Chương 732: Tự Mình Gây Nghiệt

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 732: Tự Mình Gây Nghiệt

Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Chẳng biết vì sao, Lâm Phàm luôn cảm giác chuyện này có một ít liên hệ với hắn a. Không ổn nha, hắn làm người luôn điệu thấp, rất có nguyên tắc, chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp, sao cứ có chuyện là liên quan đến hắn không thôi.

Vương gia?

Thánh Ma tông?

Cửu Tiêu Tông?

Lâm Phàm thừa nhận, hắn cùng hai cái tông môn vừa nêu có chút liên quan, nhưng Vương gia thì có liên hệ gì?

Vương gia là cái quỷ gì? Lâm Phàm càng nghĩ càng rối. Chẳng qua, lão giả đã bắt hai cô gái đi, Lâm Phàm liền đi theo sau. Hắn phải xem thử rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Thiên Sơn Thành vốn là một tòa thành thị không mấy nổi danh, mấy năm gần đây, lại phát triển nhanh chóng, trở thành một trong những tòa thành lớn nhất Huyền Hoàng Giới.

-Các ngươi nhìn kìa, có hai cô gái bị bắt về.

-Ai, đáng thươna, không biết sao lại đắc tội Vương gia? Đúng là số khổ mà.

-Đúng đấy, hai cô gái này là đệ tử của Hoa Giản Tông, nhưng Hoa Giản Tông so với Vương gia, không thể nghi ngờ chính là Tiểu Vu gặp Đại Vu, căn bản không thể so sánh. Các ngươi nhìn kìa, đó không phải tông chủ Hoa Giản Tông sao? Nhìn xem, hình như đến thỉnh tội với Vương gia thì phải.

Trên đường lớn Thiên Sơn Thành, quần chúng không ngừng thảo luận về chuyện này. Không lâu lắm, hai cô gái bị bắt được đưa vào Vương gia. Mà Lâm Phàm đang đứng trước cửa Vương gia, nhìn hai con thạch sư trước cửa. Nhất thời cả kinh, bên trong con sư tử đá này có ẩn giấu một loại sức mạnh thần bí. tuy rất nhỏ bé, nhưng đối với người ở Huyền Hoàng Giới, không ai có thể địch nổi.

-F*ck man, đây không phải lực lượng của Thiên Đạo sao?

-Vương gia? Vương Tiểu Lục.

Lâm Phàm nhớ lại kí ức năm xưa. Lên Cổ Thánh Giới năm năm, Lâm Phàm đã quên một ít chuyện. Bây giờ thăm lại chốn xưa, gợi lên ký ức trong lòng.

-Chỗ dựa của Vương gia không phải là ta chứ?

Lâm Phàm đột nhiên nhớ lại chuyện này, lúc hắn rời đi, hắn để Thiên Đạo che chở Vương gia, nếu có ai dám đụng tới Vương gia, toàn bộ chém sạch. Lúc còn trong tông môn, Lâm Phàm đã hứa những điều này, sau này tự nhiên hoàn thành hứa hẹn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hành động lúc trước của hắn quả thật khủng khiếp a.

Thiên Đạo che chở.

Trong Huyền Hoàng Giới, Thiên Đạo là lão đại. Có được Thiên Đạo che chở, không phải Phi Thiên sao?

-Vương Tiểu Lục nhất định đã làm rất nhiều chuyện xấu, cuối cùng, tất cả báo ứng đều ở trên người mình.

-Tiểu gia đúng là đen đủi, từ lúc đến Cổ Thánh Giới, một ngày tốt lành đều không có, không phải bị kẻ này truy sát, thì bị kẻ khác tìm giết, bộ đẹp trai cũng có tội hay sao?

Phòng khách.

Gia chủ họ Vương đang ngồi chính giữa, trái phải là nhưng khách khanh của gia tộc. Thực lực những khách khanh này đều rất mạnh mẽ, cường giả Đại Thiên Vị cảnh giới, cũng có mấy vị.

Lạch cạch!

Long quản gia lôi hai người Tần Nguyệt Nhi ra.

-Gia chủ, người đã mang về.

