Chương 460: Kẻ Xấu Thi Thoảng Cũng Đẹp Trai

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 460: Kẻ Xấu Thi Thoảng Cũng Đẹp Trai

Dịch: ThanhThuy.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sao.

Nguồn:

– Nhân Khí, Linh Khí, Đạo Khí, Chí Bảo.

Lâm Phàm nhớ lại những đẳng cấp bảo bối mà Lý Thiên Quyền nói với mình, nghĩ lại cảm giác cũng có chút thú vị.

Bốn đẳng cấp này lại phân thành bốn cấp phẩm giá đó là “Tuyệt Phẩm, Thượng Phẩm, Trung Phẩm và Hạ Phẩm.

Nhân Khí là những thứ bình thường ẩn chứa nhiều diệu dụng nhưng phương pháp luyện chế tương đối đơn giản, có thể nói là vật chết.

Còn Linh Khí có lẽ là những loại giống như “Yêu Thành”, có Linh Thể của Thượng Cổ Đại Yêu trấn áp tứ phương. “Phệ Hồn Ma Châu” có lẽ cùng là một Linh Khí nhưng phẩm giá không cao chỉ có thể được coi là Hạ Phẩm Linh Khí.

“Yêu Thành” sau khi hấp thu Thổ Linh Trường Hà có thể coi là Tuyệt Phẩm Linh Khí, nếu như có thể tập trung đầy đủ Ngũ hành có lẽ sẽ trở thành Tuyệt Phẩm Đạo Khí, sau đó thu thập đủ Âm Dương Chi Linh kích phát huyết mạch của Thượng Cổ Đại Yêu thì có thể trở thành một loại Chí Bảo.

Thần Khí “Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên” tuy không có Linh Thể trấn áp nhưng diệu dụng trái với ý trời cũng thuộc vào loại Chí Bảo thậm chí còn vượt qua cả đẳng cấp Chí Bảo.

Bất kể là ai chỉ cần bị “Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên” đập vào đầu đều sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, loại Buff không cần phòng ngự cũng không cần Tu Vi này cho dù là Chí Bảo cũng tuyệt đối không thể có chức năng này được.

Còn về “Phi Thiên” thì Lâm Phàm cũng rất khó đánh giá bởi những thứ mà hệ thống luyện chế ra cái nào cái nấy đều tàn độc.

“Phi Thiên” lại không phải là bảo bối tấn công chính diện mà là vũ khí sắc bén để đột kích, cũng không biết thuộc loại đẳng cấp nào.

Xem ra nhưng thứ mà ta đây luyện chế ra đều không thể nghĩ theo lẽ thường được bởi những thứ đó đều là lừa đảo.

Tuy nhiên chủng tộc các giới thật là đáng thương, không có ai có thể tự mình luyện chế, muốn có được bảo bối cho riêng mình chỉ còn cách đi cướp đoạt từ tay bọn Cổ Tộc.

Mà bảo bối sau khi cướp được lại phải tinh luyện dung hợp các kiểu rồi mới nâng cấp được phẩm chất….

Còn muốn cướp được một bảo bối vừa ý mình thì như là như nằm mơ giữa ban ngày vậy.

……

Vèo!

Lúc này, Lâm Phàm đang tiến về phía trước, nay vùng đất hoang vu này đã không còn bất cứ giá trị gì nữa rồi, tu vi của Cổ Thú ở đây quá thấp không đủ để Lâm Phàm nâng cao đẳng cấp.

Còn về cái doanh địa Cổ Tộc kia Lâm Phàm vẫn không thể nào quên, nếu như có thể trấn áp toàn bộ e rằng điểm kinh nghiệm cũng tăng vọt lên tới cảnh giới khủng khiếp.

– Tuyệt Vọng Hầu, Tuyệt Vọng Hầu, tên Boss này tuy nhỏ bé như một đứa trẻ nhưng lại là kẻ địch nên bắt buộc phải giết nó, nếu như giết được nó mình chắc chắn sẽ có thể tiến cấp sâu hơn.

Nhưng hiện giờ mình chỉ là Thanh Thiên Vị sơ cấp muốn trực diện liều mình với Tuyệt Vọng Hầu sợ rằng chưa đủ sức, chỉ còn cách dần dần nâng cao thực lực đợi khi đạt tới cảnh giới nhất định quyết sẽ giết chết nó.

