Chương 947: Hành Hung

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 947: Hành Hung

Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Linh Võ Tôn động thủ, một đạo pháp lực hùng hậu ngưng tụ thành chỉ, bay thẳng đến sau lưng Lâm Phàm.

Hắn muốn Xích Huyết Ma Đao trong tay Lâm Phàm.

Nếu như người bình thường, hôm nay sẽ ngỏm tại đây rồi.

Nhưng đối với Lâm Phàm, hành động này của đối phương là tự tìm đường chết.

Lâm Phàm xoay người, vung Xích Huyết Ma Đao một cái, tinh lực ngập trời cuồn cuộn, chém thẳng đến Linh Võ Tôn.

– Sư đệ, không nên vọng động.

Tô Hồng Trần nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời kinh hãi.

Nàng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát sinh đến mức độ này.

Linh Võ Tôn này chính là Thần Tử, nữa tu vi cao cường, coi như Huyết Thiên Tử cũng không phải đối thủ của hắn.

– Hừ, một tên đệ tử nội môn cũng dám động thủ với ta, ai cho ngươi can đảm đó.

Linh Võ Tôn nổi giận, một chưởng đánh ra, hư không xung quanh bị một nguồn sức mạnh đè ép, không ngừng nứt toác.

Đệ tử xung quanh kinh ngạc thốt lên.

– Xem ra Linh sư huynh muốn phế bỏ tên này rồi.

– Sư huynh tất nhiên sẽ không lấy mạng của hắn, nhưng nhất định sẽ cho hắn biết, thế nào mới là đệ tử hợp cách.

– Xích Huyết Ma Đao ma tính mười phần, mà hắn là đệ tử nội môn, có bản lãnh gì để chống lại ma tính Ma Đao chứ, nếu như vẫn để trên người hắn, sau này Thiên địa tông sẽ có một tên cuồng ma, khát máu thành tính.

Kiếm Phong Trần nói đầy lý lẽ.

Thực lực Linh Võ Tôn, Lâm Phàm cũng không để trong mắt.

Với tu vi này của hắn, vẫn chưa gặp được những người lợi hại trong bí cảnh mười một năm trước.

Leng keng!

Mặc dù Xích Huyết Ma Đao là bảo bối của Huyết Thiên Tử, có liên hệ với hắn, thế nhưng sau khi Lâm Phàm giết đối phương, chí bảo này đã được Lâm Phàm thu phục.

Xì!

Linh Võ Tôn thật sự quá đề cao mình, hắn cho rằng thực lực Lâm Phàm cũng chỉ như thế, nhưng khi một chưởng kia của hắn chạm vào ánh đao, thì sắc mặt của Linh Võ Tôn đột nhiên thay đổi.

Sao có thể có chuyện đó.

Như bẻ cành khô, hủy diệt tất cả.

Ánh đao sắc bén không gì không phá, trực tiếp chém đứt cự chưởng kia của Linh Võ Tôn.

Con ngươi Linh Võ Tôn co rụt, hào quang đỏ ngầu kia cách mắt ngày càng gần, đồng thời, một luồng đao khí sắt bén mà đến, đao chưa tới, đao khí đã tới.

Đao khí này cắt trên mặt Linh Võ Tôn, khiến hắn đau đớn, da mặt có cảm giác bị vỡ vụn.

Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra nụ cười lạnh lùng, đối với người như vậy, một tay đã có thể trấn áp.

Hổ Kình nhìn một màn trước mắt há mồm kinh hãi, nếu như Lâm sư đệ giết chết Linh Võ Tôn, hậu quả khó mà lường được.

– Lâm sư đệ, mau dừng tay…

Hổ Kình gầm thét.

Vù!

Lúc Linh Võ Tôn phản ứng lại, đao mang đã đặt trên cổ hắn rồi.

Huyết sắc phong mang lạnh thấu xương, Linh Võ Tôn cảm nhận được hàn ý từ đang lan tỏa.

– A!

Yết hầu Linh Võ Tôn run run, một giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống.

Nội tâm hắn có chút sợ hãi.

Kiếm Phong Trần nhìn một màn trước mắt, kinh hãi biến sắc, hắn không ngờ Linh sư huynh không phải đối thủ của người này, còn bị đối phương đặt đao trên cổ.

– Ngươi muốn làm gì? Vị này chính là Thần Tử, Linh sư huynh, ngươi thân là đệ tử nội môn, muốn làm cái gì?

Kiếm Phong Trần run sợ lạnh lùng nói.

– Hả?

Lâm Phàm khẽ nhíu lại, liếc nhìn Kiếm Phong Trần một chút.

Kiếm Phong Trần bị Lâm Phàm nhìn đến phát sợ, lui về sau vài bước.

Trong mắt hắn, người trước mắt này thật sự quá kinh khủng.

Đệ tử xung quanh cũng xoắn cả quần, không dám tin tưởng.

Linh sư huynh là Thần tử đó, sao bị đánh bại dễ như vậy.

