Chương 846: Tên Nào Không Có Mắt?

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 846: Tên Nào Không Có Mắt?

Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Một phút sau.

Thủy Hỏa Đại Đế nhíu mày, sau đó đứng lên, trên người lóe sáng lập tức có một bộ y phục che đi cảnh xuân.

– Xảy ra chuyện gì?

Thủy Hỏa Đại Đế nghi hoặc, không biết chuyện gì vừa xảy ra, mọi việc dường như chỉ diễn ra trong một khắc, ngay cả thần trí cũng đều ngủ say, một chút cảm giác đều không có.

– Vật sở hữu của bản Đế chạy đi đâu rồi?

Thủy Hỏa Đại Đế tìm kiếm khắp nơi, sau đó lửa giận bùng cháy.

– Tên ghê tởm cư nhiên dám trốn.

Lúc này, Thủy Hỏa Đại Đế tiến một bước, cảm thấy thân thể hơi khó chịu, đặc biệt giữa hai đùi truyền đến cảm giác đau đớn.

Nhưng những chuyện này không đáng để trong lòng.

Ngón tay nàng búng một cái, thế giới thứ nguyên tiêu tan, sau đó Thủy Hỏa Đại Đế đứng trên hư không quan sát một lượt.

Nàng cứ lẳng lặng đứng ở đó, thần niệm triển khai tìm kiếm hình bóng Lâm Phàm, nhưng tìm mãi không có kết quả.

– Cứ như vậy mất tích sao ta!

Sau đó, Thủy Hỏa Đại Đế biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Gần đó, bên trong một vũng bùn.

Một đôi mắt phát ra ánh sáng âm u đang quan sát mọi chuyện, chủ nhân của cặp mắt này ngoài main của chúng ta ra thì còn ai.

– Mẹ nó, may mà bản Đế thông minh, biết chạy không thoát, nên tiến nhập trạng thái ẩn thân, sau đó dùng đống bùn phủ người lại, che dấu mùi hương cơ thể.

Lâm Phàm rất hài lòng với biểu hiện bản thân.

Chiêu này dùng trăm lần không chán, chỉ khi nào bị người ta đuổi giết mới sài, 100 phần trăm thành công nhé.

Có điều, hiện giờ chưa thể rời đi, Thủy Hỏa Đại Đế này rất cáo già, có thể sẽ quay lại đây tìm mình, tốt nhất cứ trốn ở đây một lúc.

Lâm Phàm lẳng lặng không nhúc nhích, nằm bất động như vậy.

Quả nhiên không lâu sau.

Hư không xuất hiện một bóng người.

Không ai khác chính là cọp cái Thủy Hỏa Đại Đế.

– Hừ!

– Vật sở hữu ghê tởm, nếu để bản Đế bắt được ngươi lần nữa, ta nhất định đánh gãy ba chân của ngươi.

Âm thanh bá đạo vang dội hư không, Lâm Phàm nghe thế cũng hít sâu một hơi, bá đạo a.

Đồng thời cũng thề với trời, sau này dù thế nào cũng không thể bị bắt, nhất định phải nâng cao thực lực bản thân, khi đó mới có tiền vốn cùng phân cao thấp, sau đó hung hăng trấn áp nàng dưới thân, cho nàng biết ai mới là lão đại.

– Ha ha, cho rằng bản Đế không biết chiêu này của ngươi sao? Từng sợi lông trên cơ thể ngươi đều bị bản Đế nhìn thấu, còn muốn tiếp tục chơi với ta?

Lâm Phàm giờ hết sức chắc chắn, vẫn không nhúc nhích, để Thủy Hỏa Đại Đế tận tình biểu diễn.

Dù Thủy Hỏa Đại Đế đã rời đi thì Lâm Phàm cũng vẫn không có bất kỳ hành động nào, theo hắn, Thủy Hỏa Đại Đế vẫn rất âm hiểm.

Quả nhiên, giống như Lâm Phàm nghĩ vậy, Thủy Hỏa Đại Đế liên tục xuất hiện mấy lần, như đang đợi Lâm Phàm tự chui đầu vào lưới.

Đối với tình huống hiện tại, Lâm Phàm không muốn nói nhiều, trực tiếp nhắm mắt ngủ một hơi.

Mấy năm qua làm ngựa giống cho Thủy Hỏa Đại Đế cưỡi, thật sự rất thống khổ, đã lâu không được nghỉ ngơi, nhân cơ hội này tịnh dưỡng cho tốt mới được.

Giấc ngủ này, Lâm Phàm muốn ngủ thật ngon.

….

Lâm Phàm chơi trò người lớn với Thủy Hỏa Đại Đế được năm năm, trong khoảng thời gian này, Cổ Thánh Giới xảy ra biến hóa rất lớn.

Một vị cường giả phục sinh, những Cổ Tộc đã từng bị Đại Thiên chủng tộc trấn áp giờ vươn mình làm chủ, địa vị Cổ Tộc không thay đổi, mà còn bá đạo như trước.