Theo như khí tức quan sát được hôm đó, thực lực của Tuyệt Vọng Hầu có lẽ là Hoang Thiên Vị Đại Viên Mãn.

Nhưng ngay trong lúc Lâm Phàm đang suy nghĩ về vấn đề này thì một cái lưới lấp lóe một màu sắc u ám đột nhiên chắn trước đường đi của Lâm Phàm.

– Cái gì vậy….

Lâm Phàm giật mình, đang bay đột nhiên lại xuất hiện cái thứ này trước mặt khiến tinh thần có chút hoảng hốt.

– Thu…..

Cái lưới che kín trời đất này dường như có sức sống vậy đột nhiên thu khép lại bủa vây lấy Lâm Phàm.

– U u…..

Lôi Xà lượn vòng bên trên tấm lưới lớn này, một con Lôi Long trăm trượng đột nhiên bay lượn trên hư không rồi quấn lấy Lâm Phàm.

– Bố tổ, nghĩ cái gì cái đó đến, vừa rồi còn nghĩ đến đẳng cấp bảo bối không ngờ giữa đường lại xuất hiện cái thứ này, thật là không cho người khác đường sống đây mà.

– Là ai? là tên khốn nạn nào dám bẫy ông giữa đường thế này, may mà ông đây thân thể cường tráng không thì đã bị lôi đình giật cho tê người rồi.

Lâm Phàm giẫy giụa nhưng con Lôi Long này vô cùng cuồng bạo quấn chặt lấy Lâm Phàm khiến hắn không thể động đậy.

– Đừng giẫy giữa nữa.

Ngay lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong không trung sau đó xuất hiện một tên nam tử trang phục màu trắng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang nhẹ nhàng lơ lửng trong hư không nhìn Lâm Phàm giẫy giũa.

– Ngươi là ai?

Lâm Phàm nhìn tên trước mặt mình trong lòng liền hơi chững lại, khí tức mạnh mẽ quá và khi Lâm Phàm nhìn thấy hai chiếc sừng trên đầu hắn liền giật mình:

– Ngươi là Long Tộc.

Ta hành tẩu giang hồ đã mấy tháng rồi nhưng hình như chưa bao giờ đắc tội với người của Long Giới, tên này đột nhiên bắt trói ta giữa đường là muốn làm gì đây?

Mà trông dáng vẻ ăn đứt mình của hắn chứng tỏ là một tên cao thủ, nếu như liều mạng đấu đá e rằng không phải là đối thủ.

Khi nhìn thấy Tu Vi của hắn, tim Lâm Phàm liền đập rộn ràng, má ơi hôm nay gặp ma rồi.

– Hoang Thiên Vị cao cấp.

Tên này định chơi trò ngược đãi mình chắc.

Mà cái thứ này được làm từ cái gì nhỉ, sao mà kiên cố vậy, dựa vào sức mạnh thân thể không thế giẫy ra được.

Lâm Phàm hơi có chút căng thẳng, gặp cớm là phải thoái nhượng tuyệt đối không nên khoe mẽ.

– Vị Long Tộc tuấn tú đẹp trai ơi, tôi là Nhân Tộc, chúng ta là đồng bào của nhau đấy, ngươi trói ta lại làm cái gì chứ

– Nhân Tộc ngươi cũng có chút thú vị đấy, ngươi không quen ta sao?

Long Huyền khẽ cười, nụ cười như mùa xuân tỏa nắng, sợ rằng bất cứ nữ nhi nào nhìn thấy nụ cười ấy đều sẽ không thể cưỡng lại được.

– Quen, quen chứ, ngươi chẳng phải là mỹ nam đẹp trai nhất Long Tộc mà Lâm Phàm ta đã ngưỡng mộ từ lâu đây sao?

Lâm Phàm đâu có biết cái tên bắt trói mình giữa đường kia là ai nhưng lúc này vì muốn khiến hắn lơ là cảnh giác nên buộc phải thuận theo ý hắn.

Không chừng tên này lại chính là một kẻ ưa nịnh hót, hót cho hắn sướng rồi sau đó dùng “Phi Thiên” đâm nát mông hắn tạo thành một đòn phản công tuyệt mỹ.

