Chương 611: Bình Tĩnh, Bình Tĩnh

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 611: Bình Tĩnh, Bình Tĩnh

Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm Phàm lạnh nhạt gật đầu, biểu hiện rất bình tĩnh.

Bát đại chí cao này, nói thế nào thì đều là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, tuy bị hành hạ vạn năm trong cơ thể Cổ Tộc Chí Cao, thực lực mất đi rất nhiều nhưng cảnh giới Vĩnh Hằng Thần Vị vẫn còn.

Lạc đà gầy yếu còn hơn ngựa, giết những người này không thành vấn đề.

Lâm Phàm cũng có chút để ý mấy ông này, vứt vào Động Thiên ngoại trừ để bọn họ ngày đêm ngưng luyện “Thánh Dương Đan” càng để bọn họ tu bổ căn cơ.

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương đúng là nhân tài dạy dỗ. Không chỉ có thể khiến bọn họ phục tùng mệnh lệnh của mình mà còn có thể cải thiện thiên tư và ngộ tính của họ nữa, như vậy dù trở thành phế nhân cũng có thể đưa bọn họ đến đỉnh cao lần thứ hai.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đần độn nhìn Lâm Phàm, đám người Võ Đế Tông mặc dù không biết tám người này rốt cuộc là ai, nhưng chỉ cần dựa vào khí tức của họ là biết tám người bí ẩn này, vô cùng mạnh.

Vân Tông chủ có tu vi Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan, tầm mắt hắn hiểu biết hơn người thường rất nhiều nên có thể cảm nhận được tám người này khủng bố cỡ nào.

– Vĩnh Hằng Thần Vị, không ổn.

Vân Tông chủ trợn tròn mắt, hắn không biết Lâm Phàm kiếm đâu ra được các vị này.

Tám người này từng có khoảng thời gian tự do, đều là hạng người lòng dạ độc ác, chuyên giết người cướp bảo, không chuyện ác nào không làm, cho nên ẩn núp vô cùng tốt, bởi vậy Cổ Thánh Giới chẳng có bao nhiêu người biết lai lịch của bọn họ.

Sau đó bị Cổ Tộc Chí Cao trấn áp triệt để, từ đó liền biến mất khỏi Cổ Thánh Giới không thấy xuất hiện nữa.

Dù có biết những người kia thì cũng dần đi vào quên lãng.

– Sao có thể.

Chấn Quân Vương nhìn tám người trước mắt, không khỏi trở nên ngốc trệ. Khí tức của tám người này, cho hắn một loại cảm giác sâu không lường được.

Hồ Hoàng và Tà Minh Điện Chủ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ sợ hãi tận cùng.

Lâm Phàm và Vân Tông chủ tuy mạnh nhưng không khiến bọn họ có cảm giác sợ hãi, tám người này không biết từ đâu xuất hiện, khí tức người này so với người kia càng khủng bố hơn, hiển nhiên là thực lực cao thâm, không thể địch lại.

Đánh thắng được thì đánh, đánh không thắng thì chạy.

Đối với hạng người nham hiểm như Hồ Hoàng và Tà Minh Điện Chủ mà nói, đây chính là đạo lý sinh tồn.

Tuân theo đạo lý sinh tồn này nên một đường hát vang, một bước đến đỉnh cao.

Giờ hai người rất muốn chạy trốn, bát đại chí cao này thật sự rất quỷ dị, chuyện không nắm chắc bọn họ sẽ không làm.

– Phong tỏa thiên địa cho ta, các ngươi chơi đùa tới chết toàn bộ đại quân Cổ Tộc này, không thành vấn đề chứ?

Lâm Phàm nói.

– Không thành vấn đề, chủ nhân.

Tám vị cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị nếu như ngay cả đám giun dế này cũng không xử lý được, thì thật sự sống uổng rồi.

Giun dế chính là giun dế, dù số lượng có nhiều hơn nữa thì chỉ tốn thêm tý thời gian mà thôi, đối với cường giả chân chính mà nói, nghiền ép triệt để, chẳng có chút khó khăn nào.

– Vân Tông chủ, những người này cứ giao cho ta.

Lâm Phàm đã lâu không có chân chính chiến đấu.

Tề Quân Vương, Chấn Quân Vương, Hồ Hoàng, Tà Minh Điện Chủ đều là cường giả thế hệ trước, Lâm Phàm cũng muốn thử thực lực của mình một chút.

– Lâm Phàm, ngươi định chiến đấu một mình?

Vân Tông chủ có chút không dám tin hỏi, thực lực bốn người này không hề kém, dù là hắn cũng không dám chắc có thể thoát được từ tay bọn họ.

– Ha, chẳng lẽ ngươi quên cơ thể ta như thế nào rồi sao?!

Lâm Phàm cười nói.

– Cũng đúng.

Vân Tông chủ tỉnh ngộ.

Cường độ thân thể của Lâm Phàm đã đạt đến Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan, mấy tên này có thể tổn thương hắn không là chuyện khó nói.

