Chương 354: Bắn Nổ Con Mắt Ngươi

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 354: Bắn Nổ Con Mắt Ngươi

Lâm Phàm nhìn Trần Huyền sử dụng “Đại Phàm Ca” vô cùng thoải mái đâm đại địa mà cười đau bụng.

Sáu mươi sợi quy tắc này chính là thứ tốt nha.

Triệu hoán Tâm Ma Đại Đế trong Huyết Giới đi ra, chém giết năm chi luyện hóa tinh huyết, hòa vào bên trong Huyết Hải Ma Công để nhanh chóng đột phá cảnh giới tầng thứ chín “Tích Huyết Trùng Sinh”.

Chỉ cần đến cảnh giới đó thì sau này muốn chết cũng khó khăn a.

Tu vi người trong Đông Linh châu đã đạt đến điểm giới hạn, cô đọng sợi quy tắc cũng vô cùng chậm chạp, trăm năm cô đọng được mười mấy sợi quy tắc, tốc độ này thì chỉ ngang với tốc độ con rùa mà thôi.

Bất quá đối với người trong Đông Linh châu mà nói, trăm năm thời gian có thể ngưng luyện ra mười mấy sợi quy tắc thì đã thuộc về nhóm người nghịch thiên rồi.

Sợi quy tắc chính là sức mạnh cuồng bạo nhất thế gian, cần phải đem những quy tắc quang điểm này chậm rãi thu nạp vào trong thể nội, sau đó luyện hóa chầm chậm từng cái một, cuối cùng mới tạo thành một sợi quy tắc hoàn chỉnh.

Đối với Lâm Phàm thì hắn vốn nắm giữ BUG hệ thống nên việc cô đọng sợi quy tắc dường như là chuyện bình thường như uống nước vậy, đơn giản là ngủ một năm liền có 438 sợi, còn hơn cả nghịch thiên của nghịch thiên.

– Trần Huyền, để ngươi sống thêm một năm ngươi cũng đã kiếm lời không ít, lần này liền ngoan ngoãn chết đi.

Lâm Phàm nhìn Trần Huyền, trong lòng đã chuẩn bị sẽ không buông tha đối phương.

Trần Huyền đang đâm trên mặt đất nghe được lời này của Lâm Phàm nhất thời biến sắc, trong lòng hoảng hốt.

Chết?

Mình làm sao có thể chết, bản thân mình chính là Thiên Mệnh chi tử a.

Nhưng bên trong con mắt đối phương đang nhìn mình chăm chú kia đầy rẫy sát ý.

– Không, ta là Thiên Mệnh chi tử, ngươi không thể giết ta…

Trần Huyền mặt nổi gân xanh, điên cuồng gào thét.

– Đối với một kẻ hấp hối sắp chết, ta còn có thể để ngươi trải nghiệm thời khắc đỉnh cao của nhân sinh, người tốt như vậy giống ta trên thế gian này còn có mấy người a, tốt, ta đã cùng ngươi phí quá nhiều lời rồi, ngoan ngoãn đi thôi…

Lâm Phàm giơ tay lên một chút, tu vi Trần Huyền cũng không kém nên kinh nghiệm trên người cùng sợi quy tắc phải luyện hóa hết tất cả, còn có nhẫn trữ vật trên người nữa cũng phải vơ vét bằng sạch luôn.

Quả nhiên, giết cường giả mới là phương pháp làm giàu nhanh nhất a.

Bất quá lấy thực lực của mình bây giờ, e sợ là cả Đông Linh châu chẳng mấy chốc sẽ không còn người nào cỏ thể để cho mình phải đặt vào mắt nữa rồi.

– Ngươi làm sao dám?

Trần Huyền hoảng sợ nhìn một chưởng từ Lâm Phàm, sức mạnh ẩn chứa bên trong nếu như đập trên người hắn thì tuyệt đối hắn sẽ phải chết.

– Không… Thiên đạo cứu ta…

Trần Huyền gào thét, giẫy giụa, tìm kiếm sinh cơ cuối cùng.

– Thiên đạo? Hừ.

Lâm Phàm cười lạnh một tiếng.

– Ầm ầm…

Vừa lúc đó thiên địa kinh biến, trong chớp mắt khi Trần Huyền hô lên một câu thì phong vân trong hư không liền biến sắc, một luồng sức mạnh cường hãn bao phủ Man Hoang Chi Địa.

