Chân Tiên Bảng, thực lực mạnh mẽ, không phải người như Liễu Thanh Sơn so sánh.

– Không nghĩ tới có thể gặp được một hung vật lợi hại đến cỡ này trong bí cảnh, cũng không biết nó đã tàn sát bao nhiêu người như chúng ta mới có thể huyễn hóa thành hình dáng như bây giờ a.

Ánh mắt Tiêu Dao công tử quét về phía Lâm Phàm, hời hợt mang theo khinh thường nói.

– Tiêu Dao sư huynh, hung vật này thế đã có thể đánh Liễu Thanh Sơn sống dở chết dở thế kia rồi, e rằng tên Liễu Thanh Sơn này cũng chỉ có hư danh mà thôi.

– Đúng đấy, một trong năm mươi cường giả tên Chân Tiên Bảng lại bị hung vật trấn áp, nếu nói ra ngoài, chỉ sợ khiến người khác cười rụng răng mất.

Đám đệ tử bên cạnh Tiêu Dao Công Tử mồm năm miệng mười nói.

Mỗi một câu đều sắc bén như kiếm đâm vào nội tâm Liễu Thanh Sơn.

– Hừ!

Liễu Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, phản bác.

– Hung vật này không phải bình thường, cho dù Tiêu Dao công tử ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

– Liễu Thanh Sơn ngươi đừng khích ta, nếu muốn ta giúp ngươi, ngươi có thể cầu xin ta a.

Tiêu Dao công tử cười yếu ớt.

Lâm Phàm cau mày, lại tới thêm một nhóm, những người này rốt cuộc là cái thứ gì, nhìn như bọn họ đang trao đổi gì đó.

Thời khắc này, Lâm Phàm đột nhiên nghĩ ra một điều, chẳng lẽ ngoại trừ đại thế giới, còn có những thế giới khác?