– Ngươi…

Lúc này, Linh Võ Tôn muốn mở miệng, tuy nhiên đã bị Lâm Phàm cắt đứt.

– Đừng nói chuyện.

Lâm Phàm nhắc nhở.

Lúc này, Hổ Kình đi lên trước, đến bên cạnh Lâm Phàm.

– Lâm sư đệ không thể giết hắn, nếu không sẽ xảy ra chuyện đó.

Hổ Kình nói.

– Làm sao, giết hắn sẽ có chuyện gì à?

Lâm Phàm cười nói.

– Lâm sư đệ, tông môn có quy định, chỉ cần đệ tử trong tông, không thương tổn tính mạng của nhau, nếu như có thâm cừu đại hận, có thể quyết đấu, chỉ cần không làm tổn thương đến tính mạng là được.

Hổ Kình giải thích.

– Há, thì ra là vậy.

Lâm Phàm gật đầu, trong lòng nghi hoặc.

– Ngươi muốn làm gì?

Linh Võ Tôn biến sắc, vẻ mặt đột nhiên ngưng lại.

Nếu như xung quanh không có người nào, Lâm Phàm quả thật sẽ không do dự giết chết tên này.

Nhưng tình huống bây giờ có chút phiền phức.

– Người thứ bốn mươi tám Chân Tiên Dự Bị Bảng cũng chỉ đến như thế thôi.

Lâm Phàm cười lạnh, sau đó nhấc bàn tay đánh về phía Linh Võ Tôn.

Ầm!

– Ngươi dám.

Linh Võ Tôn không ngờ đối phương lại dám đánh mình.

– Có gì không dám,

cái tên ngu xuẩn nhà ngươi muốn cướp đoạt Xích Huyết Ma Đao, đúng là muốn chết.

Sau đó, Lâm Phàm giơ chân lên, trực tiếp đá vào mặt Linh Võ Tôn.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Các đệ tử xung quanh nhìn hình ảnh trước mắt, từng người từng người bị doạ, sắc mặt trắng bệch, cái tên này muốn chết phải không?

Người trước mắt chính là Thần tử đó, ngươi bây giờ dám đối xử với hắn như vậy, sẽ không sợ hậu quả tương lai sao?

Tuy Linh Võ Tôn là người yếu nhất trong Thần tử, nhưng cũng là Thần tử, so với đệ tử nội môn, lợi hại hơn rất nhiều.

Người có thể tiến nhập Chân Tiên Dự Bị Bảng, đều là thiên tài trong thiên tài, người bình thường kém hơn rất nhiều.

Coi như Hổ Kình cùng với đám đệ tử chỗ này, cũng không phải là đối thủ của Linh Võ Tôn.

Mà Lâm Phàm có thể trấn áp đối phương, hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân, chắc chắn tu vi Lâm Phàm đã đạt đến cảnh giới rất cao.

Coi như cường giả Chân Tiên cảnh đều có thể thua trong tay Lâm Phàm, càng không cần phải nói đến những người mởi chỉ có cảnh giới Viễn Cổ cảnh.

Chỉ là, bên trong Chân Tiên Dự Bị Bảng, có tên Tần Thánh Quân đứng đầu mới khiến Lâm Phàm cảnh giác.

Có điều, Lâm Phàm tới Vô Tận đại lục mười một năm, tên Tần Thánh Quân kia đã sớm đột phá, cho nên đã không còn trong Chân Tiên Dự Bị Bảng nữa rồi.

Hiện tại, không biết Tần Thánh Quân này đã đến bậc nào rồi, Lâm Phàm hơi tò mò.

Mà bây giờ, người đứng đầu Chân Tiên Dự Bị Bảng, không ở Thiên Địa Tông, mà thuộc những tông môn khác.

Có cơ hội, hắn muốn giao thủ cùng người đó một phen.

Chẳng qua, nếu so sánh tên đứng đầu hiện tại với Tần Thánh Quân kia, không biết có khác biệt gì không.

Lúc này, Lâm Phàm không chút do dự, chà đạp Linh Võ Tôn sưng mặt sưng mũi, mới bằng lòng bỏ qua.

– Lâm sư đệ, đủ rồi.

Hổ Kình nhìn Linh Võ Tô từng uy phong lẫm lẫm đang nằm như chó chết dưới đất, cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Lâm sư đệ này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, mà bá đạo như vậy, không sợ sau khi trở về, Linh Võ Tôn sẽ gây phiền phức sao?

Cho dù tông môn có biết cũng sẽ không có chuyện gì, mà Linh Võ Tôn cũng biết bản thân hắn không phải đối thủ của Lâm sư đệ, đương nhiên sẽ không tự chuốc nhục nhã.

Nhưng vẫn phải phòng bị, sợ vào ngày nào đó sẽ ăn thiệt ngầm.

– Được, chúng ta trở về thôi.

Khoảng thời gian tiến vào Địa Uyên Ma Động, Lâm Phàm thu hoạch không ít, cảm giác có thể đi về rồi.