Chương 363: Không Cho Phép Sỉ Nhục Công Pháp Gia Truyền Nhà Ta

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 363: Không Cho Phép Sỉ Nhục Công Pháp Gia Truyền Nhà Ta

– Thôi được, bây giờ lão sư trở về cũng là có đại sự muốn làm, con đi theo bên cạnh lão sư cũng không tiện. Như vậy đi, con đi tìm những sư huynh đệ kia, rồi chờ lão sư đem mọi chuyện giải quyết xong sẽ trở lại tìm các con.

Lâm Phàm ở trước mặt đệ tử của mình tự nhiên phải gìn giữ phong độ.

– Vâng, người yên tâm, đệ tử sẽ đi tìm bọn họ.

Tào Thiên Tiêu hưng phấn gật đầu. Nếu để cho bọn họ biết lão sư đã trở lại nhất định sẽ vô cùng hưng phấn.

Năm đó lão sư ra đi mà không một lời từ biệt, bọn họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau đó không lâu lắm, hoàng triều Đại Yến liền phát sinh biến động, bọn họ trốn thoát khỏi hoàng triều Đại Yến rồi lưu lạc ở bên ngoài, chịu không ít khổ sở.

– Được rồi.

Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó giơ tay cắt hư không đi khỏi nơi này.

Giờ phút này Tào Thiên Tiêu cùng những sư đệ sư muội kia đã sớm thấy choáng váng. Ở trước mặt Lâm Phàm thì bọn họ một câu cũng không dám nói, đều một vẻ kính sợ.

Bây giờ Lâm Phàm rời đi, nội tâm bọn họ đã khôi phục được một chút thì từng người một chấn động hỏi.

– Sư huynh, trước đây tại sao huynh lại không nói với bọn đệ là huynh có lão sư lợi hại như vậy.

– Đúng vậy a. Trẻ tuổi còn chưa tính, hơn nữa thực lực cũng quá mạnh đi, quả thực là dọa chết người.

– Khí chất đó quả thực không thể diễn tả được. Người vừa đứng ở đó chính là tuyệt thế cao nhân a.

– Còn có cái chưởng vừa rồi cũng quá mãnh liệt đi, đệ cảm giác coi như là cường giả Đại Thiên Vị cũng không mạnh như vậy a, toàn bộ thiên địa đều giống như muốn sụp đổ mất.

Tào Thiên Tiêu nghe những lời sư đệ sư muội nói, khóe miệng có chút giương lên một mặt kiêu ngạo.

– Đó là đương nhiên, đây chính là lão sư của ta. Huynh có thể nói cho các đệ biết năm đó thiên tư của huynh cùng nhóm các sư huynh đệ kia đều là học sinh học viện có ngộ tính kém cỏi nhất. Hai năm trước tu vi của huynh vẫn chỉ là Hậu Thiên cảnh giới, cũng bởi vì nhận được sự chỉ điểm của lão sư mà tu vi tăng nhanh như gió.

Vào giờ phút này, tâm tình của Tào Thiên Tiêu cũng khá lên rất nhiều.

– A…, không thể nào. Sư huynh khi đó huynh vào Xích Hồng Tông cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh giới, mà huynh đạt được cảnh giới như bây giờ là do huynh nỗ lực mà đạt được?

Một sư đệ có chút không đồng ý nói ra.

– Đúng vậy a…

Một số người khác cũng gật đầu nói.

Tào Thiên Tiêu nhìn mọi người một chút, mặt lộ ra vẻ cảm kích, sau đó vung ống tay áo một cái nhìn về vô tận hư không:

– Các đệ không hiểu…

– Huynh không nói, chúng đệ làm sao mà hiểu được. Có đúng không mọi người.

“Đúng vậy a… Đúng đấy.”

Tào Thiên Tiêu cười cợt, lắc lắc đầu:

– Các đệ không hiểu…

-…

Mọi người.

Lâm Phàm không nghĩ tới hắn mới từ Đông Linh châu đi tới Thương Linh châu liền có thể gặp được một học sinh do hắn đã từng dạy qua, ngược lại cũng có chút kích động.

