Chương 647: Khiêu Chiến Quần Lang

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 647: Khiêu Chiến Quần Lang

Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

– Các ngươi đã xem lâu như vậy, tất cả ra đi.

Lâm Phàm sải bước đi tới, từng bước từng bước chấn động, thô bạo, vênh váo nhìn hư không, quan sát những cường giả kia. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Những người này tự cho mình là ngư ông, đáng tiếc bọn họ lại không biết tiểu gia chính là đạo tặc chuyên nghiệp, chuyên môn đánh cướp ngư ông. Hư không hoàn toàn yên tĩnh, các đại năng giả ẩn giấu trong đó hai mặt nhìn nhau, không biết cái tên này muốn làm gì?

-Thí chủ, đang muốn làm gì vậy?

Thích Già Tôn giả nghi ngờ hỏi.

Những cường giả vừa mới độ hóa lúc trước đang trong Động Thiên phật quốc, ngày đêm cầu khẩn. Tín ngưỡng cuồn cuộn không ngừng tăng trưởng, đối với Thích Già Tôn giả mà nói, những cường giả lúc trước đã quá đủ rồi.

-Ăn cướp đây. Khôn hồn thì giao tất cả tài vật ra.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói, như đang nói một chuyện hết sức tầm thường. Tình cảnh bây giờ đối với Thích Già Tôn giả, có chút không ngờ.

-Ăn cướp… Bọn họ?

Thích Già Tôn giả trợn tròn mắt, tuy rằng cái này rất hay, thế nhưng không thể làm càn như vậy a. Các cường giả trốn trong hư không, kinh dị kêu một tiếng, họ đang phân vân không biết tên này đang muốn làm gì? Đối với bọn hắn mà nói, chuyện nhỏ như như vậy bọn họ làm sao có khả năng để ý tới. Bởi vậy có một vài cường giả biết năm toà Huyết Sơn này cũng không có bí mật gì. Họ đã chuẩn bị ly khai nơi này, đi nơi khác tìm kiếm thi hài Huyết Mang Ma Tôn.

-Hừ, nếu không giao, vậy bản Đế mời các ngươi dừng chân ở đây một chút.

Lâm Phàm thấy không có người nào giao ra. Liền xòe năm ngón tay, chụp vào hư không, một tiếng ầm ầm vang lên. Hư không bắt đầu sụp đổ, có rất nhiều cường giả trong đó đều bị ép đi ra.

-Hắn muốn làm gì vậy?

Mộ Mãn Phong lông mày ngưng lại, hắn bắt đầu cảm nhận được sức ép của hư không. Đột nhiên toàn thân chấn động, hắn phát hiện một nguồn sức mạnh rất mạnh mẽ, gần như không thể địch lại được.

-Tốt lắm, sức mạnh thật cường hãn!

Sắc mặt của đám người Ngọc Lưu Thiên thay đổi, tu vi bọn họ không yếu. Thế nhưng bây giờ lại bị người ta trực tiếp ép từ trong hư không đi ra, làm bọn họ không dám tin tưởng.

-Làm càn, ngươi đang muốn làm gì?

Nột tên nam tử mặc trường bào màu trắng, quát hỏi. Mà những cường giả khác cũng đều như vậy. Từng người không vui nhìn Lâm Phàm, nếu như không cho bọn họ một câu trả lời thích đáng, bọn họ quyết không để yên.

-Thí chủ, kiềm chế một chút a!

Trái tim nhỏ của Thích Già Tôn giả đang nhảy liên hồi. Chiêu thức vừa nảy của Lâm Phàm làm Thích Già Tôn giả sợ hãi đến mức không biết nói gì. Tên này đang muốn chết. Nếu như những cường giả này liên thủ vây công hắn, thì phiền toái lớn rồi.

-Con lừa trọc, ta khuyên ngươi tốt nhất mau mau ly khai nơi này. Đợi lát nữa bản Đế phải đại chiến một trận với bọn hắn. Lâm Phàm liều mạng đuổi Thích Già Tôn giả đi.

-Vì sao?

Thích Già Tôn giả sững sờ, có chút không biết tại sao. Tên kia, ngươi chớ có tinh tướng, cũng phải nhìn tình huống cụ thể đã nha.

-Bản Đế hỏi ngươi có đi hay không?

Lâm Phàm liếc mắt con lừa trọc một cái. Trong lòng thầm nghĩ, nếu như còn không chịu đi, tiểu gia bái phục ngươi.

-Aiii, nếu thí chủ muốn như vậy, bần tăng cũng chỉ có thể tiếp tới cùng.

Thích Già Tôn giả nghiêm mặt lại, như quyết tâm muốn cùng tiến cùng lùi với Lâm Phàm. Lần này, Lâm Phàm cũng không biết nói gì hơn, tên này đúng là không sợ giời, không sợ đất.

-Đại sư, người bằng hữu này của ngươi đang có ý gì vậy?

Mộ Mãn Phong nhìn Thích Già Tôn giả, ngữ khí bất thiện, lạnh giọng hỏi. Mộ Mãn Phong cũng không phải hạng người hay mềm lòng, những người có thể sống đến lúc này, ai không phải đi ra từ mưa tên bão đạn.

-Có ý gì à. Hôm nay ta muốn thông các ngươi, các ngươi có phục hay không? Con lừa trọc, ngươi nói có phải không?

