Chương 588: Ngô Đồng Nở Hoa

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 588: Ngô Đồng Nở Hoa

Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Khí tức kinh khủng, giống như làn sóng bao phủ thiên địa.

Dù tộc nhân Mị Tộc cách rất xa, nhưng nội tâm vẫn chịu ảnh hưởng, dưới cỗ khí tức kinh khủng đó, mọi người run như cầy sấy, sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Tộc trưởng Mị Tộc nhìn về phương xa, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

Cổ Tộc có được thiên ý Cổ Thánh Giới trợ giúp đã không còn là bí mật.

Thậm chí có đại năng giả đã nói, Thiên Ý Cổ Thánh Giới đang chìm trong giấc ngủ say, bởi vậy chỉ có thể cảm ứng từ nơi sâu xa chứ không cách nào chủ động xuất kích.

Nếu như Thiên Ý Cổ Thánh Giới tỉnh lại, thì tất cả sinh linh các chủng tộc đại thiên thế giới đều sẽ bị nô dịch, thậm chí bị diệt vong.

– Bên kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Mũi tên ánh sáng kinh thiên động địa, soi sáng toàn bộ thiên địa.

Mấy người Tử Vận hướng nơi này chạy qua nhưng đột nhiên dừng bước, các nàng cảm nhận được một luồng sức mạnh làm người rung động.

Nguồn sức mạnh này, cuồng bạo âm trầm, rất kinh khủng.

– Đại Đế Nhân tộc, hành vi của ngươi, thiên địa không dung hôm nay ngươi sẽ phải chết dưới mũi tên này.

Ba khuôn mặt vô cùng dữ tợn bên trong mũi tên, như ác quỷ rít gào nói.

Lâm Phàm thấy hành động của mấy tên này, quá hèn hạ đê tiện.

Thiên Ý Cổ Thánh Giới cũng vậy, cũng đê tiện xấu xa như nhau, thật không ngờ giữa ban ngày ban mặt hỗ trợ Cổ Tộc.

Cho dù ba tên thống lĩnh Cổ Tộc tự bạo cũng không tạo ra sức mạnh to lớn như thế, hiển nhiên tất cả những thứ này đều đều do Thiên Ý Cổ Thánh Giới giở trò quỷ.

Xèo!

Âm thanh phá không vang vọng đất trời, dưới nguồn sức mạnh này, hư không không ngừng nổ tung.

Tuy vậy, Lâm Phàm vẫn không uý kỵ tí nào.

– Giun dế cuối cùng cũng chỉ là giun dế, coi như các ngươi mượn sức của ngoại lực cũng không có tác dụng gì.

Lâm Phàm duỗi ra hai ngón tay kẹp một cái.

Mũi tên cuồng bạo kia bị hai ngón tay Lâm Phàm kẹp lại cố định trong hư không, không thể tiến thêm một chút nào, nó liên tục giẫy giụa muốn thoát ra.

Sắc mặt Lâm Phàm ngưng lại, lúc này, bên trên mũi tên đột nhiên bùng nổ một ánh hào quang, đột phá sự giam cầm của hai ngón tay, gào thét lao tới hắn.

– Ha ha, Nhân tộc, giờ chết của ngươi đến rồi.

Lúc này ba đại Thống soái cười rất to, bởi vì thời khắc này bọn họ đợi lâu rồi.

Thế nhưng, điều bọn họ không nghĩ tới, chính là tên Nhân tộc này quá mạnh. Nếu như không phải có thiên ý Cổ Thánh Giới gia trì trợ giúp, thì dù mũi tên ba người hợp lại có mạnh đến đâu cũng không thể làm gì người ta.

Còn bây giờ bọn họ đã an tâm, bởi vì tên Nhân tộc này đã không còn tồn tại.

Thiên Ý, là một thứ mà bất kể sinh linh nào trong thế giới này, đều không thế ngăn cản được.

Trong chớp mắt một mũi tên dài, đen nhánh xuyên thấu thân thể Lâm Phàm, tuy nhiên một sự việc lạ lùng lại xảy ra, mũi tên đột nhiên biến mất không thấy.

– Đây là nơi nào?

Ba đại Thống soái Cổ Tộc muốn nhìn cảnh tên Nhân tộc nổ tung mà chết, thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả, thay vào đó, bọn chúng bị đưa đến một nơi thần bí nào đó.

– Nơi này là Động Thiên của bản tọa, các ngươi thật cho rằng dựa vào cái này là có thể giết chết ta hay sao.

Lâm Phàm phiêu phù bên trong Động Thiên, cười lạnh nói.

– Đáng ghét, đáng ghét, giếtttt!!!!

Ba đại Thống soái không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, nhất thời rống giận thở phì phò!

Lúc này mũi tên còn ẩn chứa uy lực vô cùng, gào thét trong Động Thiên, giết về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm lạnh nhạt phiêu phù ở bên trong hư không, ngón tay khẽ vẽ một cái, Ngô Đồng Thần Thụ phát uy, vô số cành cây phóng lên trời, quấn chặt lấy mũi tên kia.

– Cái này là vật gì?

– Sức mạnh đang mất dần, nó đang hấp thu sức mạnh của chúng ta.

– Mau mau bạo phát Thiên Ý, nhanh lên!

Mũi tên đen nhánh bị Ngô Đồng Thần Thụ trói chặt lại trôi nổi trong hư không, không thể động đậy.