Đã hai năm, nên trở về xem một chút.

Đã từng là đại bản doanh của Thánh Ma Tông, không biết bây giờ đã biến thành thế nào rồi, hoặc là nói hiện tại đã bị ai chiếm lĩnh.

Trong mắt Lâm Phàm lóe lên một tia ý lạnh. Lần này, hắn trở về không làm long trời lở đất thì có lỗi với những cực khổ mà hắn đã phải chịu trong hai năm qua.

Trong chớp mắt, một bóng người di chuyển cực nhanh trong hư không.

Vị trí đã từng đặt Thánh Ma Tông là nơi phong thuỷ bảo địa, tuy trải qua trận chiến ấy kiến trúc mười phần không còn nổi một phần, thế nhưng vẫn có vô số người thèm nơi đó đỏ mắt.

Bây giờ Thánh Ma Tông đã là nơi của Càn Khôn Tông.

Chín đại tông môn đánh xong một trận, liền đem toàn bộ của cải Thánh Ma Tông có được đem ra chia cắt, mà cái sơn môn này chính là tặng cho Càn Khôn Tông.

Nguyên bản Càn Khôn Tông là một tông môn coi như không tệ, thế nhưng đối với khối bảo địa Thánh Ma Tông này càng là coi trọng hơn, bởi vậy sau khi Thánh Ma Tông bị diệt tông, Tông chủ Càn Khôn Tông liền hạ lệnh tông môn di chuyển đi tới Thánh Ma Tông.

Trong luyện võ trường của Càn Khôn Tông.

Vô số đệ tử đang tu luyện gian khổ.

– Uống…

Từng tiếng hét phẫn nộ vang vọng đất trời, các đệ tử Càn Khôn Tông vẫn hăng hái tu luyện.

Một bóng người trên luyện võ tràng, giống như Đằng Long du tẩu, khí huyết toàn thân đột nhiên sôi trào như nước nóng, không ngừng tản nhiệt khí ra bên ngoài.

– Hổ gầm.

Một tên đệ tử Càn Khôn Tông khí thế mười phần, đánh một quyền vào bóng người phía trước đang đứng không nhúc nhích.

– Oanh…

Tiếng nổ lớn nhất thời vang lên, đồng thời nương theo đó còn có một tiếng kêu vô cùng thảm thiết.

Tên kia bị một quyền đánh trúng trong nháy mắt ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt che giấu vẻ giận dữ.

– Hừ, rác rưởi, một quyền cũng không tiếp được.

Tên đệ tử Càn Khôn Tông kia lạnh lẽo liếc nhìn tên bao cát bị đánh bay đi, khóe miệng lộ ra một tia cười khinh thường.

Đệ tử Càn Khôn Tông xung quanh cũng xông tới sau đó cười nói:

– Sư huynh, những cái bao cát mà Thánh Ma Tông từng dùng để tu luyện Thái Cấp Ma Thân trong thời gian dài như vậy lại bị một quyền đánh thổ huyết, thực sự là rác rưởi, cũng không biết Đạo Tông Chủ giữ lại bọn họ làm gì?

– Những cái này các đệ không hiểu được đâu. Tông chủ nói rồi, tu luyện còn phải thực chiến, những người này đều đã từng là bao cát mà Thánh Ma Tông dùng để tu luyện công pháp thân thể đẳng cấp thấp nhất, tuy không ra gì nhưng cũng không thể chết dễ dàng như vậy, đặc biệt là cái tên tu luyện Thái Cấp Ma Thân đến đỉnh cao, năng lực chịu đựng không tệ.

– Há, thì ra là như vậy. Những cái bao cát Thánh Ma Tông đúng là có chút tác dụng. Chỉ là hai năm qua chết đi không ít, đã không còn mấy cái. Sư huynh,huynh còn phải kiềm chế một chút, chừa một ít cho các sư đệ mới được a.

– Ha ha, đó là tự nhiên.

Tên đệ tử Càn Khôn Tông cuồng tiếu nói ra, ánh mắt nhìn về phía bao cát toát ra vẻ độc ác:

– Thế nào, không phục? Các ngươi chính là những bao cát vô dụng của Thánh Ma Tông, cũng chính là thứ rác rưởi.