– Làm càn…

Từ trong nơi sâu xa truyền đến một đạo tiếng hét uy nghiêm phẫn nộ chấn động tâm thần tất cả mọi người.

Man Hoang tộc nhân liền phun ra một ngụm máu tươi do bị tiếng sấm đó chấn động cho khí huyết quay cuồng.

Mắt Lâm Phàm liếc nhìn hư không một cái nhưng vẫn không thèm đặt ở trong lòng, vẫn một chưởng đột nhiên vỗ xuống.

– Ngươi…

Thời điểm Trần Huyền nhìn thấy Thiên đạo sắp đi ra hỗ trợ cho mình thì trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng khi thấy đối phương vẫn dám động thủ làm cho hắn trợn tròn mắt lên triệt để không dám tin.

– Ầm ầm…

Một chưởng hủy thiên diệt địa, sức mạnh cường hãn trong nháy mắt đem sinh cơ Trần Huyền triệt để tuyệt diệt.

– Keng, chúc mừng đánh giết cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn Trần Huyền.

– Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng thêm mười triệu.

Lâm Phàm nhíu mày, mười triệu kinh nghiệm? Sao lại chỉ có ít như vậy, bất kể nói thế nào thì Trần Huyền cũng là cao thủ ngưng luyện sáu mươi sợi quy tắc a.

Nhưng khi Lâm Phàm nghĩ đến cảnh giới của mình bây giờ thì cũng triệt để thông suốt.

Bây giờ tu vi bản thân chính là đã phá vỡ bình phong thiên địa, đến cảnh giới Thiên Vị cấp cao.

Đây chính là cảnh giới mà trong Đông Linh châu không có người nào có thể đạt tới.

Hiện tại thì tự mình lấy loại tu vi này đánh giết một cường giả cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn cô đọng sáu mươi sợi quy tắc mà có thể đạt được mười triệu kinh nghiệm đã là một chuyện không tồi rồi.

– Giết chết Thiên Mệnh chi tử, ngươi đã phạm vào tội lớn ngập trời…

Âm thanh trong hư không thời khắc này liền cuồng bạo lên, phảng phất do Lâm Phàm không thèm đếm xỉa tới mệnh lệnh của hắn mà chém giết Trần Huyền, khiến hắn nổi giận.

Giờ khắc này Hoang Linh Nhi ngây ngốc đung đưa trong gió, ngẩng đầu nhìn về phía hư không, trong miệng lẩm bẩm nói “Thiên đạo? Làm sao có khả năng?”

– Đừng có mà làm trò giả thần giả quỷ với tiểu gia, có ngon thì lăn ra đây cho ta, tiểu gia đánh vỡ đầu ngươi.

Lâm Phàm nhổ nước bọt khắp nơi nói.

Cái gì mà Thiên Đạo chứ, đến mấy cái ta làm thịt nấy cái.

Thiên đạo nếu như là cái dạng này thì Đông Linh châu sớm đã sinh linh đồ thán rồi, làm gì còn có nơi nào được an ổn như bây giờ.

– Làm càn…

Nhất thời thiên địa chấn động, phong vân biến sắc, dường như thế giới đã đến tận thế vậy.

– Hừ, chỉ có ngươi biết tinh tướng? Tiểu gia cũng biết.

Lâm Phàm nhìn chăm chú vào hư không, thấy đối phương còn mặc nhiên lên giọng tới phát nghiện thì liền không phục, sau đó 450 sợi quy tắc trong nháy mắt bạo phát ra hóa thành một cái chuông quy tắc to lớn xuyên thấu từ trên xuống dưới đặt ở trong bàn tay, vận khí lên Đan Điền nổi giận gầm lên một tiếng.

– Làm càn…

Núi cao còn có núi cao hơn, tiểu gia đặc biệt sử dụng phiên bản “Làm càn” siêu cường chẳng lẽ còn không trấn giữ được ngươi.

Trong chớp mắt, nhật nguyệt điên đảo, phong vân biến ảo, toàn bộ vùng đất Man Hoang cũng phải lắc lư rung lên, dưới tiếng gầm vang giận dữ từ Lâm Phàm thì âm thanh Thiên đạo trong nháy mắt liền bị nứt toác và nhấn chìm ở bên trong tiếng gào thét đó.