– Ha ha, ta vốn là tội đồ mà chủng tộc các giới muốn diệt trừ càng nhanh càng tốt, vậy mà Nhân Tộc ngươi lại ca ngợi ta quả là hiếm có, mà cũng chẳng sao, ta chỉ không hiểu là tại sao Tiểu Quang lại muốn gặp ngươi. Ngươi chỉ là một tên Nhân Tộc hết sức bình thường, mồm mép thì láu lỉnh, ánh mắt thì gian xảo.

Long Huyền nhìn Lâm Phàm từ đầu xuống chân mà không phát hiện ra điểm nào phi phàm.

Lúc này, Lâm Phàm như muốn khóc, ngươi đang khen ta hay đang chửi ta vậy, ta mới đến Cổ Thánh Giới ngoài việc giết một số tên Cổ Tộc và Cổ Thú ra đâu có trêu chọc nhân vật tầm vóc nào đâu, rốt cuộc là ai muốn gặp ta đây.

– Đại ca, ngươi rốt cuộc là ai vậy? Là kẻ nào muốn gặp ta? Ta mới đến Cổ Thánh Giới chưa từng đắc tội với ai mà.

Lâm Phàm than thở.

Đây là loại người mà Lâm Phàm cảm thấy đáng sợ nhất, bởi những kẻ càng cười sảng khoái càng là những kẻ buồn vui thất thường, không chừng giây trước vừa nói chuyện tử tế với mình giây sau đã chém mình đầu rơi xuống đất.

– Đi theo ta là được rồi.

Long Huyền nhìn Nhân Tộc trước mắt rồi hất tay áo bay đi, Lôi Long cũng bám sát theo sau không cho Lâm Phàm bất cứ cơ hội thoát thân nào.

– Đợi đã….

Lâm Phàm đương nhiên là không muốn đi cùng hắn rồi, lỡ như bị hắn đưa tới nơi nguy hiểm nào đó thì làm gì còn đường sống.

– Làm sao?

Long Huyền sắc lạnh hỏi, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của tên Nhân Tộc liền có chút lạ kỳ.

Vừa rồi còn ra sức nịnh hót mà giờ lại nghiêm túc như vậy?

– Sống phải là nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng, ta biết nếu đi cùng ngươi chắc chắn chỉ có đường chết, nhưng ta cũng có lòng tự trọng của mình, thực lực tuy không bằng ngươi nhưng điều này không thể trách người khác được, thả ta ra để quyết đấu một trận với ngươi, cho dù là thua ta cũng tâm phục khẩu phục.

Lâm Phàm nghiêm túc giãi bày, bỗng nhiên bộc phát ra vô vàn chiến ý.

– Ồ….

Long Huyền nhìn Lâm Phàm hơi có chút kỳ lạ, sau đó ngẩng mặt lên trời cười lớn:

– Ha ha, thú vị, thật là thú vị, bao nhiêu năm rồi chưa gặp được ai thú vị như ngươi. Được, ta đồng ý nhưng hãy yên tâm ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu mà chỉ khiến ngươi tuyệt vọng thôi.

Ngay lập tức, Lôi Long đang trói buộc Lâm Phàm bỗng nhiên nới lỏng sau đó hóa thành một tia sáng chui vào trong cơ thể của Long Huyền.

– Lâm Phàm hạ chân xuống đất dáng vẻ không hề sợ hãi sừng sững đứng đó, nhìn thẳng vào mặt Long Huyền:

– Ngươi xuống đây, chúng ta đánh nhau ở dưới đất này.

– Haizzz, sao mà phiền phức thế, thôi cũng chả sao, cho ngươi hết hy vọng là được.

Long Huyền khẽ lắc đầu rồi điềm nhiên nói.

Với thực lực của hắn đương nhiên là sẽ không coi Lâm Phàm ra gì rồi.

Đối diện với tên cao thủ Hoang Thiên Vị trước mắt, Lâm Phàm thực sự rất kinh hãi những cũng muốn thử sức xem có thể giết chết hắn không.

Tuy tên này trông mặt mũi cũng không giống người xấu lắm nhưng chẳng lẽ người xấu thì mặt đều phải xấu sao.