Một ít bao cát xung quanh còn sót lại nhìn những đệ tử Càn Khôn Tông này, trong lòng cũng bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực, thế nhưng lại không thể làm gì.

Bọn họ còn đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta a.

Tuy trước đây ở Thánh Ma Tông cũng chỉ là cái bao cát nhưng ít ra họ còn có chút tôn nghiêm. Có người ra tay cũng sẽ không ác như vậy, nhưng mà bây giờ thì khác,người Càn Khôn Tông hung ác cực kỳ, hoàn toàn không coi bọn họ là con người a.

Trận chiến năm đó, những bao cát như bọn không có một chút thực lực để bảo vệ bản thân nên khi tông môn bị diệt thì bọn họ cũng bị bắt làm tù binh.

Bọn họ vốn cho rằng những tông môn kia sẽ đem bọn họ thả đi, nhưng lại không nghĩ tới sẽ bị Tông chủ Càn Khôn Tông coi trọng, trực tiếp giấu người đi, để bọn hắn tiếp tục làm bao cát, cung cấp cho các đệ tử của bọn hắn tu luyện.

Vương Tiểu Lục nắm chặt nắm đấm nhìn những người đã từng là bao cát của Thánh Ma Tông, cuối cùng cắn răng thật chặt, trong lòng tuy rằng sợ sệt muốn chết thế nhưng hắn đã chịu đủ lắm rồi.

– Ta chịu đủ lắm rồi, phải đánh với ngươi một trận. Ta nguyện làm hạ nhân là bao cát cho Thánh Ma Tông, chứ trở thành bao cát cho các người thì ta không thể nhịn được nữa, không phải chết là xong sao? Ta không sợ.

Vương Tiểu Lục nhìn thẳng những đệ tử Càn Khôn Tông, tức giận gầm thét lên.

– Ha ha…

Nhất thời các đệ tử Càn Khôn Tông xung quanh cười lớn lên.

Dưới cái nhìn của bọn họ, người này quả thực chính là tự tìm đường chết.

Lúc này còn muốn phản kháng, xem ra là thật sự muốn chết.

– Tiểu Lục…

Trong mấy năm nay, nhưng bao cát còn xót lại đã sớm có tình cảm gắn bó, bọn họ cũng nghĩ tới phản kháng, thế nhưng đây là địa bàn của người ta, bọn họ có thể có biện pháp gì, bây giờ nhìn thấy Vương Tiểu Lục phản kháng như thế, trong lòng những người này liền lo lắng vô cùng.

– Chỉ bằng ngươi? Ngươi là cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ sẽ dựa vào Thái Cấp Ma Thân để đấu với ta sao? Thật nực cười.

Tên đệ tử Càn Khôn Tông này cười lớn, cái thân thể to con bại lộ ở bên ngoài để cho người ta có một loại cảm giác ngột ngạt vô hình.

Vương Tiểu Lục cắn răng nghiến lợi nhìn đối phương: – Chỉ bằng công pháp gia truyền của ta.

– Ha ha…

Giờ phút này mọi người lại lần nữa cười ha hả, phảng phất như nghe được chuyện cười khôi hài nhất thế gian vậy.

Công pháp gia truyền? Thật sự là quá khôi hài.

– Đến đây, để cho ta nhìn xem ngươi có cái công pháp gia truyền chó má gì.

– Ta liều mạng với ngươi. Ta không cho phép các ngươi sỉ nhục công pháp gia truyền nhà ta.

Vương Tiểu Lục gào thét một tiếng, đấu đá lung tung hướng về tên đệ tử Càn Khôn Tông kia chạy như điên.

– Ha ha…

Nhìn bao cát này toàn thân đầy kẽ hở, các đệ tử Càn Khôn Tông đều nở nụ cười.

Dưới cái nhìn của bọn họ, rác rưởi mãi mãi chỉ là rác rưởi, còn công pháp gia truyền quả thực chính là cười chết người.

—————————————————————————————————-