Ông lão cung kính, nói.

-Ừm.

Gia chủ họ Vương gật đầu, sau đó nhìn hai người Tần Nguyệt Nhi, nhìn một hồi, thả chén trà xuống.

-Ngươi cũng đã biết, một cước kia của ngươi suýt chút nữa đã đá nát mệnh căn của con trai của ta.

-Hừ, hắn đáng đời.

Tần Nguyệt Nhi ngẩn đầu liên, lạnh lùng nói.

-Làm càn!

Long quản gia đứng một bên, nghe những lời này, nhất thời giận dữ, vừa muốn giơ tay lên, lại bị Vương gia chủ ngăn lại.

-Ngươi đừng giả mù sa mưa, muốn giết cứ giết, Tần Nguyệt Nhi ta tự làm tự chịu, không liên quan người khác.

-Nguyệt Nhi, ngươi nói nhăng gì đấy? Vương gia chủ, tiểu đồ còn trẻ vô tri, hãy tha cho nàng một mạng.

Hoa Giản lão mở miệng cầu xin. Lâm Phàm đang ẩn trong hư không, nhìn một màn trước mắt. Không khỏi cảm thán, cô em này có cá tính nha. Bất quá, không nghĩ tới mấy năm không gặp, Vương Tiểu Lục dù đã là gia chủ, nhưng vẫn như xưa, vẫn là Vương Tiểu Lục trước kia, không có bao nhiêu biến hóa. Xem ra, kẻ biến hóa duy nhất chính là con trai hắn.

-Thiếu gia, thiếu gia, ngươi thương thế còn chưa lành đâu.

Vừa lúc đó, một bóng người vội vả xông vào.

-Con đàn bà thối kia, dám tổn thương ta!

Khi nghe tin nữ hung thủ xém chút nữa đã phế mình bị bắt, Vương Tiểu Minh không nhịn được, hung hăng xông vào.

-Im miệng!

Vương gia chủ nộ quát, nhưng Vương Tiểu Minh lại không sợ chút nào.

-Cha, người cũng đã bắt được, cha hãy mau báo thù cho ta đi, Vương gia chúng ta không phải người nào cũng có thể khi dễ.

Vương Tiểu Minh cao giọng nói, Lâm Phàm nhìn Vương Tiểu Minh trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, vẫn không cách nào liên hệ với đứa trẻ lúc trước. Chỉ có năm năm, hắn dường như trở thành một con người khác. Huyền Hoàng Giới tôn trọng võ đạo, mỗi đứa trẻ khi lên mười hai, ba tuổi, huyết dịch trong cơ thể từ từ phát triển, nhanh chóng phát dục, giống như người trưởng thành.

– Cảnh giới nhập thần sơ cấp, tu vi như thế không thấy mất mặt sao?

Lâm Phàm nhìn tu vi Vương Tiểu Minh, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

– Tiểu tử này trở nên hung hăng, bá đạo như vậy, mà giờ vẫn còn sống, xem ra có quan hệ rất lớn với mình a.

Lâm Phàm nhớ mang máng, năm năm trước, khi tiểu tử này gọi mình một tiếng bá bá. Khí vận đã thay đổi, như mặt trời ban trưa. Từ nay về sau, hắn có đại khí vận gia thân, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, gặp thần sát thần, gặp Phật giết Phật.

-Vương Tiểu Minh, thế đạo chuyển vần, báo ứng xác đáng, ngươi sẽ có báo ứng.

Tần Nguyệt Nhi tức giận nguyền rủa.

-Báo ứng, Vương Tiểu Minh ta chưa bao giờ sợ báo ứng.

Vương Tiểu Minh lạnh lùng nói một tiếng, sau đó quay đầu.

-Cha, người hãy phong ấn tu vi của nàng đi, sau đó giao nàng cho ta.

-Vương thiếu gia, xin nể mặt bà lão này mà tha cho nàng.

Hoa Giản lão bà nhìn tình cảnh trước mắt, không khỏi mở miệng cầu xin.

-Lần này, mặt mũi của ai cũng không cho, con mụ này đánh ta đánh gần như sắp phế, sao có thể tha cho nàng được.