Vừa lúc đó, một màn không ngờ tới xảy ra.

Mũi tên được Thiên Ý cường hoá đột nhiên tiêu tan sau đó bị Ngô Đồng Thần Thụ mạnh mẽ hấp thu. Lập tức cành cây Ngô Đồng Thần Thụ lắc lư run rẩy.

– Nở hoa rồi?

Lâm Phàm nhìn thấy cảnh diễn ra trên một cành cây của Ngô Đồng Thần Thụ, sắc mặt liền biến đổi.

Rất lâu rồi, Ngô Đồng Thần Thụ chưa có xảy ra truyện gì khác thường, thế nhưng lúc này một việc khiến Lâm Phàm ngạc nhiên xảy ra, Ngô Đồng Thần Thụ lại nở ra, một đóa vô cùng rực rỡ.

Mặc dù đóa hoa này nhìn qua còn rất non nớt, thế nhưng đối với Lâm Phàm, mọi biến động của Ngô Đồng Thần Thụ đều không thể coi thường.

Lạch cạch!

Mũi tên rơi trên mặt đất, ánh sáng trên nó ảm đạm đi rất nhiều, sức mạnh cũng dần dần tiêu tan.

– Nhân tộc đáng ghét, chúng ta không cam lòng, không cam lòng!

Ba đại đại thống soái gào thét yếu ớt, dần dần không còn bất kỳ thanh âm gì nữa.

“Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Tộc Thần Thiên Vị tầng sáu Pháp Tắc cảnh.”

“Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 250000.”

“Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Tộc Thần Thiên Vị tầng sáu Pháp Tắc cảnh.”

“Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Tộc Thần Thiên Vị tầng sáu Pháp Tắc cảnh.”

“Hấp thu!”

Nỗi một chỗ trên người của ba tên Thần Thiên Vị tầng sáu Pháp Tắc cảnh, đều trân quý vô cùng.

Động Thiên, huyết nhục, pháp tắc các loại, cho dù là một sợi tóc cũng ẩn chứa pháp lực vô cùng.

Động Thiên tan rã, huyết nhục phá nát, pháp tắc bị luyện hóa.

Bản nguyên bị luyện hóa!

Trong chớp mắt một dòng pháp lực to lớn chảy vào bên trong Động Thiên.

– Kiếm lớn rồi.

Lúc này, trong lòng Lâm Phàm mừng rỡ, đúng là chém giết Cổ Tộc mới là biện pháp sáng suốt nhất để tăng thực lực bản thân mà, đặc biệt là những nhân vật cường đại.

Chỉ đáng tiếc, ba tên này vì giết mình mà bỏ đi thân thể, tất cả tích lũy hóa thành hư vô, chỉ để lại một phần pháp lực.

Nếu như ba tên đó không bỏ đi thân thể hoặc là có nhẫn trữ vật của chúng thì tốt quá, lấy địa vị của bọn họ trong Cổ Tộc, đồ tốt sẽ có rất nhiều a, đáng tiếc, đáng tiếc.

Nhưng, hiện tại cũng không quá tồi, Động Thiên trở nên mạnh mẽ, pháp lực mênh mông dung nhập vào bên trong bồi dưỡng công pháp chi thần cùng khí linh.

Lúc này bên ngoài, Mị Tộc đang rất sốt sắng, các nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng khi nhìn thấy đạo thân ảnh kia, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Một thân bá khí cùng khuôn mặt lạnh nhạt kia, chính Đại Đế Nhân tộc.

Hắn không xảy ra chuyện gì.

Mà ba tên Cổ Tộc đã tiêu tan rồi.

Lúc này Lâm Phàm đang đắm chìm trong Động Thiên quan sát Ngô Đồng Thần Thụ phát sinh dị biến.

Ngô Đồng Thần Thụ vậy mà nở hoa lại còn kết quả.

Chẳng lẽ nguyên nhân là do thiên ý?

Nhưng bây giờ, đi đâu tìm Thiên Ý đây? Thôi quên đi, trước tiên cứ tiếp tục sống như vậy đã, thực lực trước mắt của mình căn bản không có khả năng khiêu chiến Thiên Ý của Cổ Thánh Giới, cũng không có khả năng tìm tới Thiên Ý.

Ngô Đồng Thần Thụ có một đóa hoa coi như đã rất may mắn rồi.

Lâm Phàm nhìn mọi người của Mị Tộc cười nhạt.

– Tộc trưởng.

Tử Vận cùng mấy người từ đằng xa bay tới, thấy tộc trưởng các nàng bình an vô sự, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Tộc trưởng nhìn thấy Tử Vận bình an vô sự cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng lúc này mọi người đem ánh mắt đổ dồn nhìn về bóng người trong hư không kia.

Đại Đế Nhân tộc, Lâm Phàm.

Đây rốt cuộc là người phương nào, không ngờ lại mạnh như vậy.

Thời điểm mọi người không chú ý, thì trời đất phương xa biến thành một màu hắc ám, mây đen giống như sóng biển ầm ầm lao tới.

Ở bên trong mây đen, ẩn hiện một toà cung điện toả ra khí tức âm trầm, rất quỷ dị. Một luồng tà khí bao phủ thiên địa bất kể là Cổ Thú hay các sinh linh khác, lúc này toàn bộ đều thoái lui.