Hồ Hoàng và Tà Minh Điện Chủ ban đầu muốn chạy trốn, nhưng giờ phát hiện thiên địa đã bị những người này phong tỏa, muốn chạy cũng không được.

Bát đại chí cao như bầy sói, xông vào đại quân của Cổ Tộc.

Đối với cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị mà nói, bọn này như những con gà, đang chờ bị làm thịt mà thôi.

– Bốn người các ngươi tới đây đi, hôm nay một mình ta sẽ làm gỏi bọn ngươi.

Lâm Phàm vẫy vẫy tay, trong giọng nói nồng đậm sự khiêu khích.

– Nhân tộc đại đế, ngươi đây tự mình đi tìm chết?

Chấn Quân Vương nổi giận, hắn không nghĩ đến tên lại lớn lối như thế.

– Ai chết trong tay ai còn chưa biết, nhớ kỹ, Cổ Tộc các ngươi tuy hiện tại rất mạnh, nhưng có một ngày các ngươi sẽ cảm giác sự kinh khủng tột cùng giáng xuống.

Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, không phí lời trực tiếp xông lên.

– Nhân tộc đại đế, nếu bây giờ ngươi thả chúng ta đi, thì chuyện này coi như bỏ qua.

Hồ Hoàng nói.

– Nằm mơ, các ngươi đã đến rồi vậy thì ở lại đây đi.

Hai tay Lâm Phàm xuất hiện gợn sóng tựa như đang sắp xếp thiên địa, đầu tiên là những gợn sóng trong hư không, sau đó là Nhất Chỉ Tịch Diệt, uy lực thay đổi càng mạnh mẽ hơn.

– Chấn Quân Vương ta, uy hiếp thiên hạ, kẻ nào dám to gan khiêu khích kẻ đó đều phải chết.

Chấn Quân Vương biết đối phương không dễ chọc, không dám bất cẩn, vung ra pháp lực, viên thần đan màu vàng trong cơ thể tỏa ra từng tia từng tia kim quang chói mắt khiếp người.

– Lâm Phàm, ngươi cẩn thận một chút, đây là thiên địa thần quang.

Vân Tông chủ thấy cảnh này, lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Phàm chưa đạt đến cảnh giới Thiên Địa Thần Đan nên không biết hiệu dụng của nó, có điều hắn tin tưởng cường độ thân thể của mình nên cũng không sợ.

Trong nháy mắt, Lâm Phàm vung ra trăm nghìn quyền, mỗi một quyền đều kinh thiên động địa, khí thế kinh người, mỗi quyền đều hóa thành một vị Nhật Thần nhỏ bé, những vị Nhật Thần này gào thét dữ tợn, tiểu thế giới trong tay mỗi người không ngừng bị hủy diệt, khí tức tận thế vô biên đánh về phía Chấn Quân Vương.

Mạt Nhật Thiên Tai Thần Quyền là một công pháp có sức công phá cực kỳ mạnh mẽ được Lâm Phàm tu luyện đến cảnh giới nhất định, đồng thời dung hợp rất nhiều công pháp, lấy sở trường bù sở đoản mà triển khai, nên có lực lượng Quỷ Thần khó lường.

Những thiên địa này xuyên thấu tất cả thần quang, giống như một chuôi kiếm, tất cả đều lao đến đánh vào người Lâm Phàm.

Đang đang!

– Thứ gì vậy chứ?

Lâm Phàm lạnh nhạt vỗ ngực một cái, không chút để ý.

– Cường độ cơ thể ngươi sao mạnh như vậy, không thể tin được?

Chấn Quân Vương muốn sử dụng đại chiêu thiên địa thần quang trên người đối phương, vừa muốn đại hỉ nhưng trong chớp mắt lại trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ dựa vào thân thể mà có thể ngăn cản thiên địa thần quang, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

Tu vi càng cao, thân thể càng khó tu luyện.

Khi tiến vào Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử, mỗi một khối huyết nhục đều ẩn chứa pháp lực khổng lồ, muốn rèn luyện thân thể vậy thì phải rèn luyện từng khối huyết nhục đó. Điều này đối với bất kỳ chủng tộc nào mà nói, đều là chuyện rất khó khăn.

Coi như là trứ danh rèn luyện thân thể như kim cương tộc hay nhân tộc đại đế thì khi tiến vào Thần Thiên Vị tầng bốn về sau, mỗi một lần muốn tăng cường độ thân thể đều phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn.

Một nhân tộc nhỏ bé như hắn ta, sao luyện được thân thể như vậy.

– Các ngươi nhìn cái gì? Còn không mau ra tay.

Chấn Quân Vương phẫn nộ quát.

Ngay lúc này, đại quân Cổ Tộc truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết. Chấn Quân Vương khi nhìn qua đại quân thì hai mắt đột nhiên trợn to, khí huyết sôi trào.