Vương Tiểu Minh khoát tay, không nể mặt tông chủ Hoa Giản Tông chút nào.

-Ngươi đừng tới đây.

Tần Nguyệt Nhi nhìn thấy Vương Tiểu Minh đi về phía nàng, nhất thời tức giận.

-Hừ, đánh ta, lát nữa ta cho ngươi biết, đánh ta sẽ kết cục gì?

Vương Tiểu Minh cười lạnh nói, Vương Tiểu Lục nhìn hành động của con mình, không khỏi lắc đầu thở dài. Chuẩn bị mở miệng ngăn cản, bây giờ, con trai hắn đã bình an vô sự, nên hắn cũng không muốn truy cứu tiếp. Vừa lúc đó, một màn khiế Vương Tiểu Lục khiếp sợ xảy ra. Tần Nguyệt Nhi liên tục cười lạnh, khí tức không ngừng tăng vọt, đồng thời xung quanh nàng, phiêu đãng mấy viên đạn màu trắng.

-Cửu Tiêu Thần Lôi hoàn.

Mọi người thấy những đầu đạn màu trắng kia, nhất thời kinh hãi biến sắc. Cửu Tiêu Thần Lôi hoàn, chính là vũ khí của Cửu Tiêu Tông, nếu như kích nổ, dù Đại Thiên Vị cao thủ, đều bị thương tổn.

-Công tử bột, ngươi theo ta đồng thời xuống địa ngục đi.

Tần Nguyệt Nhi đã làm xong quyết định, nếu như nàng rơi vào tay của hoàn khố đại thiếu, sẽ vô cùng thê thảm. Chẳng bằng trực tiếp tự bạo, dùng mạng đổi mạng.

-Con trai của ta, cẩn thận!

Vương Tiểu Lục đột nhiên đứng lên, tuy vi hắn không cao, dù cho Vương gia địa vị cao như thế nào, nhưng tu vi của Vương Tiểu Lục đến hiện tại cũng chỉ dừng lại tại Nhập Thần sơ cấp. Nếu như Cửu Tiêu Thần Lôi hoàn nổ tung, ngoại trừ Đại Thiên Vị cao thủ, còn lại tất cả đều sẽ chết. Quả nhiên khi nữ nhân điên cuồng là đáng sợ nhất.

-Sư phụ, đồ nhi không muốn cùng sư muội chịu nhục, chỉ có như vậy mới có thể giải thoát.

Tần Nguyệt Nhi liếc mắt nhìn Hoa Giản lão bà, dẫn động Cửu Tiêu Thần Lôi hoàn.

-Không kịp rồi…

Một vài khách khanh Vương gia, vừa định áp chế nàng xuống, nhưng đã không còn kịp. Lâm Phàm thấy cảnh này, cũng bất dĩ thở dài, búng ngón tay một cái. Hư không lập tức đông lại, Cửu Tiêu Thần Lôi vừa muốn nổ tung đã hoàn hảo như lúc ban đầu, rớt xuống đất.

-Làm sao có thể?

Thời khắc này, sắc mặt Tần Nguyệt Nhi trắng bệch, nàng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy. Long quản gia đột nhiên phản ứng, trong nháy mắt áp chế Tần Nguyệt Nhi xuống.

-Cái con đàn bà thối ghê tởm, ngươi còn muốn lôi kéo bản thiếu gia chết cùng.

Vương Tiểu Minh nổi giận, đánh một quyền hướng về phía nàng. Tần Nguyệt Nhi nhắm mắt, như sắp được giải thoát. Nhưng vào lúc này, lại truyền đến âm thanh của tên thiếu gia ăn chơi kia.

-Buông ra, buông ta ra!

Trong hư không, như có một bàn tay vô hình, treo Vương Tiểu Minh trong hư không, hai chân cách mặt đất, không thể động đậy.

-Là ai?

Mọi người đều thất kinh, bọn họ không nghĩ tới, vẫn còn có người ẩn trốn một bên, nhưng một chút cảm giác bọn họ cũng không có.

-Ai…