Lâm Phàm hét lên, Thích Già Tôn giả nhìn tình huống trước mắt, nội tâm hơi chấn động. Cái tên ngốc này đang muốn tìm đường chết.

Thế nhưng vào lúc này, mình có thể nói cái gì, thí chủ này cũng quá lớn lối đi, nếu làm nhiều người tức giận, một trận đại chiến là không thể tránh khỏi.

-Không sai.

Thích Già Tôn giả trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu.

-Có nghe hay không, đám cặn bã các ngươi, lấy hết bảo bối ra cho ta. Bằng không, vị Thích Già Tôn giả này sẽ độ hóa hết bọn ngươi.

Lâm Phàm chỉ vào Thích Già Tôn giả lớn tiếng nói. Lời vừa nói ra, đông đảo cường giả biến đổi sắc mặt.

-Không nghĩ tới hắn lại là thiên kiêu của Phật tộc, Thích Già Tôn giả.

Mộ Mãn Phong không nghĩ tới tên đại sư này, lại là Thích Già Tôn giả, một tên Phật môn khác loài. Bất quá, để Mộ Mãn Phong ngạc nhiên chính là, thân phận của Lâm Phàm rốt cục là gì?

-Hừ, Thích Già Tôn giả, hai người các ngươi cũng quá đáng lắm. Chỉ bằng hai người mà cũng muốn trấn lột bọn ta, về xem lại đi.

Ngọc Lưu Thiên lạnh giọng nói, trong mắt lập loè lửa giận.

-Bần tăng…

Thích Già Tôn giả trong lòng có nỗi khổ không nói được. Tâm hắn như ngọn đèn sáng, sao có thể không biết ý nghĩ của Lâm Phàm, thế nhưng đi theo Lâm Phàm, có rất nhiều chỗ tốt a. Thích Già Tôn giả không nỡ ly khai, huống hồ ngực của mình vẫn chưa khôi phục như cũ. Bây giờ đối mặt với nhiều cường giả như vậy, trong lòng của hắn cũng không dễ chịu gì, nếu như động thủ thật, hắn cũng chỉ có nước chạy thôi. Vừa lúc đó, Lâm Phàm sải bước đi ra. Lập tức vận chuyển Đại Tiểu Như Ý Công, đánh ra một chưởng về phía Ngọc Lưu Thiên.

-Làm càn!

Ngọc Lưu Thiên chợt quát một tiếng, thân thể chuyển động, lập tức hóa thành một cơn lốc xoáy, có thể cảm nhận được vô vàn sát cơ ẩn chứa trong cơn lốc này. Trong một chưởng này ẩn chứa một phần pháp lực của Lâm Phàm. Tuy thực lực của Ngọc Lưu Thiên rất mạnh, nhưng căn cơ lại không thâm hậu bằng Lâm Phàm. Lâm Phàm đưa một tay ra, liền nắm cơn lốc kia trong lòng tay.

-Không được, không nghĩ tới pháp lực của tên này lại cường đại như vậy.

Ngọc Lưu Thiên toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn không nghĩ tới thực lực của gia hỏa lai lịch không rõ kia lại mạnh đến không ngờ.

-Ngọc Thần Thượng Thanh Thuật.

Ngọc Lưu Thiên đã từng thua trong tay Mộ Mãn Phong, trong lòng đã sớm oán hận vạn phần. Nếu như lần này lại thua dưới tay một tên gia hỏa không biết lai lịch nữa thì đó là một chuyện không thể nào nhịn. Trong chớp mắt, một đạo cầu vòng hiện ra, một chưởng của Ngọc Lưu Thiên liền đánh nát bàn tay khổng lồ của Lâm Phàm. Lập tức có ba đạo bạch khí trực tiếp bay ra từ phía sau Ngọc Lưu Thiên, ba đạo bạch khí này lập tức xông thẳng đến đường chân trời. Có thể cảm nhận được một đạo khí tức mênh mông đột nhiên bạo phát từ đó.

-Nguyên lai, người này lúc giao thủ cùng mình, chưa lộ hết thực lực.

Mộ Mãn Phong thấy cảnh này, trong lòng ngưng lại. Hắn đột nhiên cảm giác được, một luồng kiếm ý bén nhọn từ trong hư không thẩm thấu ra, đột nhiên chém tới về phía bọn họ.

-Tiểu tặc, ngươi dám ra tay với chúng ta.

-Tất cả các người cùng lên đi, mình ca cân hết.

Giờ khắc này Lâm Phàm cũng không chỉ động thủ với Ngọc Lưu Thiên. Mà còn đánh ra vạn vạn kiếm ý bàng bạc tựa như thác lũ về những cường giả kia. Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười, thân hình lấp lóe, bỏ chạy về phương xa.

-Kẻ có gan thì đuổi theo bản Đế đi.

Bây giờ, Lâm Phàm chỉ có một ý nghĩ, chính là chạy trốn. Bây giờ nếu gây ra hỗn chiến, nếu con lừa trọc kia vẫn muốn đi cùng mình, thì cũng phải xuất ra bản lãnh.

-Tặc tử, có giỏi thì đừng chạy.

Đông đảo cường giả giận dữ, không lo nghĩ nhiều. Phi thân vào trong hư không, đuổi theo Lâm Phàm.

-Thí chủ, ngươi…

Thích Già Tôn giả giờ này choáng váng. Thấy Lâm Phàm chạy trốn, trong thời gian ngắn không kịp phản ứng. Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại.

-Thí chủ, chờ ta với.