Ba ngàn Ma Thần Cổ Tộc trong năm năm này lần lượt thức tỉnh.

Như vậy, một trận đại chiến kinh thiên động địa đã xảy ra.

Mà thủy tổ của chủng tộc Đại Thiên khi vừa thức tỉnh, liền xuất hiện một môn phái, những môn phái này, thu nhận tất cả những người cùng tộc làm đệ tử.

Lần này, thịnh thế của tất cả chủng tộc giáng lâm, nhưng trong đó vẫn còn cuồn cuộn sóng ngầm.

Hai năm trước, Dực tộc chi thần Lucifer trầm luân hợp tác với Cổ Tộc.

Một năm gần đây, Cự Nhân tộc Khoa Phụ dánh nhau với Tử Vong Ma Thần Cổ Tộc, trận chiến này đánh trời long đất lở, phá hủy vô số tinh thần, thương vong vô số.

Nhưng tất cả chủng tốc tồn tại chí cường giả dường như đang đợi cái gì đó.

– Kẻ phản bội, mau đưa báu vật của Phật Tộc ra đây.

Lúc này trong hư không, vài đọ cầu vồng bay qua, người đi đầu đang chạy rất gấp gáp, rất sợ đám người phía sau bắt được.

– Vật này là của ta, không phải của Phật Tộc.

Chỉ thấy trước mắt là một hòa thượng đang gào thét ầm ĩ, trước ngực hòa thượng có hai quả bóng rổ thật to, run lên từng hồi, nhìn rất đã mắt.

Nếu Lâm Phàm thấy nó sẽ khiếp sợ không thôi, đây chính là Thích Già Tôn Giả của chúng ta.

Thích Già Tôn Giả là thiên kiêu Phật Tộc, hiện tại lại bị đồng bào đuổi giết.

– Hừ, yêu nghiệt, chúng ta nhất định bắt được ngươi giao cho Phật Tổ xử lý.

– Già Thiên Phật Thủ.

Trong chớp mắt, hư không rung động, một phật thủ to lớn màu vàng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao phủ Thích Già Tôn Giả.

Thích Già Tôn Giả thấy cảnh này, sắc mặt tái mét.

– Mịa nó, các ngươi khinh người quá đáng.

Thích Già Tôn Giả cảm giác, mấy năm qua thế giới thay đổi quá lớn a, thời điểm Thủ Hộ Chi Địa phá toái, hắn đang chuẩn bị trở về Phật Tộc nhưng cũng không ngờ, khi trở về lại phát hiện Phật Tộc thay đổi quá lớn.

Người từng lo vô thượng Vương Phật trong lòng hắn dường như bị người ta đánh, sau khi dò hỏi mới biết, hóa ra có một vị cường giả trấn áp toàn bộ bọn họ.

Thích Già Tôn Giả biết có cường giả giáng lâm, hơn nữa, người kia còn nói Phật Tộc do hắn sáng tạo ra.

Điều này quả thật hoang đường, nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng, không thể nói ra, hiện giờ tu vi của hắn không đủ để người ta nhét kẻ răng, chỉ đành im im lặng lặng, khiêm tốn sống qua ngày mà thôi.

Nhưng đời mà, ai biết được chữ ngờ, Như Lai Phật Tổ biết mình mang bí mật Đại Độ Hóa Phật Quang, bắt mình phải giao ra.

Điều này quá hoang đường, làm gì có chuyện ngươi nói là ta phải giao ra, giao tình chúng ta đâu có đến mức độ này.

Bởi vậy, hắn đã chạy trốn ngay trong đêm, mà lần chạy này đã ròng rã một năm trời, trong một năm này, Thích Già Tôn Giả bị đuổi giết vô số lần, mỗi lần đều từ cõi chết trở về.

Nhưng lần này, hắn thấy có gì đó không đúng, những người truy sát mình đều là cường giả, mạnh hơn hắn vô số lần.

– Bó tay chịu trói đi.

Phật chưởng trong hư không càng lúc càng lớn, che kín cả bầu trời vậy, Thích Già Tôn Giả đã không còn chỗ để trốn, sau đó hắn rít gào hai tay chống xuống đất.

– Khinh người quá đáng!

Thời khắc này, Thích Già Tôn Giả bạo nộ, pháp lực mênh mông bộc phát, trực tiếp chống đỡ Phật chưởng.

Nhưng chiêu này thật sự quá cường đại, hắn chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh nặng nề áp chế lên người.

Oanh Ầm!

Sau cùng, hắn bị trấn áp đè ép xuống đất.

Hai chân đạp trên đất.

– Aaa, ta phải chết trẻ sao?

Thích Già Tôn Giả hô to, có cảm giác hôm nay mình phải đời rồi.

– Cmn, ai không có mắt lại giẫm lên người lão tử, muốn chết sao?

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến.