Chương 627: Thập Thái Tử

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 627: Thập Thái Tử

Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

– Đây là đồ chơi gì?

Lâm Phàm nhìn một chiếc khăn tam giác màu đen, nghi hoặc hỏi.

– Keng, chúc mừng ký chủ đã phát hiện ra bảo bối đặc thù, khăn che mặt.

– Khăn che mặt: có thể che dấu khí tức.

Lâm Phàm nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, bất đắc dĩ, vô vị, quá vô vị.

Vừa bắt đầu, hắn còn tưởng là vật gì tốt, hóa ra là một món rác rưởi.

– Trả lại cho ta, trả lại cho ta…

Long Ngọc Ma thấy đối phương cầm chí bảo của mình, hai con mắt đỏ lên.

Trên người hắn, thứ quý báu nhất chính là khăn che mặt này, hắn có thể tích lũy nhiều của cải như vậy, phần lớn đều dựa vào nó.

Che dấu khí tức, khiến người ta không phát hiện được sự tồn tại của mình.

Có lúc đi bí cảnh tìm bảo bối, có thể ẩn giấu để đánh lén giựt tiền, đều dựa vào khăn che mặt này.

Nếu như nhân loại này lấy đi khăn che mặt của mình, vậy sau này, sao làm giàu được.

– Thứ đồ này vô dụng như vậy, mà ngươi còn muốn?

Lâm Phàm hỏi.

Loại đồ chơi này vứt trên đường, kiếm cũng không muốn kiếm, không nghĩ đến tên này lại coi nó như bảo bối.

Bất quá, vừa rồi mình không phát hiện hắn ở bên cạnh, chắc là nhờ cái khăn này.

– Nhân tộc Đại Đế, ta cầu xin ngươi, nếu ngươi coi nó là rác rưởi, ngươi hãy trả lại cho ta đi.

Lúc này, Long Ngọc Ma khóc ròng.

Để cất kỹ bảo bối này, Long Ngọc Ma cố ý xem nó để dưới quần lót ở đũng quần, bởi vì hắn sợ bị người khác đoạt mất, hắn không ngờ, thằng ông nội trước mặt này lại biến thái như vậy.

Không chỉ đoạt nhẫn trữ vật của hắn, còn lột sạch sành sanh, để khăn che mặt lộ ra ngoài.

– Không được, đồ đến tay rồi làm gì có chuyện trả lại, nếu không ngươi lấy một món bảo bối nào đó chuộc lại thứ này đi.

Lâm Phàm nói.

Long Ngọc Ma nhìn Lâm Phàm, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm gì, nhưng nội tâm rất gấp gáp.

Đây là bảo bối hắn coi

trọng nhất, sao cam lòng mất đi như vậy.

– Bảo bối của ta đều bị ngươi lấy đi, ta thật không còn nữa.

Long Ngọc Ma khóc không ra nước mắt. Ông trời ơi, đại địa ơi, cầu xin các ngươi mở mắt một chút đi, đánh chết tên súc sinh này đi.

Nội tâm Long Ngọc Ma kêu gọi, nhưng đáng tiếc, không có bất kỳ biện pháp nào.

– Vậy sao được? Ngươi không có bảo bối, ta làm sao trao đổi với ngươi. Tuy nói nó là một bảo bối rác rưởi, nhưng ta nghĩ, vẫn nên giữ lại thì tốt hơn.

Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.

– Đừng… Đừng mà.

Long Ngọc Ma khóc, hắn thật sự không muốn mất đi bảo bối này.

Nếu thật mất đi thật, hắn sẽ thương tâm đến chết.

– Aiii, vậy ngươi lấy bảo bối ra đổi đi.

Lâm Phàm đáp trả.

Trong lòng Long Ngọc Ma bất đắc dĩ, hắn đã phát tán ý niệm ra ngoài, sao không có ai đến, chẳng lẽ những đồng tộc kia, đều tham lam bảo bối của hắn.

– Ngươi phải làm gì đó ta mới tin?

Long Ngọc Ma đau lòng nói.

Thế nhưng nghĩ đến khăn che mặt, Long Ngọc Ma cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ một món bảo bối khác.

Lâm Phàm nghe thấy những lời của Long Ngọc Ma, nhất thời sững sờ, cái tên này vẫn còn giấu bảo bối, hiện tại hắn đã trần như nhộng, từ trên xuống dưới vừa qua nhìn hoàn toàn không có gì, vậy thì hắn còn có nơi nào để giấu.

– Được, Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm ta, thề với trời, nếu như ngươi lấy bảo bối ra đổi, mà ta còn muốn chiếm khăn che mặt này làm của riêng, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không có chỗ chôn.

Lâm Phàm giơ tay lên trời thề.

– Được, ta tin ngươi.

Lửa giận trong lòng Long Ngọc Ma ngập trời, nhưng hắn lại không có biện pháp nào.

Nếu tên Nhân tộc này không có bảo bối công kích tâm thần quỷ dị như vậy, thì hắn sớm đập một trảo, đập chết tươi rồi, còn nhiều lời làm gì.

– Ra…

Vừa lúc đó, Long Ngọc Ma nhẹ giọng nói, trong chớp mắt, t trong tai bay ra một cây gậy, sau đó không ngừng biến hóa.

– Bảo bối này là ta phát hiện ở một thế giới khác. Dù nó được dùng để đỡ đồ, nhưng lại có thể biến lớn biến nhỏ, là một bảo bối tốt.

Long Ngọc Ma nhức nhối nói.

Bảo bối này, hắn vô tình lấy được, dù không có bao nhiêu sức mạnh, thế nhưng đặc tính có thể biến lớn biến nhỏ, đúng là rất lợi hại, coi như Cổ Tộc, cũng không thể luyện chế được cái bảo bối này.

Lâm Phàm nhìn cây gậy bay ra từ trong tai Long Ngọc Ma, cả người ngây ngẩn.

Bộ dáng này, chẳng lẽ là Định Hải Thần Châm?

Mà khi Lâm Phàm sờ lên cây gậy, hệ thống phân tích.

– Trụ chống trời: là đồ chống đỡ của Thiên tộc, có thể biến lớn biến nhỏ, nhưng không có gì tác dụng khác.

Lâm Phàm thở dài một tiếng, xem ra do mình nghĩ quá nhiều, cây gậy này không phải Định Hải Thần Châm.

– Cái này giống như không có tác dụng gì?

Lâm Phàm nói.

Lúc này, Long Ngọc Ma cuống lên:

– Ta thật không còn bảo bối nữa, tất cả bảo bối đều ở chỗ ngươi rồi.

– Được rồi, ta lấy cái này.

Lâm Phàm nói.

– Dựa theo lời thề, ngươi phải trả lại khăn che mặt cho ta.

Long Ngọc Ma không kịp chờ đợi nói.

Chỉ cần có thể lấy khăn che mặt về, mặc kệ mất đi cái gì, cũng đáng giá.

– Đây.

Lâm Phàm ném khăn che mặt tới.

– Kỳ thực ta không biết chỉ số thông minh của ngươi rốt cuộc bao nhiêu, ngươi nói xem ngươi phải lấy khăn che mặt này làm gì?

Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ.

Long Ngọc Ma nghe thấy thế, nhất thời sững sờ, có chút không hiểu.

– Cái mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay ta, ta trả khăn che mặt này cho ngươi, sau đó lại giết ngươi, vậy khăn che mặt này lại là của ta rồi, cái này buôn bán rất có lời.

Lâm Phàm cười nói.

– Cái gì, ngươi dám lật lọng.

Long Ngọc Ma vừa nghe, sắc mặt biến đổi.

– Lật lọng cái gì, từ đầu tới cuối, ta chưa từng nói sẽ bỏ qua ngươi.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

– Ngươi…

Long Ngọc Ma tức giận nhìn Lâm Phàm, hắn không nghĩ đến tên này vô liêm sỉ như vậy, thật sự quá thấp hèn.

Đám người Phượng Hoàng tộc nhìn một màn trước mắt cũng nở nụ cười.

Bọn họ nhìn thấy Long Ngọc Ma tức đến nổ phổi, nhưng không thể làm gì, trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Đặc biệt là hai muội tử kia, càng hạ thấp đầu xuống, phi lễ chớ nhìn.

Dù sao Long Ngọc Ma này không phải là mỹ nam tử gì, nhìn thân thể của hắn, có chút đau mắt.

Bất quá đối với người Phượng Hoàng tộc, bọn họ nhất định thể hiện chính mình tốt một chút, tranh thủ khoan hồng, bảo lưu tính mạng.

Ầm ầm!

Vừa lúc đó, từng trận rồng gầm từ hư không truyền đến.

Chân trời lóe lên những bóng mờ của Cự Long, mà những cái bóng này rất bá đạo, kéo dài mấy trăm ngàn trượng, khí thế hùng vĩ, vô biên.

– Ha ha, giờ chết của ngươi đã đến, đồng tộc ta đến rồi, ngươi nhất định phải chết.

Lúc này, Long Ngọc Ma vui mừng gào thét.

– Các vị cẩn thận, người này có bảo bối công kích tâm thần, các ngươi mau đóng thính giác lại, ngàn lần không thể trúng chiêu.

– Long Ngọc Ma, không nghĩ ngươi sẽ tự báo địa điểm, chẳng lẽ ngươi gặp phải phiền toái rồi?

Trong hư không, những bóng Cự Long kia liên tục rít gào, chấn động hư không.

– Bảo bối công kích tâm thần?

– Òng!

Vừa lúc đó, bên trong hư ảnh, một thân thể Cự Long to lớn đột nhiên mở miệng, một đạo tiếng nổ truyền đến.

Đầu lông mày của Lâm Phàm ngưng lại, bên dưới âm thanh này, máy ghi âm lại bị kẹt.

– Đây là Thiên Long bát âm của Thiên Long tộc, là một pháp môn sóng âm cực kỳ mạnh mẽ, có thể phá hủy tất cả các pháp bảo công kích tâm thần, đây chính là bí mật bất truyền của Cự Long tộc, chỉ có Cự Long hoàng bộ mới có thể học được.

Lúc đám người Phượng Hoàng tộc nghe thanh âm này, sắc mặt đại biến.

Nhưng đối với Long Ngọc Ma, lúc nghe thanh âm này, cả người hưng phấn.