– Hừ…, để xem ngươi còn dám tinh tướng, dám làm càn nữa không, nếu không phục liền đi ra cho ta, tiểu gia không đánh nổ đầu của ngươi, liền không phải họ Lâm.

Lâm Phàm hướng về hư không khinh thường nói.

– Nhân loại, ngươi đã triệt để chọc giận ta, ngươi phải tiếp nhận trừng phạt.

Thanh âm Thiên Đạo lại lần nữa truyền đến, bên trong hư không lôi đình bao phủ phảng phất như đang tích súc lực lượng xuất ra đại chiêu.

– Cắt…

Lâm Phàm nở nụ cười xem thường, muốn trừng phạt tiểu gia cũng phải có bản lãnh mới được.

Coi như thật sự đánh không lại thì có thể thế nào, ép tiểu gia quá thì trực tiếp cho gọi ra Thiên Địa Dung Lô rồi tiến vào bên trong nhiều lắm là mười năm tám năm sẽ tự động cô đọng ra càng nhiều sợi quy tắc, sau đó mang theo mấy ngàn sợi quy tắc đi ra diệt thiên diệt địa diệt cả Thiên Đạo luôn.

Mà ngay tại lúc này ở trong hư không đột nhiên bùng nổ ra một đạo hào quang bảy màu, bên trong tia sáng đó phảng phất như có được vô số lôi đình đang giận dữ quấn chặt lấy nhau.

Lông mày Lâm Phàm ngưng lại, cái cảm giác này để người ta cảm thấy khó chịu a.

– Đây là Thiên Nhãn…

Lúc này, Hoang Linh Nhi nhìn trong hư không thấy một màn ở đó cũng không khỏi kinh thanh hô lên.

– Thiên Nhãn là con mắt của Thiên đạo, nhìn thấu tất cả hư vọng, mỗi một lần đóng mở chính là một kỷ nguyên mới sinh ra, chẳng lẽ đúng là Thiên đạo sao?

Hoang Linh Nhi không thể tin được tất cả những gì mà mình chứng kiến.

Ở trong lòng của nàng Thiên đạo là vô tư, nhưng vì sao Thiên đạo lại cứu vớt con người tà ác kia.

– Không thể… Tuyệt đối không thể…

– Nhân loại nghiệp chướng nặng nề, ngươi nhất định phải tiếp thụ sự trừng phạt.

Thanh âm Thiên đạo nổ vang truyền đến, một đôi con ngươi tràn ngập vô thượng thiên uy nhìn chòng chọc vào Lâm Phàm.

Một đôi mắt khủng bố che kín bầu trời đột nhiên xuất hiện ở hư không trong tình cảnh này đích thực là đủ đáng sợ a.

– Thiên Nhãn? Hừ, so với Thiên Khiển lần trước phải mạnh hơn không ít.

Lâm Phàm lâm nguy không sợ nói.

Coi như đúng là Thiên đạo thì có thể thế nào, chẳng lẽ hắn còn có thể sợ sao?

Man Hoang tộc nhân nhìn thấy tình cảnh này thì từng cái liền nằm sấp trên mặt đất run lẩy ba lẩy bẩy.

Ở trong lòng bọn họ đó là tồn tại như thần a…

– Không đúng, hắn không phải Thiên đạo, tương lai của hắn tràn đầy máu tanh.

Hoang Linh Nhi nhìn chăm chú hư không nhất thời hoảng sợ gào thét lên, phảng phất như là nhìn thấy hình ảnh gì đó vô cùng kinh khủng.

– Bất kể có phải là Thiên đạo hay không thì ngày hôm nay tiểu gia đều muốn đấu một trận với hắn.

Hai con mắt Lâm Phàm có chút co rụt lại nhìn thẳng Thiên Nhãn trên hư không.

– Tốt, trước đây từng có Hậu Nghệ Xạ Nhật nay hiện tại có Lâm Phàm Xạ Nhãn a, ngày hôm nay tiểu gia liền muốn bắn nổ tặc nhãn của ngươi.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu làm một vố lớn.

Thiên đạo lại có thể thế nào, dám làm càn thì đánh hết không tha.

—————————————————————————————————-